Tung Hoành Cổ Đại

Chương 736: Ngoại truyện 26



Lãnh Tố sau khi biết Kinh Mặc đã tỉnh, mặc kệ bản thân còn đang yếu, loạng choạng xông vào tẩm thất của Kinh Mặc, nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của Kinh Mặc, nước mắt của nàng giống như những hạt châu bị đứt dây rơi xuống.

“Công chúa, đều tại muội, đều tại muội, muội để người bị thương rồi, muội…” Lãnh Tố nói nhỏ, nước mắt lại tuôn trào.

“Đúng là tại muội, nếu như không phải muội bị bọn họ bắt tới doanh trại, ta còn không biết phải làm sao nữa, may là muội bị bắt rồi, hơn nữa còn đủ quan trọng.” Kinh Mặc nhìn nữ nhân sau khi thấy mình thì khóc không ngừng, bất lực nói.

“Dạ, đều tại muội, tại muội…” Vừa mới nói được một nửa, Lãnh Tố mới nhận ra ý trong lời nói của Kinh Mặc, nàng ngừng khóc, nhìn Kinh Mặc, Kinh Mặc mỉm cười nhìn nàng.

“Lãnh Tố, lần này may là có muội, muội đủ quan trọng, tỷ mới có thể ra tay, tỷ ra tay rồi, bên phía Tử Húc mới dùng hết sức đối phó tỷ, chúng ta giữ chân tất cả binh lực của bọn chúng, mới có việc chúng ta tấn công bất ngờ từ hai phía, cho nên, thắng lợi lần này, là nhờ có muội.” Kinh Mặc cười tươi nói, Lãnh Tố mới nhận ra, thì ra, tất cả mọi thứ, công chúa đã sớm có sắp xếp.

Thì ra thắng lợi lần này không phải như nàng nghĩ nhờ có thiên thời địa lợi nhân hòa, mà là công chúa đã lên kế hoạch sẵn.

“Công chúa, người thật lợi hại, người đúng là…” Lãnh Tố không dùng từ ngữ để thể hiện sự kinh ngạc của bản thân nữa.

“Lãnh Tố, mấy ngày này để muội chịu khổ rồi.” Kinh Mặc đưa tay ra, vỗ vỗ vai của nàng, nước mắt của Lãnh Tố rơi xuống lần nữa.

Từ khi trở về, có rất nhiều người qua đây hỏi thăm, có rất nhiều người qua đây xem nàng có ổn không, hỏi nàng chuyện trải qua ở doanh trại Tử Húc, nhưng mà chỉ có công chúa của nàng, sau khi gặp nàng, không hề trách mắng nàng vì liều lĩnh mà bị bắt, không hỏi nàng ở doanh trại Tử Húc ra sao, chỉ là nhỏ nhẹ nói một câu: muội chịu khổ rồi.

Nước mắt của Lãnh Tố lại rơi xuống lần nữa, bị bắt là bởi vì nàng liều lĩnh, nàng đã học được bài học. Mà những gì đã trải qua ở trong doanh trại Tử Húc, nhất là với tên nam nhân quái gở lá mặt lá trái đó, đối với nàng như là một ác mộng vậy, nàng ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ tới.

“Công chúa, chúng ta có cần tiếp tục đánh nữa không? Nếu như đánh tiếp, muội làm tiền phong của người được không, muội muốn lấy công chuộc tội, mẫu thân của muội đã nói qua, bà là tỳ nữ của mẹ người, muội chính là tỳ nữ của người, muội sẽ dốc hết sức vì người.” Lãnh Tố nghiêm túc nói với Kinh Mặc.

“Lãnh Tố, muội là muội muội của tỷ, không phải tỳ nữ của tỷ, chúng ta có thể cùng nhau tiến lên, tỷ không cần muội dốc sức vì tỷ.” Với việc đối đãi tỳ nữ, Kinh Mặc suy nghĩ giống mẹ, đều là trách nhiệm chức trách phải làm, ai cũng không cần phụ thuộc vào ai.

