Nghe gã mặc đồ đen nói vậy, sắc mặt Thiên Sơn trở nên nghiêm trọng, tuy nàng vô cùng khinh thường cái tên vô liêm sỉ trước mặt nhưng những gì gã nói cũng có lý.
Tống Vân Lễ muốn giành được giang sơn to lớn này tất nhiên sẽ lắm mưu nhiều kế nhưng quan trọng là trong tay phải nắm được binh quyền, phải có vũ khí.
Vũ khí có thể nói là quan trọng nhất.
Người ta nói thỏ khôn luôn có ba hang mà Tống Vân Lễ không thể không biết bản chất của gã này được, cho nên khi hắn ta giao núi Phi Long lại thì chắc chắn cũng đã có những tính toán khác.
"Trù bị của Tống Vân Lễ là gì, ngươi nói thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng."
"Ta không biết." Vẻ mặt gã rất thành khẩn, nhưng đáp án lại nằm ngoài dự đoán của Thiên Sơn.
"Vậy ngươi chỉ có thể chết." Thiên Sơn rất kiên quyết, nàng không muốn lằng nhằng với một kẻ phế vật không cung cấp được thông tin gì cho mình.
"Ta….thật sự không biết." Gã mặc đồ đen vẻ mặt tuyệt vọng, gã chỉ biết rằng Tống Vân lễ đã đặt bẫy chết trong ngọn núi này, nhưng Tống Vân Lễ không nói với gã bẫy chết ấy là cái gì?
Sắc mặt Thiên Sơn đông cứng, niềm vui gã mặc đồ đen vừa mang đến đã bay biến, nàng tin rằng gã sợ chết này sẽ không nói dối, nhưng bẫy chết đó rốt cuộc là cái gì mà gã chắc chắn như vậy?
"Khi tiếp quản núi Phi Long, ta thấy mình không đủ năng lực nên đã bảo hắn đổi người, nhưng hắn lại nói với ta cứ yên tâm, nếu thực sự có người cướp núi Phi Long, hắn sẽ có cách để tất cả những người vào núi Phi Long chết không có chỗ chôn."
Gã mặc đồ đen thấy Thiên Sơn không nói gì trong lòng càng thêm hoang mang, gã nỗ lực giải thích những gì mình biết về mối nguy hiểm, hy vọng nhờ đó mà có được sự khoan thứ của Thiên Sơn, có thể may mắn giữ lại được tính mạng.
Thiên Sơn thấy không thể có được thông tin mình mong muốn từ gã, không muốn phí lời nữa, điểm huyệt bắt gã ngoan ngoãn quỳ tại chỗ, sau đó đuổi theo Ôn Yến.
Nghe tin tức do Thiên Sơn báo lại, Ôn Yến cũng giật mình, trực giác mách bảo cô, Thiên Sơn nói đúng, nhưng cô không nhìn ra được sự bất thường nào trên núi Phi Long nên chỉ có thể dặn mọi người hành động cẩn thận, chú ý an toàn.
Đoàn người Ôn Yến và Thiên Sơn có thể nói là cẩn trọng từng bước, nhưng cho đến khi họ đi vào sâu bên trong núi thì ngoài cơ quan mà cặp song sinh đánh dấu, họ không thấy sự tồn tại của bất kỳ nguy hiểm nào khác.
Lúc trước, theo sự phân phó của Ôn Yến, một nhóm đã đến trước và gặp được những người bị mắc kẹt ở bên trong. Người của Tống Vân Lễ đã bị khống chế, nên khi những thợ mỏ rách rưới vừa gặp được Ôn Yến đã nhìn cô với ánh mắt vừa tha thiết vừa xúc động, không đợi Ôn Yến nói họ đã quỳ sụp xuống đất, đồng thanh hô to Quan Thế Âm Bồ Tát.
"Cô nương, cô thực sự là đến cứu chúng ta sao?" Một ông lão gầy gò, run run bước ra khỏi đám đông, từ từ đi đến trước mặt Ôn Yến, nói năng lộn xộn.
Ôn Yến nhìn ông lão gầy ốm chỉ còn da bọc xương trước mặt, trong lòng đau nhói khó chịu, khẽ nói: "Sao bảo là những người bị bắt đến đều là thanh niên?"
Trên khuôn mặt già nua của ông lão lóe lên vẻ thê lương, ông khẽ mở lời giải thích: "Vì ta muốn kiếm thêm tiền để giúp đỡ cho gia đình, sức khỏe của vợ ta không tốt, ta cầu xin họ cho ta đến…"
Nói xong, ông lão lại rơi nước mắt, những người thợ mỏ quỳ không xa ông cũng đỏ mắt theo.
Tất cả họ lúc đầu đều ôm hy vọng đẹp đẽ như vậy, hi vọng kiếm nhiều tiền rồi về nhà, nhưng kết quả là tiền không kiếm được, mà đến cả người nhà cũng không có cơ hội gặp lại nữa.
