Túng Ngã Triêu Mộ

Chương 40



EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.

-------------------------
Trầm Mộ Ngôn mấy ngày nay đều không thể đi ra ngoài, bởi vì Thư Hoài Đạt luôn ở phòng bên cạnh, nàng căn bản không có biện pháp đi ra ngoài dạo chơi. Thư Hoài Đạt, một người có tác phong công tác cuồn cuộn, luôn tìm đến nàng để thảo luận công việc.
Thật sự là lợi hại, chồng ngoại tình, còn ở nơi này nghiên cứu hợp đồng, cùng Trầm Bách Phúc Kiến uống trà, cho dù là nói chuyện phiếm cũng thập phần nghiêm túc, năng lực chịu đựng của Thư Hoài Đạt thật sự là đứng đầu so với Trầm Mộ Ngôn là người có sức chịu đựng kém nhất.
Nếu như là chồng của mình dám ngoại tình, nàng đã sớm một mạch đem hết thảy tư liệu đưa ra bên ngoài, nơi nào còn ngồi im đợi Chung Dật Minh hành động.

Trầm Mộ Ngôn ôm một chồng văn kiện đi đến bên bàn trà, lười biếng hướng về phía trước mặt hai người nói, "Ba, ba có thể về phòng, con tìm Thư lão bản có việc a."
"Con, đứa nhỏ này, nói chuyện kiểu gì vậy hả?" - Trầm Bách Phúc Kiến một mặt giả vờ tức giận, vừa một bên cầm lấy di động của mình đứng lên.