“Vậy người để muội làm tiền phong được không? muội muốn báo thù rửa hận cho bản thân, muội…” Lãnh Tố nghĩ đến tên nam nhân sáng nắng chiều mưa trong doanh trại, đôi mắt lộ ra sự căm phẫn, cuối cùng nàng lẩm bẩm nói: “Tên đó sao lại chết đi chứ, nếu như không chết thì tốt biết bao, công chúa nhất định ngược đãi hắn trăm ngàn lần.”

“Người muội nói, là tên tướng quân áo choàng trắng đó?” Kinh Mặc nghe được Lãnh Tố nói nhỏ, nàng rất hiếm khi nhìn thấy Lãnh Tố căm ghét một người đến vậy, bất giác nhỏ giọng hỏi.

“Dạ, tên tướng quân áo choàng trắng đó là tên nam nhân hai mặt nhất nô tỳ từng gặp qua.” Lãnh Tố nghĩ tới tính cách không thể nào hiểu rõ được của hắn, thành thật nói.

“Đáng tiếc thật, tỷ cũng muốn gặp hắn, chỉ là hoàng thượng của nước Tử Húc không cho tỷ cơ hội này, tự đoạn cánh tay.” Kinh Mặc nhỏ giọng nói, lại thất vọng trong lòng lần nữa.

“Công chúa, chúng ta không cách nào xử lý hắn, hắn dẫn người xâm chiếm quốc thổ của chúng ta, chúng ta phải lấy về, hắn chết rồi càng tốt, chúng ta có thể không có trở ngại gì lấy lại những mảnh đất đã mất.” So với nỗi thất vọng của Kinh Mặc, Lãnh Tố lại phấn khích hơn nhiều.

“Có lẽ chúng ta không có cơ hội đó nữa rồi.” Nhìn thấy Lãnh Tố luôn tâm niệm với việc lấy lại những mảnh đất, Kinh Mặc luôn không nỡ đả kϊƈɦ sự nhiệt tình của nàng, nhưng mà sự thật đã như vậy, nàng cũng không có cách gì.

“Tại sao, chỉ cần chúng ta xuất binh, bọn họ sẽ đầu hàng ngay, không có tên tướng quân áo choàng trắng, chỉ cần Tô tướng quân và cha muội cũng có thể dẫn binh giết vào Cảnh Thành…” Lãnh Tố không hiểu, đây là trời tạo cơ hội, chỉ cần họ cứ thế bắc tiến, đến lúc đó Tử Húc sẽ trở thành vật trong tay của họ.

“Những chuyện đến cả muội cũng hiểu, đám người trong triều của Tử Húc Quốc sẽ không hiểu sao, sau khi tin tức tên tướng quân áo choàng trắng đã chết truyền đến Cảnh Thành, điều họ làm trước tiên là nghị hòa, ngoan ngoãn trả lại đất đai cho Đại Lương ta, chúng ta không cần phải xuất binh nữa.” Kinh Mặc nhẹ nhàng nói, ánh mắt trong veo, trước khi xuất chiến nàng và Trần Nguyên Khánh đã đoán được tất cả.

Chỉ là họ không ngờ tướng quân áo choàng trắng chết nhanh như vậy, họ cho rằng, cần phải chiến đấu thêm vài lần, nàng thậm chí còn chuẩn bị rất nhiều chiêu ly gián tướng quân áo choàng trắng và hoàng đế Tử Húc, nhưng mà còn chưa dùng tới, tất cả đã kết thúc nhanh chóng.

“Vậy cũng không được, trả về rồi thì xem như xong sao? Đại Lương chúng ta không phải dễ ăn hϊế͙p͙, họ muốn tiến công thì tiến công, muốn ngừng chiến, thì trả lại đất cho chúng ta, vậy cũng quá hời cho họ rồi.” Lãnh Tố tức tối nói.

