Tung Hoành

Chương 10: vũ thiên long lựa chọn. "22 ngày trước"




"ta đâu có tài cán gì để năm vị cao nhân tiền bối phải nhọc nhằn như vậy! chỉ cần được bái bất kỳ người nào trong các vị hay bái vào bất cứ tông môn nào đối với vãn bối đều là một hồi cơ duyên, thế nhưng vi sư suốt đời chỉ có một, phải làm ra lựa chọn lúc này thực sự rất khó khăn!".

Ngôn từ lưu loát, biểu tình nghiêm túc, thái độ chân thành, ngưng một chút vũ thiên long tiếp tục nói.

"tài nguyên tu luyện thực sự ta rất cần, nhưng cần hơn nữa là một vi sư chân chính, một người có thể cho ta cảm giác an toàn cùng tin cậy, một người đầy đủ sự rộng lượng cùng lòng bao dung!".

Nói đến đây, trong tâm trí vũ thiên long chợt hiện lên hình bóng già nua khắc khổ của lý trác thần, hiện lên sự điên cuồng, tàn nhẫn của hắn khi thấy bản thân mình gặp phải nguy hiểm, hiện lên rõ ràng từng câu từng chữ như tạc vào thanh âm kia.

"dám dùng thủ đoạn bỉ ổi sát hại đồ đệ tương lai của lão phu! chết!".

Lúc này vũ thiên long bỗng nhiên bước đến trước mặt lý trác thần, dứt khoát một cái quỳ gối phủ phục ngay trên mặt đất, cung kính cúi đầu, không hề do dự.

"sư tôn ở trên, nhận của đồ nhi hạ lễ".

Dứt lời, hung hăng dập đầu ba cái.

"tốt! đồ nhi ngoan..".

Lý trác thần vẻ mặt biến hóa, trong đôi mắt xa xăm hiện lên một vệt tơ đỏ, hắn cảm động..hài tử bỏ qua hết thảy dụ hoặc đi bái một tên vô gia cư vô tông môn như hắn vi sư để cho lý trác thần lần hiếm hoi trong đời cảm xúc phập phồng.

Loại cảm xúc này nếu đổi ngược lại có lẽ sẽ hợp lý hơn nhiều, vì dù gì thì lý trác thần cũng là nhất đại tông sư, vậy mà hôm nay lý trác thần phải kích động, kích động chỉ vì thu nhận được một tên đồ tử.

Những người ở đây đều biết vũ thiên long thân mang tiên căn, giành giật lẫn nhau rốt cuộc cũng vì lý do đó, nhưng lại không biết đến bản thân hắn còn thức tỉnh được cả tiên tướng.

Nói ra chỉ sợ bọn họ đã sớm đánh nhau đến sứt đầu vỡ trán, cửu long quy nguyệt vạn năm hiếm gặp, nếu tiên căn là thiên kiêu thì người sở hữu tiên căn cùng tiên tướng chính là hạng người yêu nghiệt.

Cửu long quy nguyệt tượng trưng cho đại phúc duyên đại khí vận, thiên phú bực này thậm chí còn có phần vượt trội hơn so với lạc tổ ngày xưa.

Lý trác thần nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy thân hình nhỏ bé của vũ thiên long, khàn khàn nói.

"đồ nhi ngoan! đứng lên..đứng lên đi!".

Vũ thiên long mỉm cười nhìn sư tôn, sau lễ bái sư thẳng lưng mà đứng, khẽ lắc mình một cái rũ đi bụi đất trên y phục, bằng ánh mắt khó xử thoáng nhìn năm người còn lại.

"không sao! không cần nhìn chúng ta bằng ánh mắt đó, bản thân ngươi được quyền lựa chọn, bái nhập ai trong số năm người chúng ta cũng đều là tạo hóa của chính ngươi!".

Võ văn quân âm trầm nói, đáy lòng đều có tiếc nuối.

"sư tôn ngươi mặc dù tính tình điên khùng nhưng lại là tiền bối của chúng ta, bổn cung thực sự muốn nhìn xem thêm trăm năm trôi đi tiểu tử ngươi sẽ trưởng thành đến mức độ nào.

