Tung Hoành Cổ Đại

Chương 767: Ngoại truyện 57



Mỗi lần Hứa Kế Thành đều đứng trêи nóc phòng của Kinh Mặc đón gió lạnh cả đêm, không phải hắn không muốn vào phòng của Kinh Mặc, âu yếm nàng giống như hôm đó, chẳng qua một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, lần trước Dạ Nhị ra tay đã dùng đến mê hương cực phẩm như vậy, mà nàng vẫn có thể phát hiện được.

Nghĩ đến người phụ nữ Kinh Mặc này lại dùng sự khôn khéo thông minh kia để đối phó với mình, Hứa Kế Thành vô cùng buồn bực, nhưng lại chẳng có cách gì cả, mấy ngày hôm nay, những người phụ nữ kia đến khiêu khích nàng, đủ loại thủ đoạn, đa dạng chồng chất, nhưng mà nàng ngay cả tiếp chiêu cũng lười biếng, điều này càng khiến Hứa Kế Thành buồn bực hơn nữa.

Hắn tự cho rằng mình và Kinh Mặc đấu trí tuệ so dũng cảm hơn một tháng nay, nhưng mà Kinh Mặc bên kia lại chẳng hề nhúc nhích chút nào, bất kỳ chiêu thức gì của hắn, trong mắt nàng đều không hấp dẫn bằng quyển tiểu thuyết trong tay kia.

Hơn một tháng sống dưới cùng một mái nhà với Kinh Mặc, hắn cũng không được sống cuộc sống ân ái vừa lòng đẹp ý như trong tưởng tượng, hắn đổ tất cả tội lỗi này cho thân thể của mình, sau khi bị thương quá mức suy nhược, cũng may thời gian hơn một tháng nay, thân thể hắn đã dần dần khôi phục lại, hắn đã trải qua đủ những ngày cần có mấy người Dạ Nhị Dạ Tam chuyển lời rồi, người phụ nữ của mình, vẫn phải do mình tận mắt nhìn cho thật kỹ mới yên tâm được.

Hắn đã không chờ đợi được nữa muốn tự cố gắng chứng minh cảm giác tồn tại của bản thân rồi, làm như vậy, cũng chỉ vì muốn hấp dẫn sự chú ý của Kinh Mặc.

"Dạ Nhị, đến nói với Chu Thị, thời gian gia sủng ái nàng ta dài nhất, nàng ta hẳn là nên mang thai rồi." Hứa Kế Thành đứng trong gió lạnh, khẽ nói với Dạ Nhị.

Dạ Nhị nhìn Hứa Kế Thành, rất lâu sau cũng không hề nhúc nhích, thời gian dài như vậy cho đến nay, có mấy lần hắn ta đã muốn nói với vương gia, làm như vậy không được đâu, làm như vậy sẽ chỉ càng khiến công chúa Kinh Mặc thất vọng mà thôi, nếu công chúa Kinh Mặc thật sự thất vọng rồi, vậy gia nhà bọn họ thật sự không có cách nào xoay chuyển trời đất được đâu.

"Sao hả, ngươi còn có gì muốn nói?" Hứa Kế Thành thấy Dạ Nhị mãi không có hành động gì, trêи mặt tràn đầy vẻ không vui.

"Gia, bây giờ thân thể của ngài đã khỏe lại rồi, vẫn nên nói chuyện cẩn thận với vương phi đi, chỉ cần nói ra, giữa hai người mới..." Dạ Nhị thật sự không hiểu, rõ ràng chỉ cần mấy câu là có thể nói rõ ràng mọi chuyện, gia nhà mình lại cứ phải quanh co lòng vòng, giày vò như vậy, những người đứng xem như bọn họ đã mệt, hai người trong cuộc đương nhiên còn mệt mỏi hơn.

"Nếu ngươi cảm thấy thích quan tâm, gia đưa ngươi vào cung có được không?" Hứa Kế Thành đột nhiên cười hỏi.

Dạ Nhị nhìn gia vẻ mặt kỳ lạ, đã sởn tóc gáy, hắn ta không dám khuyên bảo nữa, cũng chẳng dám nói câu gì, ngoan ngoãn đến chỗ Chu Thị chuyển lời.

