Tung Hoành Cổ Đại

Chương 379: Trừng phạt phản đồ



Lúc Ôn Yến quay trở về nơi ở, hai đứa nhỏ cũng đã ngủ hết rồi, Thiên Sơn thấy Ôn Yến mặt mày mệt mỏi bước vào, nhanh chóng chạy lên đó, nhỏ giọng nói: “Môn chủ, bên chỗ Mãn thúc tra ra được tiền bạc đều rơi vào tay của Tống Vân Lễ.”

“Cái gì?” Ôn Yến gần như không thể tin tưởng tai mình nữa rồi, cô nghĩ kiểu gì cũng chưa từng nghĩ đến việc ở trong Phi Long Môn sẽ có người cấu kết với Tống Vân Lễ.

“Đúng là to gan lớn mật, đúng là...” Ôn Yến nói không ra lời nữa, áy náy như từng đám mây đen đè nặng trong lòng cô, nếu không phải mấy năm nay chính mình không quan tâm đến chuyện trong Phi Long Môn, mọi chuyện có lẽ đã không phát triển đến như bây giờ, Phi Long Môn của chính mình không ngờ lại trở thành thế lực giúp đỡ cho Tống Vân Lễ.

“Mãn thúc đã nói gì?” Ôn Yến nhỏ giọng hỏi, bây giờ đã biết được tiền đi đâu rồi, lấy lại là chuyện không thể nào, bây giờ chỉ có thể hạ mức tổn thất xuống thấp nhất.

“Mãn thúc nói đã bắt được phản đồ về rồi, xem ngài muốn trừng phạt như thế nào.” Thiên Sơn nhỏ giọng nói, Phi Long Môn xảy ra chuyện như thế này, nàng cũng cảm thấy rất buồn, Phi Long Môn vẫn luôn tự xưng là trung thành vậy mà lại xuất hiện một kẻ trung thành với Tống Vân Lễ.

“Vậy mấy người phản bội như bọn họ phải trừng phạt như thế nào?” Ôn Yến nhỏ giọng hỏi, cô từng xem qua toàn bộ tư liệu của Phi Long Môn, nhưng mà lại không nhớ rõ có ghi chép về việc trừng phạt phản đồ.

“Bình thường trừng phạt phản đồ đều dựa theo ý của môn chủ, nhưng mà mấy năm nay, Phi Long Môn có rất ít, rất ít phản đồ.”

“Là ta vô dụng.” Ôn Yến trầm giọng nói, nếu như môn chủ Phi Long Môn là mình có thể chấn nhiếp bọn họ, cũng không đến nổi làm cho bọn họ nảy sinh ra ý nghĩ phản bội.

“Môn chủ, là do Tống Vân Lễ quá lợi hại, hắn nắm được điểm yếu của những người này, mấy tên phản bội này đều là người có lòng tham, là do Phi Long Môn của chúng ta không thể thỏa mãn được bọn họ, cho nên...” Lúc Ôn Yến còn chưa đến đây Thiên Sơn đã tìm hiểu kỹ lí do vì sao bọn họ phản bội, lúc đó vừa căm giận bọn họ không có nghĩa khí, đồng thời cũng không thể không khen Tống Vân Lễ biết cách lợi dụng lòng người đến trình độ cao nhất.

Giúp người lúc gặp nạn, gãi đúng chỗ ngứa, dùng lợi ích lôi kéo, đó chẳng qua là dùng với người đã có lòng, nếu như ý chí kiên định, làm sao có thể phản bội tín ngưỡng của mình được chứ.

“Nếu như đã là lựa chọn của bọn họ, vậy bọn họ cũng nên dự đoán trước trừng phạt thế nào rồi, Phi Long Môn không giữ người bất trung, xử lý hết đi.” Ôn Yến không muốn giết người, nhưng bây giờ lại là giai đoạn đặc biệt, chuyện bọn họ làm lại là sai lầm lớn, bây giờ không giết gà dọa khỉ, sau này sợ là sẽ có nhiều người làm theo.