Nên nhớ, sở hữu tiên căn trên đời không chỉ có một mình ngươi, hơn nữa, đại thiên thế giới bên ngoài bao la rộng lớn, thiên tài thiên kiêu tuy không nhiều như sao trên trời nhưng cũng không ít hơn lá mùa thu, tu hành như đi thuyền ngược dòng nước, không tiến ắt lùi vậy nên chớ tự phụ, chớ lơ đãng một giây một khắc nào!".

Kiều nguyệt nga nhẹ nhàng cất lời, trong thanh âm ngọt ngào có thể nghe ra đầy đủ răn đe cùng chỉ dạy.

"ở đây cũng không còn gì vui, ta đi!".

Trần tử nam vừa nói vừa ung dung quay người, hắn lắc mình một cái, chớp mắt đã đằng vân đứng tại thương khung phía trên, đầu ly long há miệng gầm thét lượn vòng, sát na sau biến mất trong hư vô để lại long uy trùng điệp phủ xuống che mờ thiên địa.

"lý trác thần! ta và ngươi tranh đấu, ganh đua suốt ngàn năm, nay ngươi cũng đã thu được đồ tử, thế này, chúng ta cùng lập ra ước định, đúng trăm năm sau đồ tử của ngươi sẽ cùng với đồ tử của ta một trận phân cao thấp, để xem ai mới là nhất đại tông sư đương thế!".

Trương kiếm phi nhìn lý trác thần, nhìn vũ thiên long tán thưởng, đạm mạc nói.

"được!! một lời đã định".

Lý trác thần vui vẻ đáp ứng.

"đa tạ chư vị tiền bối!!"

Vũ thiên long chắp tay cúi đầu hành lễ.

Tộc nhân vũ gia hơn ngàn người thấy vậy đều nhất nhất đồng thanh.

"cung tiễn bốn vị thượng tiên".

Một lúc sau, khi bốn người bọn họ đã rời đi khỏi địa bàn vũ gia, lý trác thần mới âm trầm lên tiếng .

"đồ nhi! con cũng đã nghe được đoạn hội thoại giữa ta và tên trương kiếm phi tiểu bất tử kia rồi, trong vòng trăm năm nhất định con phải tiến cảnh đến độ kiếp kỳ, nếu không sẽ làm vi sư vô cùng mất mặt mũi".

"ân!".

Vũ thiên long cười cười, nhanh chóng gia tăng thực lực chính là mục tiêu lớn nhất của hắn cho đến lúc này, vũ thiên long không suy nghĩ liền gật đầu đáp ứng.

"tốt! hôm nay hữu duyên trở thành sư đồ cũng xem như một hồi duyên phận, vi sư mặc dù không giàu có, nhưng tuyệt đối không phải dạng khố rách áo ôm, suốt hơn ngàn năm lịch lãm ngao du bên ngoài cũng cướp đoạt, tích góp được một lượng tài phú không nhỏ, nay ta có ba vật muốn tặng cho con coi như quà bái sư!".

Dứt lời lý trác thần móc từ trong túi trữ vật ra một chiếc tiểu đỉnh màu tím sậm, tiểu đỉnh từ tay hắn rơi xuống trên mặt đất, thình lình lại biến lớn lên vô số lần, mấy hơi thở sau đã trông giống như một ngọn núi nhỏ sừng sững mọc ở bên trong địa phận vũ gia.

"chiếc đỉnh này tên gọi chiến thần đỉnh, là ngày đó vi sư gỡ xuống trên người tiểu tử hình thiên, điện chủ chiến thần điện bên trung thổ, tuy là pháp khí ma tu nhưng mà là ma hay phật không phải lời nói liền có thể định xuống, ta tin tưởng con có thể dùng nó để bước trên con đường chính nghĩa! ".

Lúc này chiếc đỉnh kia bỗng nhiên hóa nhỏ vô hạn, chốc lát như hạt cát biến mất không còn.

Sau đó từ hư vô bay ra một viên quang cầu huyết sắc lơ lửng ngay phía trên đỉnh đầu vũ thiên long, lại bắt đầu phát sinh biến hóa, chậm rãi ngưng tụ thành hình, một cái đại đỉnh đỏ sậm như máu thình lình mọc ra bốn cái chân đỉnh, hai cái tai đỉnh. 