Ở đây họ chỉ là công cụ, bị bệnh cũng không có ai chữa trị, vẫn phải tiếp tục làm việc, thực sự không làm nổi nữa thì đành chờ chết mà thôi.
Không phải là không tranh đấu nhưng đều bị trấn áp, những sôi sục nhiệt huyết toàn bộ bị nhấn chìm bởi biển máu, bọn họ sống qua từng ngày trong sự giày vò, chờ đợi số phận mờ mịt.
Trong lúc đau khổ, hi vọng càng ngày càng le lói, lúc họ tưởng bản thân phải chịu đau đớn, khổ cực như thế này đến chết thì không ngờ, có người vào núi nói sẽ đưa bọn họ về nhà.
"Cô nương thật sự có thể đưa chúng ta về nhà sao? Chúng ta…" Thấy Ôn Yến chỉ nhìn bọn họ khóc mà không nói gì, một chàng trai trẻ vừa rồi còn phấn khích bỗng dưng sợ hãi, hắn bất chấp cảm xúc của tất cả mọi người, chạy đến trước mặt Ôn Yến, hỏi với vẻ căng thẳng.
Ôn Yến không dám trả lời, mặc dù những lời của chàng trai trẻ này nói đúng là ý định ban đầu của cô.
"Chúng ta thực sự có thể về nhà sao? Các ngài đến đây để đưa chúng ta ra ngoài phải không?" Thấy Ôn Yến không nói gì, chàng trai trẻ càng lo lắng, nhìn Ôn Yến với ánh mắt bức thiết.
"Chúng ta đến đưa mọi người về nhà." Ôn Yến thì vẫn lo lắng, còn Thiên Sơn thì không thể không trấn an họ khi thấy sự hưng phấn trên những khuôn mặt tiều tụy vì làm việc cật lực kia.
"Vậy cô nương, chúng ta đi thôi, còn đợi gì nữa." Nghe Thiên Sơn nói xong, ông lão khi nãy hỏi Ôn Yến giờ vội vàng lên tiếng ngay như sợ Thiên Sơn sẽ thay đổi ý định trong chớp mắt.
"Ông phải thu dọn đồ đạc, ở đây…." Thiên Sơn không ngờ ông lão lại vội vàng như thế, nàng không thể không nhắc nhở ông lão.
"Chúng ta làm gì có gì mà thu dọn, quần áo chúng ta mặc trên người là tất cả rồi." Nghe Thiên Sơn nói, ông lão hơi ngẩn ra rồi lập tức trả lời ngay, những người xung quanh cũng gật đầu đồng tình. Thiên Sơn cảm nhận được sự gấp gáp của họ, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
"Thiên Sơn, đưa bọn họ mau chóng rời khỏi, người của chúng ta ở lại chặn hậu." Ôn Yến ra lệnh cho Thiên Sơn, cô đã đến đây rồi thì sẽ không rời đi nhanh như thế, nơi này cũng là một trong những căn cứ lớn của Tống Vân Lễ, những năm gần đây hắn đã sản xuất ra bao nhiêu loại vũ khí, cô phải làm rõ.
"Thiên Sơn cẩn thận, nếu có chuyện gì phải thông báo ngay lập tức." Thiên Sơn nhận lệnh, đưa những người nghèo khổ bần hàn kia đi về phía lối ra, Ôn Yến dặn với theo lần nữa, mặc dù vẫn chưa có gì nguy hiểm nhưng cô luôn cảm thấy nguy hiểm đang chầu chực xung quanh mình.
"Môn chủ, nhóm người này chỉ ở đây để chế tạo vũ khí, không phải thợ mỏ, người của chúng ta đã đi đến khu khai thác mỏ rồi, có lẽ tình hình bên đó cũng không khả quan hơn là mấy." Vạn An thấy Ôn Yến đang nhìn về những thủ hạ xung quanh bị thương, bị chết nằm la liệt sau trận đại chiến với người của Tống Vân Lễ. Nếu không nhờ nhóm người nô lệ kia thấy tình hình như thế đã đứng lên chống cự thì có lẽ giờ họ đã không khống chế được cục diện rồi.
"Vậy chúng ta qua đó tiếp viện." Ôn Yến nghe nói vẫn còn người mắc kẹt ở đây thì lo lắng, cô cũng hiểu rõ sức chiến đấu của người Phi Long Môn, như Vạn An nói, họ có thể chiến thắng là nhờ vào sự phản kháng của nhóm nô lệ, vậy tình hình trong khu mỏ cũng không lạc quan cho lắm.
Sức chiến đấu của Tống Vân Lễ tại khu mỏ mạnh hơn cô nghĩ nhiều.
"Môn chủ, ngài hãy về trước đi, ta luôn cảm thấy nơi này có chỗ là lạ." Vạn An đi theo phía sau Ôn Yến, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Hắn chỉ là theo bản năng không muốn Ôn Yến gặp nguy hiểm thôi, cảm giác kỳ lạ ấy có thể chỉ là trực giác của một người vào sinh ra tử nhiều năm như hắn mà thôi.