“Môn chủ, bọn họ...” Thiên Sơn định mở miệng xin giúp, nhưng mà lời đến cửa miệng, nàng lại không biết phải nói tiếp kiểu gì nữa.

Đà chủ phân đà Khắc Châu phản bội là bởi vì mẹ già bệnh nặng cần gấp nhâm sâm ngàn năm để kéo dài tính mạng, người của Tống Vân Lễ không ngừng tặng nhân sâm đến, ân đức quá lớn, cho nên hắn mới động lòng, cũng không phải thật sự muốn phản bội, bây giờ hắn cũng đã vô cùng áy náy, một lòng muốn chết, chỉ là không yên tâm mẹ già của mình.

“Là ai mà đáng cho người mở miệng xin vậy? Đà chủ phân đà Khắc Châu sao?” Ôn Yến nhỏ giọng nói, Thiên Sơn vô cùng hoảng sợ, nàng không ngờ Ôn Yến đã biết rồi.

“Trước khi đến Khắc Châu ta đã tra tình hình của hắn rồi, chỉ là không ngờ hắn sẽ phản bội. Hắn vẫn coi như là một người con hiếu thảo.” Ôn Yến đánh giá đúng trọng điểm.

“Môn chủ, hắn...”

“Không thể tha.” Ôn Yến bình tĩnh trả lời, Thiên Sơn không hiểu mà nhìn Ôn Yến, lại thấy cô nhỏ giọng đáp: “Lần này hắn tạo thành tổn thất lớn cỡ nào muội có biết không? Không chỉ là mấy trăm vạn lượng thôi đâu, số bạc này sẽ trở thành trợ lực cho Tống Vân Lễ, nó sẽ mang đến bao nhiêu tai họa cho triều đình, cho Phi Long Môn của chúng ta muội có biết không? Nếu số tiền này dùng đến chế tạo binh khí, vậy sẽ có rất nhiều binh khí trong số đó sẽ cắm vào trong cơ thể của người Phi Long Môn, phản bội này, có thể nói là trí mạng, không thể tha thứ được.”

Nếu như có thể lựa chọn, Ôn Yến cũng muốn tha thứ cho mọi người, nhưng mà kết quả của việc tha thứ không phải là thứ mà bọn họ có thể chịu được.

“Vậy bà lão đó...” Thật ra đây mới là điểm quan trọng khiến Thiên Sơn muốn xin tha thứ, nếu như không còn người con hiếu thảo này vậy bà lão kia làm sao còn sống nổi nữa chứ.

“Bà lão cũng là người của Phi Long Môn chúng ta, Phi Long Môn đương nhiên có trách nhiệm chữa bệnh dưỡng lão cho bà.” Ôn Yến nói xong lời này thì xoay người chuẩn bị rời đi, cô không muốn nói đến chuyện này nữa, những chuyện liên quan đến tính mạng người khác cứ làm cho trong lòng cô cảm thấy bực bội khó chịu.

Thiên Sơn cũng hiểu rõ, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Ôn Yến rồi.

Sau khi Ôn Yến đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại nói với Thiên Sơn: “Lúc trừng phạt mấy người đó, kêu Lương Quang Tường đến nhìn xem.”

“Môn chủ, cái này...” Ý định giết gà dọa khỉ có cần phải rõ ràng như vậy không?

“Kêu Mãn thúc đi thông báo, trưởng lão Phi Long Môn nhất định phải có mặt, như vậy sẽ không quá cố ý.” Câu cuối cùng của Ôn Yến giống như là tự nói tự đồng ý, Thiên Sơn cũng nghe hiểu, nghiêm túc nói với Ôn Yến: “Chỉ cần kêu Lương Quang Tường đi, chính là cố ý.”