Tuy rằng Chu Thị bị vương phi đánh, thân thể không có cách nào hầu hạ gia được, nhưng mà vì để biểu hiện sự thiên vị sủng ái của hắn với Chu Thị, hắn vẫn thường xuyên cho người nâng Chu Thị vào điện trò chuyện, mỗi lần từ trong điện của gia bước ra, trêи mặt Chu Thị đều cười vô cùng sung sướиɠ, không chỉ một lần, nàng ta từng nói với người bên cạnh, vương gia đã nói sẽ báo thù cho nàng ta, tuyệt đối sẽ không để cho vương phi thoải mái đâu.

Ngay từ đầu Kinh Mặc đã biết lời nói của Chu Thị, là Dạ Nhất nói cho Kinh Mặc biết, bây giờ Dạ Nhất vẫn chưa được Kinh Mặc tha thứ, nhưng vì một ngày nào đó có thể được tha thứ, hắn ta sử dụng thân phận của mình sắp xếp rất nhiều tai mắt trong phủ, bây giờ có thể nói, miễn là chuyện Kinh Mặc muốn biết, trong phủ Thành Vương này không có chuyện gì mà nàng không biết cả.

Chẳng qua Kinh Mặc cũng không có nhiều hứng thú lắm với phủ Thành Vương này, bây giờ nàng đang mê mẩn tiểu thuyết, mỗi lần đọc xong đều sẽ đi tìm Trần Nguyên Khánh, tình cảm dạt dạo kể lại câu chuyện cho Trần Nguyên Khánh nghe, lần nào Trần Nguyên Khánh cũng lộ ra nụ cười ấm áp, ai nấy đều có thể nhận ra sự nuông chiều với Kinh Mặc.

Không ai có thể ngờ được, hai truyền thuyết không đánh mà thắng ở biên giới phía nam, giờ phút này đều đang ở trong một gian phòng kín đáo của phủ Thành Vương ở Tử Húc Quốc, nói chuyện đạo lý về những thăng trầm trong cuộc đời của người khác.

Nhưng mà hai người kia lại rất thích thú, lần nào cũng trò chuyện rất vui vẻ, mà lần nào Hứa Kế Thành biết được tin tức kia đều sẽ dựng ngược tóc lên tức giận một lúc.

Chu Thị nghe Dạ Nhị nói xong, nhất thời ngẩn ra, chẳng qua trong nháy mắt, nàng ta đã cười nói với Dạ Nhị: "Ngày mai ngươi gọi thầy thuốc đến xem mạch cho ta là được, đúng lúc tháng này ta cũng hơi chậm, không ngờ được lại là mang thai rồi."

"Ngươi..." Dạ Nhị thấy Chu Thị nói chuyện với vẻ mặt thản nhiên, vẻ mặt hắn ta thay đổi liên tục, trong nhất thời cũng không biết thật hay giả.

Mặc dù hắn ta biết thời gian này gia chưa từng chạm vào Chu Thị, nhưng mà trước khi kết hôn, Chu Thị đã từng quần áo xộc xệch đi ra khỏi phòng gia.

"Có thể ta thật sự mang thai đấy." Chu Thị cười nói với Dạ Nhị, chẳng qua vẻ kiêu ngạo trong mắt lại khiến Dạ Nhị vô cùng kinh hãi.

"Ngày mai ta sẽ gọi thầy thuốc đến, bất kể có phải là mang thai thật hay không, đều là mang thai." Dạ Nhị nói xong cũng đi, hắn ta không muốn liếc mắt nhìn Chu Thị thêm một cái nào, trong mắt hắn ta, Chu Thị này tuyệt đối là người bụng dạ khó lường, chẳng qua nếu nàng ta thật sự mang thai con của gia...

Dạ Nhị vội vàng quay về thư phòng của Hứa Kế Thành, hắn đang đọc thư, thấy Dạ Nhị, chỉ nói khẽ một câu: "Gửi bức thư này cho Trần ngự sử, ông ta sẽ biết phải làm thế nào."

Dạ Nhị nhận thư đọc lướt qua, khiếp sợ nhìn về phía Hứa Kế Thành.

