Tung Hoành Cổ Đại

Chương 376: Thuật nhiếp hồn



Nhưng rõ ràng hai đứa trẻ không muốn người bên Phi Long Môn bảo vệ, bọn họ vừa mới bao vây thành một vòng tròn, cặp sinh đôi đã đứng ngoài vòng tròn rồi.

“Các ngươi xác định muốn ra tay bắt chúng ta à? Chúng ta là công chúa và hoàng tử, ta tên là Tống Kinh Mặc, đây là đệ đệ ta Tống Trọng Lâu.” Vẻ mặt cô bé rất nghiêm túc, cô bé biết chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ, mặc dù cô bé không vui khi, huyện lệnh này xem ngọn núi này thành của riêng nhà mình, nhưng rõ ràng giờ không phải lúc so đo với y.

“Đừng nghe bọn chúng nói lung tung, sao bọn chúng có thể là hoàng tử công chúa chứ, mau bắt bọn chúng lại, đừng nghe bọn chúng nói nhảm nữa.” Vu Chính Mẫn thấy nha dịch lùi bước, khi nghe lời hai đứa trẻ nói thì gấp gáp hô to.

“Nếu các ngươi bắt hai đứa trẻ này lại, ta sẽ ban thưởng hậu hĩnh, một người một trăm lượng bạc.” Y không ngờ lời y nói không hề có tác dụng, ban nãy nha dịch còn tiến thẳng lên phía trước, nhưng giờ cho dù y đã hứa ban thưởng một trăm lượng bạc, cũng không ai dám bước lên.

“Đến hai đứa trẻ các ngươi cũng không bắt được, các ngươi còn mặt mũi nào để làm nha dịch trong nha phủ Khắc Châu của ta nữa…” Trong lòng Vu Chính Mẫn rất gấp gáp, nếu y để hai đứa trẻ này phá núi, đến lúc đó bí mật mỏ sắt sẽ khó mà bảo toàn, y sẽ bị Tống Vân Lễ trách tội, chỉ dựa vào lệnh phong tỏa núi mấy năm trước của y, đủ để Hoàng thượng không tha cho hắn rồi.

“Các ngươi muốn bắt chúng ta cũng được, đến lúc đó chúng ta không cẩn thận làm trầy xước da thịt, xem Phụ hoàng ta có lấy mạng các ngươi không?” Kinh Mặc cũng đưa ra uy hiếp với mấy người này, cô bé không muốn dùng tiền mua chuộc một nhóm người ngu xuẩn không hiểu rõ tình huống này, mẹ bé từng nói, tiền là do chúng ta cực khổ kiếm được, không thể tiêu xài lãng phí trên mấy con người vô dụng này.

Nói xong, Kinh Mặc nắm tay Trọng Lâu đi tới trước mặt nha dịch, còn giơ tay làm dáng vẻ muốn bó tay chịu trói, nhưng hai người càng chủ động, mấy người nha dịch càng không dám tiến lên.

Mặc dù bọn họ không nhận được tin tức như Vu Chính Mẫn, nhưng bọn họ nghe lời đồn đại, cũng biết được, Hoàng thượng đã thừa nhận hoàng tử và công chúa của mình, cưng chiều như báu vật. Mặc dù dáng vẻ hai đứa trẻ trước mặt hơi chật vật, nhưng lại mang khí chất mà bọn trẻ xung quanh bọn họ không hề có, nhất là khi đối mặt với sự bao vây của họ, hai đứa còn bình tĩnh hơn người lớn nữa.

“Trong núi này có người, chúng ta làm vậy là để cứu người, nên các ngươi tốt nhất đừng ngăn cản bọn ta.” Kinh Mặc thấy mấy nha dịch đứng im thì nắm tay Trọng Lâu đi tới gần họ, ép bọn họ liên tục lùi về sau.

Giọng nói mềm mại non nớt của cô bé lại mang theo sức mạnh khác thường, làm bọn họ bất giác tin lời cô bé nói.

“Nếu các ngươi đứng im ở đây, ta sẽ nói Phụ hoàng không truy cứu các ngươi về chuyện này, nhưng nếu các ngươi dám làm loạn, đến lúc đó đừng trách chúng ta không tha cho các ngươi.” Kinh Mặc cảnh cáo, quả nhiên mấy nha dịch đó thật sự đứng im.

Từ khi người thân các thợ mỏ tới bao vây huyện nha, bọn họ đã bắt đầu nghi ngờ huyện quan đại nhân luôn chính trực trong sạch này, giờ nghe cô bé nói nghiêm túc như thế, bọn họ càng lo lắng quan trên của mình sẽ làm chuyện sai lầm lớn, rồi liên lụy tới họ.

Cho nên, nếu họ có thể đổi một câu nói bỏ qua chuyện cũ của cô bé, đây đã là ban ân lớn nhất với họ rồi, đương nhiên họ sẽ không dám lộn xộn nữa.

Kinh Mặc thấy mấy nha dịch này đã bị dọa sợ thì mỉm cười nhìn Vu Chính Mẫn, khẽ nói: “Quan uy của Vu đại nhân thật lớn, còn muốn lấy mạng chúng ta, cũng không nhìn xem mình có đủ tư cách không?”

