Tung Hoành Cổ Đại

Chương 760: Ngoại truyện 50



Giờ phút này trong lòng Hứa Kế Thành đều nghĩ về vương phi của hắn, tiểu nữ nhân mà hắn đã tâm niệm niệm gần hai mươi năm kia, nghĩ đến có thể ôm nàng vào lòng, chung chăn chung gối với nhau, lòng hắn đã nhảy cẩng lên rồi.

Chỉ là Hứa Kế Thành không biết, tính toán của hắn, cuối cùng lại phải ngâm nước nóng, lúc hắn đang lặp đi lặp lại việc thay quần áo thì trong tân phòng của Kinh Mặc đã có một người đến —— Tống Trọng Lâu.

Y đến để cáo biệt với Kinh Mặc, y là nhất quốc chi quân, không thể rời kinh thành quá lâu, nhưng thái độ của thành vương đối với Kinh Mặc bây giờ quả thật là y không yên lòng được, đương nhiên trong lòng y nhiều hơn vẫn là áy náy, nếu như y có thể bảo vệ Kinh Mặc, nàng cũng không cần liên hôn với Tử Húc Quốc.

Lúc Trọng Lâu xông đến vẻ mặt của Kinh Mặc vô cùng u ám, nhìn thấy Trọng Lâu mới miễn cưỡng vui vẻ, còn chưa kịp mở miệng, liền thấy Trọng Lâu đi đến giữa phòng dùng sức ngửi hương xông một cái, sau đó nhìn về phía Kinh Mặc.

Kinh Mặc thông minh thế nào, nhìn dáng vẻ của Trọng Lâu, nàng liền hiểu ra hương xông có vấn đề.

“May là đệ có dị năng, nếu không tỷ thật sự bị lừa rồi.” Kinh Mặc đi đến bên cạnh Trọng Lâu, nhìn dáng vẻ cẩn thận kiểm tra những hương xông kia, vừa cười vừa nói.

“Kinh Mặc, tỷ trở về với đệ đi, Đại Lương chúng ta bây giờ binh cường mã tráng, bảo vệ một mình tỷ cũng chưa phải vấn đề, cùng lắm thì giao chiến, đệ cam đoan trong vòng hai năm sẽ có thể lấy được Tử Húc Quốc mà.” Trọng Lâu cũng không hiếu chiến, nhưng hôm nay cùng nhau đi đến, y vô cùng thất vọng đối với thành vương.

Trước đó y cho rằng thành vương vì Kinh Mặc mà mưu tính trăm phương ngàn kế, chắc chắn sẽ đối tốt với nàng, lại không nghĩ liền chưa đến cửa phủ mà đã gặp nhiều chuyện như vậy rồi, cái này đêm động phòng hoa chúc còn chưa tới, trong phủ liền có người hạ mê hương với Kinh Mặc, nếu như hôm nay trong này không phải mê hương mà là thứ muốn mạng người, vậy tỷ tỷ của y......

“Tống Trọng Lâu, năm nay đệ hai mươi lăm tuổi rồi, không phải tiểu hài tử nữa đâu, thật sự là hồ đồ.” Đáy lòng Kinh Mặc cao hứng, bởi vì đệ đệ của nàng đang che chở mình, nhưng vẫn không nhịn được mà trách móc, làm nhất quốc chi quân, không thể nào có lúc dao động như thế này, dù cho hôm nay chịu nhiều ủy khuất như vậy nhưng nàng chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi.

“Nhưng mà đệ không muốn tỷ chịu ủy khuất, phụ hoàng với mẹ mà biết tỷ chịu nhiều ủy khuất như thế chắc chắn cũng sẽ không bỏ.” Trọng Lâu thấp giọng nói, đáy lòng càng ngày càng không yên lòng.

“Trọng Lâu, trước đó mẹ đã từng nói với chúng ta một câu, thời gian đều tự mình đi qua, không có người nào ngay từ đầu đã thuận buồm xuôi gió đâu, đệ cũng biết đến chuyện của phụ hoàng với mẹ năm đó mà, còn khó hơn nhiều so với tỷ bây giờ nữa.”

