Tung Hoành Cổ Đại

Chương 496: Trực diện



“Hoàng thượng, trong phủ của mạt tướng có một lương y, có thể kêu thị vệ thuận đường mời đến chẩn mạch cho Ôn Yến môn chủ.” Trần Nguyên Khánh thấy Tống Vĩnh Kỳ không chút lo lắng, đáy lòng đã có hơi lo ngại, hắn ta cao giọng yêu cầu, Tống Vĩnh Kỳ muốn chỉ trích hắn ta được voi đòi tiên, nhưng nhớ đến sự hăng hung của hắn ta ở trên triều, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Ôn Yến trúng độc là chuyện chắc chắn, nếu như là lương y, càng sẽ không không tra ra được, y bây giờ không sợ bất kỳ ai.

“Vậy thì làm theo lời tướng quân.” Tống Vĩnh Kỳ thoải mái đồng ý, điều này khiến đáy lòng của Trần Nguyên Khánh trở nên bất an, hắn ta nhớ đêm qua khi nhìn thấy thần sắc mệt mỏi của cô còn cả gương mặt tái nhợt, có lẽ, sự thật thật sự không phải như bản thân hắn ta đã nghĩ?

Nhưng ý niệm này chỉ vụt qua, hắn ta lần nữa khẳng định, đại phu Ôn Yến lợi hại như vậy, không thể ngay cả độc cũng không tra ra được.

“Môn chủ, người nếu như trên triều bị mấy đại phu đó chuẩn đoán, chuyện mang thai... sợ là không giấu được nữa?” Thiên Sơn lo lắng hỏi.

“Bây giờ đứa bé đã đã 3 tháng rồi, bọn họ biết thì biết, cũng không có chuyện gì lớn lao cả, với cả, đây là con của Kỳ.” Ôn Yến dịu dàng nói, tay sờ nhẹ chiếc bụng đã hơi phình ra.

Cô không biết bản thân sau này sẽ như thế nào, nhưng cô đã hứa với Kỳ chắc chắn sẽ bảo vệ đứa trẻ này.

Nếu như có thể, Ôn Yến cũng muốn giấu diếm chuyện này, tiếp tục cùng Kỳ, cũng đứa trẻ này trải qua khoảng thời gian hạnh phúc, nhưng, đứa bé đã lớn lên, rất nhanh sẽ không giấu được nữa.

Thay vì để sau này bị phát hiện dễ phát sinh thêm phiền phức, không bằng bọn họ quang minh chính đại nói ra.

Như cô nói, đây là con của Kỳ, là Hoàng tử, trước nay đều không phải tồn tại một cách lén lút.

“Nhưng, như thế sợ sẽ nguy hiểm.” Thiên Sơn có điều bận tâm, nàng ta hiểu Ôn Yến sau khi biết mình mang thai chọn cách giấu diếm, nhưng không hiểu tại sao vào lúc sóng gió này lại truyền tin tức cô mang thai ra ngoài.

“Không cái gì ta không thừa nhận nổi cả, với lại, y thuật của ta ở nơi này, thật sự không có thuốc độc có thể độc đến ta.” Ôn Yến khẽ an ủi Thiên Sơn, mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng của cô cũng không dám chắc, nhưng cô không thể để mọi người đều lo lắng cho mình được.

Lời này cô cũng đã nói với Tống Vĩnh Kỳ, cô không thuyết phục được Tống Vĩnh Kỳ, chỉ có thể nói sẽ dùng thuật châm cứu thay đổi mạch tượng của mình, để người khác không tra ra cô có thai, thật ra mạch tượng của thai nhi quá đặc biệt, chỉ cần là đại phu có thể tra ra, căn bản không làm giả được.

Cô đã lừa Tống Vĩnh Kỳ, bởi vì cô rất rõ thân thể của mình, cô đã không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi.

Đứa trẻ này có thể thật sự sống hay không cô không đều không dám chắc chắn, đây cũng là cô liều mình cược một ván, lần nữa đẩy mình lên trước đầu sóng ngọn gió.

Nếu như có thể, cô sẽ liều cả tính mạng của mình để bảo vệ đứa trẻ, nếu như đã định sẵn cô và đứa trẻ không có cách nào bảo toàn, vậy thì để cô và đứa trẻ trải sẵn một con đường bằng phẳng cho y.

Thiên Sơn đương nhiên biết Ôn Yến đang an ủi mình, nàng ta cứ cảm thấy Ôn Yến khoảng thời gian này cứ là lạ, nhưng rốt cuộc chỗ nào có vấn đề, nàng ta cũng không biết.

“Môn chủ, người có phải có chuyện gì giấu ta không?”

“Ta không có giấu muội gì cả, nếu như thật sự nói có gì giấu muội, vậy chính là độc của Lãnh Ninh, ta dường như có cách, nhưng vẫn không tìm được thuốc giải.” Ôn yến mỉm cười chuyển chủ đề, Thiên Sơn quá hiểu cô, nàng ta có thể hỏi ra lời như này, chắc chắn cảm nhận được sự khác thường của cô, cô chỉ có thể chuyển chủ đề, nếu không...

