Tung Hoành Cổ Đại

Chương 368: Ánh lửa



Ôn Yến và người của Phi Long Môn một mực tìm đường ra nhưng cuối cùng vẫn chẳng thấy gì.

Còn đám công nhân và thợ mỏ được bọn họ cứu thì chỉ một số chấp nhận số mệnh như ông lão kia, còn đa phần đều là phẫn nộ.

Nếu như người của Phi Long Môn không đến thì chí ít bọn họ còn có thể sống sót, nhưng bây giờ, bọn họ chỉ có thể chờ chết, bởi lẽ không còn ai mang thức ăn đến cho bọn họ nữa.

Sự hoảng loạn trong lòng biến thành sự phẫn nộ đổ hết lên đầu đám người Phi Long Môn, lúc trước Thiên Sơn còn muốn cãi lại nhưng về sau, ngay cả mở miệng nói chuyện nàng cũng không có hứng, bởi vì đâu phải ai cũng như bọn họ, có thể thản nhiên đối mặt với sống chết, có thể không oán không hận chứ.

Mãi đến khi bọn họ sờ hết một lượt tất cả các tảng đá trong lòng núi và xác định thật sự không còn đường ra nữa thì những người vốn đang đè nén sự tức giận trong lòng đã bao vây đám người Phi Long Môn lại, ánh mắt cảm động lúc trước giờ đây đã ngập tràn sự tuyệt vọng và phẫn nộ.

Người của Phi Long Môn không biết phải đối phó sao với tình hình đột nhiên thay đổi như vậy nhưng theo bản năng, bọn họ vẫn che chắn trước mặt Thiên Sơn và Ôn Yến.

Ôn Yến bước ra khỏi sự bảo vệ, tiến lại gần những người thợ mỏ, Thiên Sơn hiểu Ôn Yến muốn gì nên đi theo sát phía sau cô, dáng vẻ bảo vệ rõ rệt.

"Rất xin lỗi, có lẽ không có cách nào đưa mọi người ra khỏi đây được, nhưng đó không phải là ý định ban đầu của chúng tôi, chúng tôi xông vào đây thật sự là vì muốn đưa mọi người về nhà.”

Ngoại trừ áy náy thì lúc này Ôn Yến không biết nói gì hơn, chính bọn cô đã khiến họ mất luôn cơ hội được ra ngoài.

"Nếu không chắc chắn 100% đưa được chúng tôi ra ngoài thì sao còn phải vào đây hại chúng tôi? Chúng tôi đã chịu khổ đủ rồi, chúng tôi vẫn còn muốn sống để gặp lại người thân, chúng tôi chỉ muốn sống để được gặp lại họ mà thôi." Tuy rằng bị cơn phẫn nộ chi phối, tuy bị đám đông kích động, nhưng trong số họ vẫn có người giữ được bình tĩnh, khi Ôn Yến bày tỏ sự áy náy, người đó cao giọng chất vấn như thể chỉ có làm vậy họ mới quên đi sự sợ hãi của cái chết đang cận kề.

"Xin lỗi, chúng tôi cũng không ngờ là sẽ như vậy, chúng tôi..."

"Là các người muốn hại chết chúng tôi, ngươi còn muốn nói gì nữa..."

"Đều là do các người khiến chúng tôi không được nhìn thấy vợ con của mình nữa, các người..."

Ôn Yến cúi đầu nhận lấy sự chỉ trích của bọn họ, đáy lòng chua xót không thôi, cô chỉ là sốt ruột cứu người, muốn mau chóng đưa họ về nhà, nhưng đúng là cô đã khinh suất, đánh giá thấp sự độc địa của Tống Vân Lễ.

"Cô nương, tuy bọn họ đều hận cô nhưng ta lại rất cảm kích cô, biết ơn mọi người đã tới đây để bọn ta cuối cùng cũng dám phản kháng lại, để bọn ta có chết cũng không bị ấm ức, ta xin cảm ơn." Ông lão lúc nãy vẫn còn tuyệt vọng không biết từ khi nào đã đi đến trước mặt mọi người, không quan tâm đến sự phẫn nộ của các thợ mỏ và công nhân, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Ôn Yến.

"Cô nương, bọn họ không phải là không phân biệt được phải trái, biết mọi người đến vì bọn ta, chẳng qua họ không muốn chết, cho nên xin đừng để bụng những lời nói của họ.

"Ông lão, là do tôi làm việc sơ suất nên mới hại mọi người, những gì bọn họ nói đều đúng hết, tôi…”

Ôn Yến không ngờ đến lúc này vẫn còn có người thấu hiểu cho mình, hơn nữa còn là một ông lão đang tha thiết mong đợi được về nhà.

"Là cô đã giúp chúng tôi được chết như một con người, nếu như các cô không xuất hiện thì bọn ta cũng sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, nhưng không phải chết vì mệt hay vì bệnh mà là vì bọn súc sinh kia hành hạ đến chết, chúng sẽ không để cho bọn ta sống mà ra ngoài. Lần này tuy rằng có lẽ không sống thêm được bao nhiêu nhưng lần này được chết có tôn nghiêm, là bọn ta đã giết chết những tên đó, bọn ta …”

Nói xong. ông lão toàn thân như run lên, còn những người phía sau cũng đều nghe rõ những lời ông nói.

Sự kích động lúc trước đã được xoa dịu một cách lạ kỳ, ông lão không nhiều lời nhưng tất cả có thể gói gọn lại trong hai chữ: Tôn nghiêm.