Trọng Lâu không nói gì nữa, bởi vì y cảm thấy tình trạng bây giờ của tỷ tỷ hiện cũng không bằng mẹ năm đó bao nhiêu.

“Yên tâm, tỷ tỷ của đệ chính là một cây cỏ ương ngạnh, ở nơi nào cũng đều có sức sống ương ngạnh, hơn nữa, còn có Trần thúc giúp đỡ tỷ đây, không ai có thể toan tính với tỷ đâu, hôm nay tỷ tỷ sẽ để đệ mở mang kiến thức một chút xem thủ đoạn của tỷ thế nào?” Lúc nói chuyện thần thái trong mắt Kinh Mặc đã giống như sao trời ở chân trời.

“Được, để đệ xem bản lĩnh của tỷ.” Trọng Lâu biết, lòng Kinh Mặc đã có so đo.

“Cho tỷ mượn cận vệ của đệ dùng một lúc.” Kinh Mặc cười rồi mở miệng nói, vừa dứt lời, Trọng Lâu liền giao lệnh bài hiệu lệnh thân vệ vào tay Kinh Mặc.

“Vẫn là đệ đệ tỷ tốt nhất.” Nghĩ đến sắp ly biệt, Kinh Mặc không khỏi cảm khái, Trọng Lâu vì một câu này của Kinh Mặc mà xém chút rơi lệ.

“Sau này tỷ cứ giữ lại những cận vệ này đi, ở phủ thượng này, tỷ tỷ vẫn là phải có một người nhà chứ.” Trọng Lâu nhẹ nói xong liền quay đầu đi, y cũng không dám nhìn Kinh Mặc, càng nhìn càng áy náy.

“Không cần, mẹ đã đưa lệnh bài môn chủ Phi Long môn cho tỷ rồi, tỷ dùng người của Phi Long môn trước, chờ nơi này của tỷ gần sóng yên biển lặng rồi, tỷ liền để Lãnh Tố đem lệnh bài quay về.” Kinh Mặc nhẹ nói xong, liền cầm lấy lệnh bài đi dặn dò cận vệ ở cửa, Trọng Lâu thì dùng dị năng hút đi khí hương xông bên trong gian phòng, thuận tay tiêu hủy luôn hương xông.

“Bọn hắn sẽ nhanh đến thôi, đệ về trước đi, hay là......” Kinh Mặc nhẹ giọng hỏi.

“Đệ ở đây trông chừng tỷ, sau này cũng không còn nhiều cơ hội trông chừng lắm.” Trọng Lâu nhẹ nói xong, liền đi ra ngoài cửa, y nhất định phải làm một cái bóng dáng giả đi ra khỏi phòng, sau đó lại ẩn thân trở về, dù sao nơi này là phủ đệ thành vương, phải luôn luôn tránh tai mắt.

Kinh Mặc đưa mắt nhìn Trọng Lâu rời đi rồi liền lên giường chợp mắt, nếu như để hương xông khiến nàng ngủ say, vậy chắc chắn là có người muốn thừa dịp mình ngủ say làm vài việc.

Cho nên việc đầu tiên nàng muốn làm không phải là ngủ, là ngàn vạn lần không được ngủ.

Nhưng mà cái giường này, cho tới bây giờ đều dụ hoặc người đi ngủ, nhất là cái giường trong tân phòng này của nàng nha, được lót mềm mại, làm nàng cảm thấy thân thể đều rơi vào trêи đống bông, nằm trêи đó nghĩ chuyện, nghĩ đi nghĩ lại liền không tự chủ ngủ thϊế͙p͙ đi.

Những ngày này tuy nói là ngồi trêи kiệu hoa, nhưng một đường xóc nảy, cộng thêm chuyện ngày hôm nay, thật sự là hao hết tâm trí, cho nên cảm nhận mệt mỏi lúc nàng nằm trêи giường phô thiên cái địa mà đến, nàng mê man ngủ thϊế͙p͙ đi.

Chờ lúc Dạ Nhị đưa Hứa Kế Thành vào phòng, Hứa Kế Thành thấy chính là một cảnh xuân mĩ nhân đang ngái ngủ, nhất là khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng vùi trong tràn ngập sắc đỏ, tựa như bạch ngọc, làm cho người ta nhịn không được tiến lên, vuốt ve, hôn.