Cự đỉnh cao tới hơn mười trượng, toàn thân tản mát huyết quang, bốn phía khắc họa, đúc luyện ra hình thái “vạn long củng nguyệt” ở trên thân đỉnh dày đặc phù văn, lan tràn một loại khí tức sát phạt nặng nề, cơ hồ muốn diệt sinh - diệt thế.

Khoảnh khắc huyết cầu cô đọng thành công, phù văn lại phát ra ánh sáng thần kỳ rực rỡ, trên cự đỉnh không ngờ lại lăng không xuất hiện một bức tranh “thi sơn huyết hải đồ” không hoàn chỉnh .

Đây chính là bức“ sơn hà cổ đồ” thế gian hiếm thấy, nó tự động ngưng tụ ra trên chiến thần đỉnh do khí tức của lực lượng phù văn kia dẫn động thiên địa linh khí trong thiên địa mà tạo thành.

Chiến thần đỉnh lăng không phiêu phù tại hư vô, tỏa ra một luồng ba động linh lực kinh khủng, vì vậy phong vân cũng đều biến sắc, gió thổi mây phun, tầng tầng hắc khí không ngừng phun ra nuốt vào, u vân che lấp thiên địa.

Phút chốc đại đỉnh hóa nhỏ bản thể, tiến nhập vào bên trong thể nội vũ thiên long, tại vị trí mi tâm khắc lên da thịt hắn một cái ấn ký nhàn nhạt hình lưỡi rìu, đôi lúc lại phát ra hắc mang tử khí.

"còn đây là món quà thứ hai!".

Lý trác thần vừa nói vừa xuất ra một cuốn sách cũ bìa đen, bên trên không ngừng lan tràn một loại khí tức quen thuộc.

Vũ thiên long nhìn thấy thì kinh nghi hét lớn.

"đại việt tôn tiên kinh!!".

Làm sao hắn có thể không nhận ra khi mà bản thân mình cũng đang tu luyện môn công pháp này.

Lý trác thần khẽ cười, ung dung nói.

"đúng vậy, đây chính là đại việt tôn tiên kinh bản đầy đủ, nó có thể phụ trợ đắc lực giúp cho con thoải mái tiến cảnh đến độ kiếp kỳ!".

"nói vậy quyển sách mà ta vô tình nhặt được ba năm trước cũng là do sư tôn người vứt ra sao?".

Vũ thiên long nghiêm túc hỏi.

"hà..là do ta vứt ra, nhưng nó chỉ là tiểu thừa công pháp, không thể cùng đại thừa công pháp này đem so sánh được".

Lý trác thần vuốt vuốt chòm râu, một mặt thâm bất khả trắc.

"sư tôn đã theo dõi ta suốt ba năm qua?".


Vũ thiên long kinh nghi hỏi.

"thật ra thì từ ngày con vừa lọt lòng, ta đã có mặt tại vũ gia, nếu ngày đó ta liền đưa cho con bản chính của đại việt tôn tiên kinh, không chừng lúc này con đã sớm trúc cơ rồi cũng nên!".

Lý trác thần vừa nói vừa cười, thanh âm cất chứa cảm khái, mang theo ôn nhu.

"lão bất tử này vậy mà âm thầm theo ta suốt chín năm trời!".

Vũ thiên long kinh hãi, cái cảm giác bị người ta suốt ngày lén lút quan sát từ sau lưng khiến hắn nghĩ mà rùng mình.

"món quà thứ ba ta tặng cho con là một viên trúc cơ đan, đan dược này tuy rất phổ biến tại các môn phái tu chân lớn, nhưng đặt tại quốc gia phàm tục lại là một món trân bảo!" .

Vừa nói, lý trác thần vừa lấy từ bên trong túi trữ vật ra một viên đan dược màu xanh đậm, lớn hơn đầu ngón tay.

Trúc cơ đan vừa xuất, có thể nghe được rõ ràng một tiếng hổ khiếu trầm thấp, từ đó tản mát ra một cỗ khí tức như băng tuyết, linh lực cuồng bạo chứa đựng bên trong lặng lẽ xoay chuyển lại có từng đợt quang mang như thiểm điện.