Bọn họ đều hiểu rõ, lúc trước bọn họ bị giam giữ tại đây làm công chỉ có một thứ duy nhất chờ đón họ, đó chính là cái chết, hơn nữa còn bị ép làm việc, bị coi thường, chết cũng không được tự làm chủ.

Hiện tại đã khác, là bọn họ và người của Phi Long Môn liên thủ giết chết đám người đã nô dịch mình, giờ nếu có chết thì chí ít bọn họ cũng được chết có tôn nghiêm.

Lửa giận lúc trước dường như đã được dập tắt, tuy rằng vẫn còn tâm trạng tức giận nhưng không còn nhằm vào người của Phi Long Môn không kiêng nể như lúc trước nữa.

Đáy lòng Ôn Yến dâng lên một tia cảm xúc ấm áp, ngay trước đây không lâu cô còn nghĩ cô và người của Phi Long Môn sẽ là những kẻ chết trước tiên vì lửa giận của bọn họ.

"Trời không tuyệt đường người, chúng ta sẽ cố tìm thêm một lần nữa xem có thể tìm được lối ra không?" Ôn Yến nói khẽ, hiện tại cô không dám mang đến hy vọng cho người khác một cách khinh suất như trước nữa, mà cô chỉ không muốn để mọi người ngồi chờ chết.

Người của Phi Long Môn dĩ nhiên là sẽ nghe theo căn dặn của Ôn Yến nên cô vừa dứt lời, bọn họ liền tản ra tiếp tục tìm kiếm lối ra, các thợ mỏ và công nhân lúc trước chỉ đứng nhìn người của Phi Long Môn giờ cũng có vài ba người đi ra cùng với người của Phi Long Môn cùng nhẹ nhàng gõ từng khối đá núi, chăm chú sờ từng khe đá.

Thấy người của Phi Long Môn chẳng quan tâm gì khác ngoài việc tìm lối ra thì những người vẫn đứng yên ở đó cuối cùng cũng bị tác động, ngày càng có nhiều người tham gia cùng với Phi Long Môn.

Những người đứng yên chờ đợi càng lúc càng ít thay vào đó là số người tìm lối ra ngày càng nhiều.

Thiên Sơn thì thầm với Ôn Yến: "Đám người đó thật ra cũng không phải là quá hồ đồ, cuối cùng cũng biết nặng nhẹ rồi.”

"Không phải họ hồ đồ mà chỉ là sợ chết quá mà thôi, cũng may là còn có người biết nhìn nhận sự việc."

"Thấy bọn họ như vậy, cuối cùng thuộc hạ không còn cảm thấy vì họ mà chết là oan ức nữa." Thiên Sơn hình như rất hài lòng với cách làm của các thợ mỏ này nên những bực tức lúc trước đối với họ đã tiêu tan hoàn toàn.

"Chưa đến thời khắc cuối cùng thì chúng ta không thể chấp nhận số mệnh đã an bài được." Ôn Yến là người phụ trách Phi Long Môn, cô phải là người không được phép tuyệt vọng trước nhất, nếu không bọn họ sẽ thật sự không còn đường thoát nữa.

"Thế nhưng môn chủ, chúng ta thực sự phải chấp nhận số mệnh an bài rồi." Thiên Sơn đột nhiên lên tiếng, nói năng lộn xộn, Ôn Yến nghe tiếng nhìn về phía Thiên Sơn, nàng ấy đang nhìn ngọn núi cách đó không xa, trong đôi mắt đen láy phản chiếu hình ảnh ngọn lửa đang rực cháy.

"Tống Vân Lễ thật sự không muốn cho chúng ta thời gian, hắn như vậy là muốn đuổi tận giết tuyệt đây mà." Ôn Yến nhìn thế lửa đang lan rộng trên sườn núi.

"Hắn vây khốn chúng ta lại như vậy thì chúng ta chắc chắn sẽ chết, vậy thì tại sao hắn không thể chờ thêm một hai ngày nữa chứ?” Ôn Yến chưa kịp trả lời thì Thiên Sơn đã biết đáp án rồi, không phải ai cũng thích chơi trò mèo vờn chuột, hiển nhiên là Tống Vân Lễ không có tâm trạng tiếp tục quần bọn họ nữa.

"Có lẽ hắn sợ chúng ta tìm được lối ra." Câu trả lời của Ôn Yến không giống như những gì Thiên Sơn nghĩ, trước mắt chợt lóe lên rồi lại chìm xuống.

Thật sự có lối ra sao? Nhưng bây giờ lửa đã tràn lan, hiển nhiên là bọn họ không còn kịp nữa rồi.

"Môn chủ, thuộc hạ có thể đưa người xuống sườn núi, thuộc hạ..." Thiên Sơn hiện tại chỉ muốn giúp Ôn Yến chạy thoát...

Nàng cũng hiểu rõ, ngay cả khi bọn họ dốc hết toàn lực, Ôn Yến cũng không có cách nào chạy thoát, huống chi, lúc này Ôn Yến sao có thể vứt lại bọn họ mà đi được.

"Thiên Sơn, lập tức truyền lệnh, dặn người của Phi Long Môn bảo vệ tốt thợ mỏ và công nhân, cho dù chết thì người của Phi Long Môn cũng phải chết trước mặt họ.”

Ôn Yến ra lệnh như chém đinh chặt sắt, Thiên Sơn hiểu ý của cô, lệ nóng vòng quanh, sau đó cấp tốc đi về phía người của của Phi Long Môn.

Bóng dáng Thiên Sơn chẳng mấy chốc biến mất sau ánh lửa, ngọn lửa hừng hực như đang bùng cháy ngay trước mặt, hơi nóng xâm nhập vào gân cốt tứ chi...