Cho đến bây giờ Hứa Kế Thành đều là người không để mình oan ức, trong lòng nghĩ làm cái gì liền làm, chỉ là hắn không nghĩ tới, giờ phút này mùi vị của nữ nhân dưới thân hắn quá ngọt ngào, giống như anh túc, làm cho hắn mê muội, làm hắn trầm mê.

Hắn nhịn không được hôn lên gương mặt đỏ thắm của nàng, mặt của nàng chẳng khác nào đậu hũ non, mềm mềm nhu nhu, khiến người ta hận không thể cắn một cái.

Thế nhưng là môi của hắn vừa mới đụng tới đậu hủ non nớt, hơi thở mang theo ấm áp của nàng liền nhào tới trêи mặt của hắn, giống như lông vũ gãi vào tim hắn, các vị trí cơ thể cũng đều căng cứng.

Hắn quyết tâm, nhẹ nhàng cắn cái mũi của nàng, đáy lòng mang theo vài phần vui sướиɠ, lại không ngờ Kinh Mặc không thể dùng mũi hô hấp Kinh Mặc lại há miệng, lúc đôi môi ấm áp đỏ tươi kia mở vừa vặn quét đến cằm Hứa Kế Thành.

Lửa trong lòng giống như đột nhiên bị đốt lên, rốt cuộc Hứa Kế Thành khống chế không nổi, cúi đầu hôn lên môi Kinh Mặc.

Hắn mong mỏi giờ khắc này đã không phải là một ngày hai ngày, hắn không nghĩ tới hôm nay lại có thể thân mật được thế này với Kinh Mặc, hắn chỉ muốn đến nhìn xem cô nương trong lòng hắn, chính là muốn ôm lấy nàng, cởi bỏ nhiều năm tương tư như vậy của hắn xuống.

Thế nhưng, sau khi nhìn thấy nhan sắc nàng ngủ, rốt cuộc hắn cũng không khống chế nổi mình.

Hắn muốn dùng sức hôn, nhào nặn nàng vào xương cốt mình, từ đây cũng không bao giờ tách rời với nàng nữa.

Mặc dù biết rõ, thời cơ bây giờ không tốt.

Mặc dù biết rõ, mình đã không còn lý trí.

Thế nhưng vẫn là không nhịn được mà trầm luân, nhịn không được mà giờ khắc này lại muốn nàng, in dấu ấn ký của mình lên người nàng, đời này cũng không tách rời nữa.

Hứa Kế Thành cảm thấy hô hấp của mình cũng đã trở nên dồn dập, tay hắn nhịn không được chậm rãi trèo dưới cổ mềm mại của Kinh Mặc, tay run run trượt một chút vào trong y phục của Kinh Mặc.

Sờ thân thể của nàng, nghe hơi thở của nàng, Hứa Kế Thành cảm thấy mình đã viên mãn rồi, đáy lòng đều phát ra tiếng than thở thỏa mãn, nhiều năm như vậy dùng trăm phương ngàn kế, nhiều năm như vậy nơm nớp lo sợ, rốt cục cũng đợi được nàng.

Tất cả nỗ lực trước đó đều đáng giá, dù đời này chỉ có giờ khắc này cũng đều đáng giá.

Hứa Kế Thành khống chế không nổi mà dùng lưỡi mình thăm dò vào trong miệng Kinh Mặc, cẩn thận từng li từng tí xâm lược, chậm rãi cướp đoạt, cho tới bây giờ hắn cũng không biết hóa ra trộm hương trộm ngọc lại là một chuyện tốt đẹp đến như vậy, đẹp đến mức hắn cảm thấy không chân thực, giống như một giấc mộng.

Hắn cũng muốn say mê bên trong giấc mộng này, không muốn tỉnh lại nữa.

Chỉ là Hứa Kế Thành không biết, cuối cùng thì hắn cũng phải tỉnh khỏi giấc mộng thôi, bởi vì Kinh Mặc đã tỉnh lại lúc đầu lưỡi của hắn thăm dò vào trong miệng nàng.