Mà duy nhất có thể khiến Thiên Sơn di rời sự chú ý, chỉ có Lãnh Ninh.

Sau khi giải độc cho Lãnh Ninh, hắn ta cùng Thiên Sơn đã trở thành phu thê, mặc dù không biết một loại độc kia sẽ phát tác khi nào, nhưng bọn họ bây giờ vẫn rất hạnh phúc, giống như điên cuồng trước khi chết, bọn họ hưởng thụ quãng thời gian hạnh phúc này, bởi vì ai cũng không biết, những ngày tháng tốt đẹp này sẽ kết thúc vào lúc nào.

Thiên Sơn đã làm tốt chuẩn bị Lãnh Ninh sẽ rời xa mình bất cứ lúc nào, đương nhiên tận đáy lòng nàng ta càng hy vọng Ôn Yến có thể tìm ra cách giải độc cho Lãnh Ninh.

Bây giờ Ôn Yến nói đã có manh mối, nàng ta sao có thể không vui mừng như điên, trước sự vui mừng cực lớn này, nàng ta tự nhiên quên mất nghi vấn trong lòng của mình trong khoảng thời gian qua.

“Chuyện này chỉ là có manh mối, bởi vì trong đám người mấy lần trúng độc này, trong độc của tất cả mọi người đều có một vị thuốc, cho nên ta hoài nghi thuốc giải sẽ sản sinh với vị thuốc này..., cho nên...”

Ôn Yên thấy sự vui mừng trên mặt của Thiên Sơn, trên mặt cũng mang theo nụ cười dịu dàng, khoảng thời gian này cô vẫn đang nghiên cứu mấy dược liệu này, chính vì để trước khi cái chết ập đến đến cứu được người, người cô quan tâm có thể cố gắng sống, may mà, trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng có manh mối.

“Môn chủ, vậy người giải độc vẫn cần rất nhiều thời gian sao? Người mỗi lần sau khi có manh mối rất nhanh sẽ giải độc, người...” Thiên Sơn đã không khống chế được sự vui sướng trong lòng, nàng ta đã hiểu qua rõ cách hành sự của Ôn Yến, cô nói có manh mối căn bản chính là có hy vọng giải được độc.

“Không chắc, độc lần này có chút cổ quái, có điều chắc chắn sẽ giải được, muội có thể nói tin tức tốt này cho Lãnh Ninh, hai người cũng không cần giống như bây giờ nữa, coi mỗi ngày đều là ngày cuối cùng.” Ôn Yến khẽ nói, đáy mắt tràn ra sự chua xót.

Cô biết rõ cảm giác mỗi ngày đều có thể là ngày cuối cùng, cô không hy vọng sự sợ hãi này xảy ra trên những người xung quanh mình.

“Môn chủ, ta cũng không biết nên nói gì, cảm ơn, cảm ơn người, ta và Lãnh Ninh đều cảm ơn người, nếu như không phải người, chúng ta…” Thiên Sơn đã khóc vì xúc động khi nghe lời nói của Ôn Yến, môn chủ của nàng ta luôn là người hiểu nàng ta nhất.

Nàng ta lúc này cảm thấy may mắn nhất chính là có một môn chủ như thế này, nếu như không có cô, nàng không có người thân phụ mẫu, không có Lãnh Ninh, nàng ta có thể cô đơn một mình.

“Nha đầu ngốc, nếu như nói phải cảm ơn, vậy ta nên cảm ơn muội bao nhiêu lần? Giữa chúng ta, không cần nói điều này.” Ôn Yến vỗ tay cỉa Thiên Sơn, nhẹ nhàng an ủi, Thiên Sơn vừa lau nước mắt vừa gật đầu.

“Vậy môn chủ, ta thay y phục cho người, đi đến đại điện.” Mặc dù Thiên Sơn cảm kích Ôn Yến, nhưng cũng hiểu rõ còn có chuyện cần cô đi làm, nàng ta khẽ nói với Ôn Yến, sau đó cùng Ôn Yến đi thay quần áo, bèn đi lên triều.

Thiên Sơn kiên định thủ hộ bên cạnh Ôn Yến, từng bước từng bước, theo bước chân của Ôn Yến, nàng ta không biết, lúc này đáy lòng không lỡ môn chủ, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Ôn Yến từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến, có 1 ngày, bản thân sẽ sợ hãi khi bước chân vào triều như vậy.

Dù trên triều có nam nhân mà cô yêu nhất đang ngồi, trên triều có hằng hữu cô kết giao.

Nhưng cô lại chỉ có thể đi bước này, kéo cả đứa con của mình vào trong tranh đấu trong triều.

Đợi khi cô bước vào đại điện, ngẩng đầu thì có thể gương mặt anh tuấn quen thuộc ngồi trên Long ỷ, lúc này y đang dịu dàng nhìn cô, tựa như ánh mặt trời xua tan sương mù trong lòng cô, cô mỉm cười chạm vào ánh mắt nóng bỏng của y, từng bước từng bước đi vào, giống như năm đó cô đi vào cuộc sống của y.