"Đại hoàng tử của chúng ta, tham vọng lắm." Hứa Kế Thành chậm rãi nói, trong giọng nói có mấy phần giết chóc.

Đúng là rất tham vọng, tuyết lớn ở Giang Bắc, mấy chục nghìn dân chúng ăn không đủ no, hắn ta lại bận rộn tham ô bạc cứu trợ thiên tai, càng buồn cười hơn nữa là, người như vậy mà còn mơ tưởng muốn có được thiên hạ.

"Đại hoàng tử vất vả lắm mới có được, sợ rằng sẽ không dễ dàng nhổ ra như vậy đâu, bảo Chu Tân lấy bạc trong kho của chúng ta ra trước, giải quyết chuyện khẩn cấp này trước đã." Hứa Kế Thành nhẹ nhàng dặn dò, trong giọng nói tràn đầy sự mệt mỏi.

Mấy năm nay hoàng thượng và những người con trai của ông ta làm loạn ở đằng trước, hắn đều đứng sau chùi đít cho bọn họ, chẳng qua lần sau lại càng nghiêm trọng hơn lần trước, bây giờ ngay cả sống chết của dân chúng cũng không quan tâm nữa rồi, không biết lần sau còn có thể gây ra tai họa như thế nào nữa đây...

"Cũng trao đổi tin tức về chuyện này với mấy quan ngự sử đi nhé, cố gắng đừng để cho hoàng thượng mắt nhắm mắt mở lấp ɭϊếʍ cho qua nữa..." Dường như cảm giác được trong lòng Dạ Nhị đang thầm oán giận, Hứa Kế Thành mở miệng nói lần nữa.

"Được, thuộc hạ sẽ lập tức đi ngay, gia, thân thể ngài vừa khỏe lại, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn, mấy năm nay phần lớn những người chúng ta bồi dưỡng trêи triều đình đều có thể tự mình phụ trách được rồi, sẽ không để mọi chuyện lan rộng đến mức không thể cứu vãn được đâu." Dạ Nhị thấy trêи mặt Hứa Kế Thành đầy vẻ mệt mỏi, không kiềm chế được mở miệng lần nữa.

Hứa Kế Thành lại không nói gì, thậm chí hắn còn đang cố gắng che giấu vẻ thất vọng của mình, đối với người chú đang ngồi trêи ghế hoàng thượng kia, hắn thật sự càng ngày càng thất vọng rồi...

Dạ Nhị cầm thư xoay người rời đi, đi đến cửa thư phòng mới đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, khẽ nói: "Vương gia, Chu Thị nói nàng ta thật sự mang thai."

Lời nói của Dạ Nhị khiến Hứa Kế Thành sững sờ, sau đó gật đầu với Dạ Nhị, trong lòng Dạ Nhị đầy nghi ngờ, còn định hỏi thêm, nhưng lại chỉ nghe thấy Hứa Kế Thành nói một câu: "Chuyện của dân chúng quan trọng nhất, ngươi đưa thư cho Trần ngự sử trước đi, nhanh lên."

Trong lòng Dạ Nhị dâng lên mất mát nồng đậm, gia không phản bác, thậm chí ngay cả giải thích cũng không nói, vậy là có ý thừa nhận sao?

Hắn hao tổn hết tâm trí mới cưới được vương phi, bây giờ hai người còn chưa từng ngủ cùng giường, đã có thiếp thị mang thai con của vương gia, chuyện này đúng là mất mặt...

"Vương gia, nếu không được thì cho nàng ta uống thuốc phá thai nhé, Chu Thị này tính là cái gì chứ, cũng không thể để nàng ta phá hủy tình cảm của ngài và vương phi được." Dạ Nhị nhẫn nhịn mãi, cuối cùng trước khi rời đi vẫn khẽ khàng nhắc nhở Hứa Kế Thành, hắn ta quá rõ tình cảm của vương gia nhà mình với vương phi, gia sợ giữa bọn họ sẽ xảy ra vấn đề gì.

Dạ Nhị thấy gia nhà mình còn không phản ứng gì, trong lòng cực kỳ sốt ruột, nhưng mà trong tay hắn ta có chuyện vô cùng khẩn cấp phải làm, hắn ta không thể chậm trễ thời gian vì chuyện tình cảm nam nữ được.