"mặc dù quá trình trúc cơ đối với người mang tiên căn như con bất quá chỉ là sự kiện đi dạo, thế nhưng có nó cũng sẽ tiết kiệm được cho con một chút thời gian cùng tinh lực".

Vũ thiên long cung kính đưa tay nhận lấy trúc cơ đan đối với hắn mà nói, dù cho đan dược kia có hiệu quả hay công dụng gì đi chăng nữa cũng đều không quan trọng, quan trọng nhất, ba vật này là những món quà đầu tiên mà vũ thiên long nhận được cho đến lúc này, càng là món quà mà sư tôn ban tặng, chỉ cần vậy hắn đã xem không khác gì trân bảo.

"đa tạ sư tôn!.

"vũ thiên long cảm kích ôm quyền, nhìn trúc cơ đan thích thú không rời.

"được rồi! tu vi của con hiện giờ còn quá thấp, thế nên tạm thời công pháp hay vũ kỹ ta vẫn chưa thể nào truyền thụ, nhưng như lời vi sư đã nói, làm đệ tử của ta con sẽ có được sự tự do lớn nhất, không bị gò bó bởi môn quy càng không bị bất kỳ ai đốc thúc.

Con đường tu đạo là phải tự mình trải nghiệm tự mình bước lấy, mạnh mẽ từ trong chiến đấu, cầu sinh trong tử cảnh, vượt qua được hết thảy mới trở thành cường giả!" .

Ngưng một chút, thoáng trầm mặc lý trác thần lại nói.

"sư tôn tạm thời phải rời đi, chúng ta chia tay tại đây, đúng mười năm sau ta sẽ đến tìm con!".

"vừa gặp đã phải đi sao?".

Vũ thiên long khó hiểu nhìn sư tôn, buồn bã nói.

"vi sư còn có đại sự cần làm, nam nhạc thần châu sắp xảy ra kinh biến, cửa lớn đông hải cũng chuẩn bị mở rồi..dù cho sau này con có trưởng thành đến cái loại trình độ nào đi chăng nữa thì đều phải nhớ, trong huyết quản con chảy xuôi lạc thần chi huyết..vậy cho nên bằng mọi giá thủ hộ phiến này chi địa!".

"sư tôn nói gì ta không hiểu?".

Vũ thiên long kinh nghi hỏi.

"khi tầm mắt con đủ lớn, khi con có thể rời đi kết giới đông hải, bước chân ra đại thiên thế giới, lúc đó con sẽ hiểu".

Lý trác thần nhìn thật sâu vũ thiên long, trong ánh mắt kia cơ hồ chất chứa sự kỳ vọng cùng ký thác một loại trọng trách nặng nề.

"đây là ba sợi tóc của vi sư, bên trong phong ấn lực lượng một kích của tu sĩ hợp đạo kỳ, càng chứa đựng cảm ngộ của ta với lôi bổn nguyên, nên nhớ! chỉ được dùng nó khi đối mặt với cường địch, hoặc khi thực sự rơi vào tử cảnh, xem như là vật bảo mệnh phòng thân đi! "

Lý trác thần cẩn thận ngắt từ trên đầu tóc rối bù của mình xuống ba sợi tóc, ba sợi tóc này ngay lập tức hóa thành ba đoàn quang mang thất thải nhanh chóng chui vào bên trong mi tâm, tiến nhập thể nội vũ thiên long, theo kinh mạch từ từ trôi xuống đan điền.

"ta đi, mười năm sau gặp lại!".

Dứt lời, thân ảnh lý trác thần trở nên mờ ảo, cuối cùng tựa một đoàn sương khói mông lung, mơ hồ biến mất trong thiên địa.

Thoáng chút thất lạc, vũ thiên long vội vàng phủ phục, quỳ gối trên mặt đất, lớn tiếng.

"bái biệt sư tôn, hẹn ngày tái ngộ".

Bầu trời rất xa lúc này vọng lại một tiếng ho khẽ đi cùng thanh âm trầm trầm, thanh âm ban đầu không có gì đặc biệt nhưng rất nhanh tựa hồ ở giữa thiên địa nổ tung để cho bát phương oanh minh quanh quẩn, mang theo nồng đậm chấn nhiếp chi ý.

"vũ thiên long là đệ tử lý trác thần ta, vũ gia là nhà của hắn!".