“Trọng Lâu sẽ không vô dụng như vậy, đến lúc đó bồi thường cho việc xuất binh của chúng ta bọn họ phải cho.”

“Vậy thì còn được, vậy công chúa người có phải muốn quay về không, là về kinh thành hay là về Nam Cảnh, đến lúc đó muội theo người có được không, muội muốn học người đánh trận, muội muốn…” Lãnh Tố nói gấp gáp, sau khi thấy được bản lĩnh bày mưu lập kế của Kinh Mặc, bây giờ nàng càng muốn theo công chúa.

“Tỷ không thể quay về được nữa.” Trong lời nói của Kinh Mặc mang theo sự lạc lõng.

Nếu như có thể lựa chọn, nàng cũng muốn quay về, muốn về kinh thành, bảo vệ Trọng Lâu, muốn về Nam Cảnh, bảo vệ cửa tây của Đại Lương.

Nhưng mà, vào lúc chiến tranh Tử Húc và Đại Lương bắt đầu đã định sẵn, nàng chỉ có thể hòa thân.

Sau chiến tranh, không gì có thể ổn định lòng người bằng việc liên hôn.

Đây có lẽ là nguyên nhân mà vị Thành Vương ở Cảnh Thành phát động chiến tranh lần này, hắn ta chính là muốn mình gả qua đó, cho dù không có Lãnh Tố làm tiền cược, nàng cũng chỉ có thể gả qua đó.

Kinh Mặc trong trận chiến mọi việc đều thuận lợi này, thật sự không thích cảm giác bị người khác tính kế….

“Nếu như người hòa thân, muội cũng sẽ theo người, nếu như không phải bởi vìmuội bị bắt, người cũng không cần hòa thân, sau này muội chính là tỳ nữ của người, là người cùng sống cùng chết với người.” Lãnh Tố nghiêm túc nói với Kinh Mặc.

“Không được, muội phải quay về kinh thành, Trọng Lâu đang đợi muội.” Kinh Mặc có chút bất lực nhìn nữ tử ngang bướng trước mắt, nghiêm túc nói.

“muội không muốn, muội…” Mặt Lãnh Tố hơi đỏ ửng lên, nhìn thấy Kinh Mặc trêu đùa nhìn nàng, nàng đột nhiên điều chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc nói với Kinh Mặc: “Công chúa, y ngay cả tỷ tỷ của mình cũng không bảo vệ được, muội sao dám làm nữ nhân của y, không có cảm giác an toàn chút nào cả, mạng của muội là do người cứu, sau này muội sẽ đi theo người, bảo vệ người.”. Cập nhật truyện nhanh tại ~ TrùmT ruyện.N E T ~

“Tỷ đã nói qua rồi, họ sẽ không lấy mạng của muội, cho dù tỷ không cứu, muội cũng sẽ sống sót quay về, cho dù muội không bị bắt, tỷ cũng phải đi hòa thân Tử Húc, đều không liên quan đến muội, muội không cần tự trách, càng không cần từ bỏ hạnh phúc bản thân đi theo tỷ.” Kinh Mặc nghiêm túc khuyên giải, nhưng mà nàng biết rõ, Lãnh Tố này, chuyện cho là đúng, rất khó lay chuyển được.

“muội mặc kệ, chỉ cần người hòa thân, muội sẽ đi theo phía sau người, người đồng ý cho muội làm tỳ nữ của người, muội chính là tỳ nữ của người, người không đồng ý, muội sẽ là tên lính nhỏ của người, muội sẽ không hối hận, công chúa, xin người đấy.” Lãnh Tố nghiêm túc nói xong, liền quỳ ở trước mặt Kinh Mặc, nàng rất nghiêm túc quỳ lạy, nói rằng Phi Long Môn Lãnh Tố dập đầu với chủ tử, nguyện kiếp này làm tỳ nữ của chủ tử.