Ai đều biết bây giờ Lương Quang Tường đang chân đứng hai thuyền, cho nên cảnh cáo kiểu này có ích lợi gì sao?

Thiên Sơn tỏ vẻ rất nghi ngờ.

“Ta cố ý đó, chỉ muốn nhắc nhở y, nếu như có một ngày thật sự phản bội Phi Long Môn, Phi Long Môn sẽ không bỏ qua cho y.” Ôn Yến thấy Thiên Sơn nhìn mình, nói vẻ vô cùng khẳng định.

“Môn chủ, bây giờ ngài không tin tưởng Lương Quang Tường lắm đúng không?” Thiên Sơn nói, một câu trúng trọng tâm, đánh thẳng vào lòng Ôn Yến, cô nhìn Thiên Sơn, trong lòng hiện lên vài phần hoảng loạn.

“Chỗ Lăng Quý thái phi...” Thiên Sơn không biết Ôn Yến không tin tưởng xuất phát từ nơi nào, nàng nhỏ giọng nhắc nhở Ôn Yến, Ôn Yến cười nhạt nói với Thiên Sơn: “Nếu y không muốn làm việc cho ta, để Lăng Quý thái phi ra cung là chuyện vô cùng dễ dàng.”

Trong tay Lương Quang Tường có binh quyền, cũng từng đóng giữ ở trong cung, thâm cung to lớn như vậy làm sao không có người của y được, nếu không thể bảo đảm Lăng Quý thái phi có thể an toàn lui ra, lúc đó y sợ là sẽ không để Lăng Quý thái phi dẫn theo đứa bé vào cung.

Việc Lăng Quý thái phi vào cung nhìn sơ qua thì giống như y đang tỏ lòng trung thành với mình, thật ra sự tring thành này y đã sớm tính toán xong hết rồi.

“Chúng ta để ý Lăng Quý thái phi cho cẩn thận, Lương Quang Tường cũng sẽ không dám có hành động thiếu suy nghĩ gì, dù sao đó cũng là nữ nhân và con của y...” Nói xong những chữ cuối cùng, Thiên Sơn cũng đã không còn tự tin nữa.

“Nếu như Lăng Quý thái phi thật sự xảy ra chuyện, vậy đối với y cũng chưa phải là chuyện xấu, lúc đó y vừa lúc có lí do phản bội hoàn toàn.”

“Môn chủ, Lương Quang Tường thật sự thích Lăng Quý thái phi, bằng không y cũng sẽ không mạo hiểm làm chuyện cả thiên hạ đều chê trách, ngay cả Quý phi của Tiên hoàng cũng dám làm vấy bẩn.” Thiên Sơn cố gắng thuyết phục Ôn Yến, cũng làm cho tâm trạng hỗn loạn của mình bình tĩnh trở lại, nhưng mà nàng càng nói càng không tự tin, nói xong rồi lại nhìn sang Ôn Yến, không ngờ Ôn Yến lại nhỏ giọng nói một câu: “Đúng là y rất thích Lắng Quý thái phi, nhưng mà người y thích nhất lại không phải là Lăng Quý thái phi.”

Thiên Sơn hơi khó hiểu, Ôn Yến cũng không muốn giải thích gì thêm, chỉ kêu Thiên Sơn mở mắt ra mà nhìn, nếu như chính mình suy đoán không sai thì lần này Lương Quang Tường sẽ không đứng về phía Phi Long Môn.

Chỉ là Ôn Yến vẫn hy vọng suy đoán của cô là sai, cô không hy vọng mình lại có thêm một kẻ địch, đặc biệt là kẻ địch này lại còn là thuộc hạ của mình.

Đương nhiên, cô cũng chẳng sợ hãi kẻ địch nào cả, giặc đến thì đánh, nước lên thì đắp đê, cô tin tưởng chính mình cuối cùng cũng sẽ chiến thắng những tên ích ký bỉ ổi kia.