Lời nói đơn giản nhưng hàm ý súc tích, để cho toàn bộ thế lực trấn thiên quan đối với vũ thiên long triệt để mất đi tâm tư.

Nghe được thanh âm kia vũ thiên long cảm khái ôm quyền, hướng hư vô phía xa nhất bái.

"sư tôn chu toàn!".

Mọi chuyện trôi đi như vậy, một thời gian sau cái sự tích vũ thiên long được năm đại tông môn đứng đầu tranh đoạt làm môn hạ cũng được lan truyền rộng rãi, theo đó người ta còn đồn đẩy nhau rằng, vũ thiên long không những chỉ mang tiên căn mà còn mang thêm tiên thể.

Hắn vô tình trở thành một cái giai thoại mới trong trấn thiên quan, là thiên tài trẻ tuổi đại việt quốc, đệ tử y bát của thái thượng trưởng lão phong vũ môn, một thời gian dài người ta không ngớt bàn tán, xem đó như một sự tích ly kỳ, một câu chuyện truyền khẩu, càng nhiều hơn là một hình mẫu ưu tú để các bậc làm cha làm mẹ đem ra răn dạy con cái mình.

Theo đó, danh khí cùng uy vọng của hắn cũng như vũ gia ngày càng dâng cao.

Tuy vậy vũ gia cũng tỏ ra hết sức lao tâm, vũ thiên long hiện tại như một viên trân bảo đem treo giữa chợ, hiển nhiên không ít kẻ có ý đồ bất chính, thời gian này vũ gia toàn tộc rục rịch triển khai phòng hộ, ngay cả đại trận thủ gia cũng được tăng cường.

Mặc dù lời lý trác thần răn đe còn đó, bất quá, trấn thiên quan không thiếu thế lực đen tối, hơn nữa tiên căn..cái này, sức hấp dẫn cũng quá lớn lao, không thiếu kẻ có tâm chấp nhận phong hiểm.

Mùa xuân, khắp nơi hoa nở chim hót, trời đất rạng ngời, vạn vật bừng bừng sức sống, tết nguyên đán đến gần, sinh hoạt của bá tánh trấn thiên quan càng trở nên nhộn nhịp, người người háo hức ngóng chờ.

Vũ gia, bên trong phủ viện khắp nơi giăng đèn kết hoa, gia nhân tất bật trang trí sửa sang nhà cửa, cả một mảnh không gian được tô bởi một màu của câu đối đỏ, có đến mấy chục cây niêu cao vút cắm chặt trên mặt đất.

Mặc dù lòng người rộn ràng, không khí năm mới nhộn nhịp lan tràn khắp mọi ngõ ngách nhưng trong lòng vũ thiên long lại có một khoảng trống nặng nề, tựa như bị tảng đá thật lớn treo lơ lửng tại đó.

Hôm nay hắn vừa tròn mười tuổi, hai tháng qua không ngừng nỗ lực khiến cho tu vị cũng đã thuận lợi tiến cảnh đến ngưng khí tầng năm.

Dường như thời gian càng trôi đi, vũ thiên long càng cảm nhận được một loại cảm giác gấp gáp cùng bất lực đến từ sâu trong tâm thức, cơ hồ có một giọng nói vẫn luôn văng vẳng bên tai hắn.

"không kịp rồi! phải thật nhanh, thật nhanh".

Vũ thiên long ngồi trong tiểu viện của mình, ngưng thần tĩnh tọa, mấy hôm nay hắn đã tạm ngừng tu luyện, toàn bộ tâm trí đặt hết vào câu nói của sư tôn trước khi rời đi.

Vũ thiên long cũng đã tìm hiểu mọi tài liệu bên trong thư khố vũ gia, trên một cuốn sách tiêu đề văn lang truyền thuyết có đề cập đến sự việc, tiền sinh của bá tánh quốc gia đại việt vốn là một bộ tộc nhỏ tên gọi xích quỷ, xích quỷ tộc tại 30 vạn năm trước là bộ tộc đầu tiên tồn tại trên tiểu lục địa nam nhạc thần châu, mà đồ đằng hương hỏa của xích quỷ tộc là một vị tên gọi lạc thần.