Rõ ràng tâm trạng cô bé không tốt như trước, khi Vu Chính Mẫn muốn bắt mình đi, cô bé vừa nói vừa nhấc chân đá vào đầu gối y, còn thuận tiện dùng sức bật lên, trong nháy mắt đã giơ tay lên, tát vào mặt y.

Rõ ràng y không ngờ một đứa trẻ như Kinh Mặc lại tát mình, y trừng mắt tức giận nhìn cô bé đã tiếp đất an toàn, gào ầm lên: “Ngươi…”

“Sao nào? Muốn đánh ta à?” Vẻ mặt cô bé hơi tủi thân, khẽ hỏi y.

Vu Chính Mẫn nhìn vẻ mặt vô tội của cô bé, đang định mở miệng thì Trọng Lâu học theo Kinh Mặc, đá vào đầu gối y, rồi tát vào mặt bên kia của y.

“Các ngươi…” Cho dù y không muốn thừa nhận, nhưng giờ y đã bị hai đứa trẻ này làm cho bẽ mặt trước mặt mọi người.

Y thẹn quá hóa giận, nhìn hai đứa trẻ này, muốn bước lên ra tay với bọn chúng, nhưng không ngờ y chưa kịp giơ tay, đầu gối lại đau nhói, tiếp đó là một cái tát in lên mặt, cứ lặp đi lặp lại như thế, một lúc sau, mặt y đã sưng lên.

Y có thể khẳng định hai đứa trẻ này không tầm thường, lực tát của bọn chúng chắc chắn không yếu hơn người bình thường, động tác bọn chúng rất trôi chảy ăn khớp, một đứa trẻ bình thường tuyệt đối không thể làm như vậy.

Kinh Mặc đánh đủ rồi mới kéo tay Trọng Lâu, ra hiệu cậu bé có thể ngừng lại, cô bé nhìn Vu Chính Mẫn đã biến thành đầu heo thì đắc ý nói: “Đây chỉ là một chút cảnh cáo để ngươi biết, không phải ai ngươi cũng có thể trêu chọc được. Còn mối thù của mấy người ở trong núi, chắc chắn Phụ hoàng sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng.”

Y không dám tin vào tai mình, ngọn núi này đã bị phong tỏa, không ai biết tình huống bên trong núi, ngay cả y cũng chỉ nghe nói có người muốn phá núi, nên mới vội vàng chạy tới đây, nhưng không ngờ bọn chúng đã biết tình huống bên trong.

“Các ngươi mau giết bọn chúng cho ta, Tống Vân Lễ sẽ thăng quan tiến chức cho các ngươi.” Vu Chính Mẫn đã xác định được những người ở đây đều biết tình huống trong núi, mặt y liền biến sắc, hét lớn lên.

Y biết rõ, giờ điều duy nhất y có thể làm là giết người diệt khẩu, nếu giờ y không làm thế, chuyện trong ngọn núi sẽ bị phơi bày, đến lúc đó y hết đường sống, mặc kệ là hoàng thượng hay Tống Vân Lễ, cũng sẽ không tha cho y.

Đương nhiên nha dịch không dám lộn xộn, bọn họ cũng không biết tại sao mình lại tin hai đứa bé trước mặt đến thế, đương nhiên bọn họ không biết rằng, trên thế giới này vẫn còn một thứ là thuật Nhiếp Hồn.

Bọn họ ngoan ngoãn đứng đó như không nghe thấy lời Vu Chính Mẫn nói, còn y đã thẹn quá hóa giận, cầm cây đao trong tay nha dịch đứng gần đó, chém về phía Kinh Mặc và Trọng Lâu.

Y vốn là văn nhân, còn cặp sinh đôi là người có dị năng, y đuổi theo chém bọn trẻ rất lâu, nhưng không thể ra tay được, mắt y vằn tia máu.

Hình như hai đứa trẻ đang chơi đùa với y, hai người bị y đuổi theo chạy tán loạn, nhưng cuối cùng người chịu thiệt lại là Vu Chính Mẫn.

Lúc này, trên đám mây, nam tử áo trắng có khuôn mặt như ngọc, đang lười biếng nhìn vào thiên kính trước mặt, thấy cô bé trong gương đang chơi trò mèo vờn chuột với Vu Chính Mẫn, đáy lòng hắn không vui, thấp giọng nói với người hầu phía sau: “Dám bắt nạt người của ta, ngươi mau bắt y tới đây cho ta chém.”

“Thượng thần, tiểu cô nương đó vẫn chưa là người của ngài, ngài phải lịch kiếp thì cô nương ấy mới là của ngài…” Người hầu tốt bụng nhắc nhở, hăn vừa nói xong, Thượng thần đã xoay người nhìn hắn ta, hắn ta hơi hoảng sợ.

“Ngươi đi thu hồi dị năng trên người cô nhóc đó đi.” Thượng thần vẻ mặt nghiêm túc căn dặn, người hầu nhìn hắn với vẻ mặt khó xử.

“Ngươi định bảo lúc ta lịch kiếp, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không được tóm gọn à?”

“Nhưng…” Người hầu vẫn muốn giải thích.

“Ngươi cho nàng ấy thân hình bất tử đi, nếu nàng ấy không bảo vệ được mình cũng không sao.” Dường như Thượng thần biết rõ người hầu sẽ nói gì nên giải thích xong, hắn xoay người rời đi ngay.

Vì cô nhóc kia mà nên hắn rất mong đợi lần lịch kiếp này…