Lạc thần hay tạo hóa chi chủ, kế nhiệm hắn là vị kia lạc tổ lạc long quân, liên tục 30 vạn năm truyền thừa ở trong tuế nguyệt dài dòng kia xích quỷ cũng trải qua thăng trầm không ít.

Nhưng khó hiểu ở chỗ, vì lý do gì xích quỷ tộc toàn tộc bỗng nhiên biến mất một cách vô thanh vô thức, hay bọn họ đã rời đi, nhưng nếu rời đi thì đã đi đến địa phương nào?. 

Đây còn là một câu hỏi vô cùng bí ẩn, cũng có một vài giả thuyết cho rằng bọn họ đã quay trở về vực ngoại, hoặc giả gặp phải một hồi đạo kiếp, thiên kiếp, hay có thể bị tiên nhân nơi thượng thiên đồ diệt, bởi nhân, yêu, tiên, vu sinh thời bất hòa.

Vũ thiên long không biết, cũng không ai có thể biết, dần dà nó như một cái cột mốc lịch sử mơ hồ, lẳng lặng trôi dạt thật sâu vào bên trong dòng chảy thời gian.

Lúc này từ bên ngoài chợt vang lên tiếng gọi của hài tử, cắt đứt mạch suy tư của vũ thiên long khiến cho vũ thiên long thoáng giật mình.

"đại ca! cha mẹ cho tìm huynh".

Vũ thiên phong nhanh nhẹn đi vào bên trong tiểu viện, hai cánh tay nhỏ ôm chặt lấy cổ vũ thiên long.

"cha, mẹ cho gọi ta có việc gì sao?".

Vũ thiên long xoa xoa đầu vũ thiên phong sửa lại y phục cho hắn, âu yếm hỏi.

"đầu huynh có bị gì không? hôm nay đã là ba mươi tết, hai tháng qua huynh trốn trong nhà tu luyện đến phát điên rồi a?".

Vũ thiên phong bĩu môi.

"được rồi, muốn ta cõng hay đệ tự đi đây?".

Vũ thiên long nói xong chạy nhanh ra bên ngoài tiểu viện.

"huynh cõng ta!!".

Địa giới trung bộ, bên trong một quận thành nhỏ tên gọi bình trị trấn, tại một tửu lâu sang trọng có ba nam nhân đang ngồi uống rượu, thỉnh thoảng bọn họ lại quay sang nhìn nhau hậm hực.

"thượng mã phong, ngươi nói xem phải đi tìm chủ nhân ở đâu giữa biển người này đây? ba mươi tết rồi đến chỗ ăn chỗ ngủ còn chưa có, lại không một cắc ngân lượng, chỉ tại con gà chết tiệt ngươi!".

"thứ gì chỉ tại ta? chẳng phải tượng huynh nói chủ nhân xuất thế tại trung bộ, trước khi đi đều là ba người cùng đồng ý! hơn nữa chúng ta đều là linh thú, mà linh thú thì cần tiền làm gì? không bằng đi làm từ thiện, đem hết cho người khác.".

"con em ngươi, linh thú thì không ăn, không ngủ à? ngươi đem tiền cho hết đám kỹ nữ, cuối cùng để hai huynh đệ chúng ta phải đi bộ từ bên kia trung thổ về đến đây, ba tháng trời đến một hạt cơm cũng chưa có vào bụng!".

"tượng huynh nói ngươi thông tuệ, ta xem ngươi ngu dốt thì có, các cô nương hiền dịu ngọt ngào thế kia, lại ân cần chăm chút cho ngươi từng ly từng tí, chẳng phải còn tốt hơn so với phụ mẫu? đối với phụ mẫu, ngươi cũng tiếc một túi tiền sao?.

Tiểu tượng trước giờ vẫn đạm mạc lắng nghe, một bộ không thèm chấp nhặt lúc này mới âm trầm lên tiếng.

"ngân lượng không quan trọng, quan trọng phải gọi cho đúng tên".

Hắn sửa sang y phục một chút sau đó cao giọng nói.

"gọi ta phong mã thượng".

Main bá; hậu cung hữu dụng; nvp có não; tình tiết không máu chó; không buff quá đà; cốt truyện đặc sắc tại #tới dị giới làm tiểu bạch kiểm. tới dị giới làm tiểu bạch kiểm