"Chú Trầm đừng tức giận, thật là con cùng Mộ Ngôn có chuyện, buổi tối chúng ta sẽ bàn lại vấn đề vừa nãy, chú đi nghỉ trước đi." - Thư Hoài Đạt vừa nhìn thấy Trầm Mộ Ngôn ôm chồng văn kiện lại đây, liền biết nhất định đây là chuyện không thể để cho ai ngoài hai người biết.
"Được rồi, lần này chú sẽ chờ con." - Trầm Bách Phúc Kiến haha một tiếng, xoay người dùng sức xoa nhẹ lên đầu Trầm Mộ Ngôn, người đang dùng ánh mắt buồn bực nhìn ông.
"Chuyện gì?" - Thư Hoài Đạt nhìn lướt qua văn kiện, ngón tay chậm rãi vuốt dọc theo viền miệng của tách trà."Đây là tư liệu của người do mình cử đi truyền về, toàn bộ đều đã in ra rồi." - Trầm Mộ Ngôn nói nghiêm nghị không ít, đem văn kiện toàn bộ để lên bàn trà, sau đó rút phần văn kiện nằm ở bên dưới cùng ra - "Đây là một phần mà lúc trước cậu đã xem qua, là phần sớm nhất, thời gian hơn hai năm trước thì ở đây. Toàn bộ những gì liên quan đến Chung Dật Minh, quan hệ, bối cảnh, đều đã ghi lại."
Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng gật đầu, ngón tay cái cùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng cầm tách trà, ngón giữa đặt ở dưới đáy tách mà nâng lên, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên.
"Cậu không sợ hắn đi tìm Úc Uyển Ương sao?" - Trầm Mộ Ngôn lại lấy ra một văn kiện ở mặt trên cùng, mở ra trang đầu tiên, mặt trên của trang giấy chính là ngày hôm qua.
"Hắn sẽ không." - Thư Hoài Đạt nhấp một ngụm trà, tư vị đắng chát thấm vào trong lòng, nàng cười nhạt nói - "Chung Dật Minh không yêu thích dùng sức mạnh áp đặt lên người khác, hắn yêu thích phụ nữ dùng chân tâm để nghênh đón hắn. Điểm này có thể thấy được khi hắn kiên trì với Úc Uyển Ương mà không bỏ cuộc, vì lẽ đó chỉ cần Úc Uyển Ương một ngày không đáp ứng hắn, hắn lại không thể có năng lực đi miễn cưỡng nàng, sẽ chỉ ở sau lưng dùng một ít quyền thế để bức bách nàng thỏa hiệp."
Nàng dừng một chút, đáy mắt tràn đầy bình tĩnh, "Mà thỏa hiệp, thì càng phải là thỏa hiệp một cách nguyện ý."
"Khó trách cậu yên tâm như vậy. Chung Dật Minh đã lâu rồi nhưng vẫn không thể có được, nhất định là không có kiên trì, Úc Uyển Ương cũng không phải là người có thể dễ dàng bị đánh động, lần này không chừng thì sẽ càng chán ghét hắn?" - Trầm Mộ Ngôn buông tiếng thở dài, Chung Dật Minh xem như là một người bị Thư Hoài Đạt nắm ở trong tay, chiếm không được phụ nữ thì thôi đi, lại còn bị vợ mình chỉnh đốn một phen, hơn nữa người phụ nữ mà mình không có được lại bị vợ của mình nhìn trúng.
Nghĩ tới đây, nàng lại hỏi, "Hoài Đạt, Úc Uyển Ương cũng yêu thích cậu sao?"
Nàng cảm giác không đúng lắm, nếu như là hai người kia tình đầu ý hợp, Thư Hoài Đạt hà tất phải ở nhà nàng vài ngày như vậy, hoàn toàn có thể cùng Úc Uyển Ương đêm xuân vui vẻ a.
Thư Hoài Đạt lần thứ hai uống trà nhưng là phải dừng lại, hơi buông xuống mí mắt, "Mình không biết."
"Cậu không biết?" - Trầm Mộ Ngôn quả thực giận không có chỗ phát tiết - "Cậu nói cho mình biết, cậu còn không biết gì nữa. Nàng có biết cậu đối với nàng âm thầm bảo vệ hay không?
Nàng sống đến bây giờ cũng chưa từng thấy người nào bị động về mặt tình cảm như thế, vẫn chưa xác định được ý nghĩ của đối phương, liền muốn vì chuyện này mà dẹp trừ hậu họa, làm ra nhiều chuyện như vậy. Đương nhiên, nếu như Thư Hoài Đạt không có yêu thích Úc Uyển Ương, thì quan hệ hôn nhân này vẫn có thể ly hôn được, chỉ là nàng không thể không đem chuyện này xâu chuỗi đến nguyên chân chính, là Úc Uyển Ương.
"Không biết." - Thư Hoài Đạt trả lời, nàng cũng không biết Úc Uyển Ương có ý với mình hay không, Úc Uyển Ương cũng không biết trong lòng nàng có vô vàn những điều tính toán.
"Là cậu không biết hay là nàng không biết?" - Trầm Mộ Ngôn cảm giác mình một ngày nào đó sẽ bị Thư Hoài Đạt làm cho tức điên.
"Nàng không biết."
Thư Hoài Đạt nói chuyện vô cùng bình tĩnh, Trầm Mộ Ngôn chỉ còn kém ngửa mặt lên trời thét dài mà thôi, như thế nào có người ngốc như vậy đây?!
"Cái gì cũng không biết, cậu liền dám vì nàng mà đi chỉnh chồng cậu?" - Trầm Mộ Ngôn cho rằng lý do nhất định là bởi vì Úc Uyển, bằng không Thư Hoài Đạt cũng sẽ không đột nhiên làm ra quyết định này, hơn nữa còn tự nói với mình rằng nàng đối với Úc Uyển Ương cảm thấy thú vị.
"Cho dù không có nàng, mình cũng sẽ không làm như mình không biết chuyện này." - Thư Hoài Đạt đặt tách trà xuống, đem văn kiện xoay hướng về Trầm Mộ Ngôn, mặt trên là một bức hình, "Thời điểm khi hắn có ý kiến đối với mình, hẳn là hắn nên nói ra, sau đó cùng mình thương lượng, mà không phải là ở sau lưng mình làm ra loại chuyện như vậy. Đương nhiên, cho dù hắn có nói ra, mình cũng sẽ không đồng ý." - Nàng đưa tay chỉ vào tấm hình, màu sắc rõ nét, tư thế thì thuộc loại khó làm ra được, thanh nghiêm sắc lệ.
Trầm Mộ Ngôn khóe miệng co quắp vài lần, rốt cục xì xì một tiếng rồi bật cười, "Thương lượng với cậu có cái gì tốt a, chẳng lẽ nói có ý định muốn ngoại tình hả, hay là thương lượng với cậu chuyện hai người nên ly hôn?"
"Ly hôn rồi đi tìm gái thì cũng không phải là ngoại tình." - Thư Hoài Đạt thu hồi thanh thế, không nhanh không chậm mà nói - "Đáng tiếc, hắn đã làm."
Thời điểm vừa biết Chung Dật Minh ngoại tình, nàng còn đang suy nghĩ chính mình nên làm gì, nhưng ở tình cảnh bây giờ, nàng chắc chắn sẽ không khôi phục quan hệ vợ chồng như trước.
Nàng ở thời điểm buổi tối hôm đó với Chung Dật Minh, liền ý thức được mình không thể nào tiếp thụ được sự thân cận của Chung Dật Minh, cũng đồng dạng là ở một buổi kia, nàng nhìn thấy viền mắt sưng đỏ của Úc Uyển Ương, nàng biết mình đã không quay đầu được nữa.
"Thật sự quyết định ly hôn sao?" - Trầm Mộ Ngôn khép lại văn kiện để sang một bên, tấm hình kia thực sự quá ô uế, nàng một lần cũng không muốn nhìn thêm nữa.
Thư Hoài Đạt không nói rõ sẽ ly hôn, nhưng là Trầm Mộ Ngôn đoán được. Coi tính tình của nàng, sẽ không phô trương thanh thế chiêu cáo chuyện chồng mình ngoại tình, huống chi Trầm Mộ Ngôn cũng chưa bao giờ gặp nàng có sở thích phô trương thanh thế, hiển nhiên nàng càng không vì Chung Dật Minh mà ngoại lệ đi nháo.
Ngược lại, bàn tay cầm tách trà của nàng dừng một chút, lập tức nhắm mắt lại, chậm rãi ngửi hương thơm của trà dâng lên, mang theo từng chút hương thơm chua xót, chậm rãi mà trả lời, "Ân."
Ban đêm, Thư Hoài Đạt nhớ rõ buổi sáng nhận lời Trầm Bách Phúc Kiến, nói đến thư phòng của ông để tiếp tục bàn về vấn đề mà hai người họ đang nói dở. 
Ngay lúc vừa nói xong, điện thoại của Chung Dật Minh liền đến, Thư Hoài Đạt ngừng lại bước chân, tiếp nhận.
"Vợ." - Chung Dật Minh quay mắt về căn phòng chỉ có một mình mình, thông qua điện thoại mà ôn nhu gọi Thư Hoài Đạt.

"Ừ, đã trễ như thế này mà còn chưa ngủ sao?" - Thư Hoài Đạt ôn hòa trả lời, Trầm Bách Phúc Kiến trên mặt mang theo nụ cười mà nhìn, dựa vào Thư Hoài Đạt trả lời, chắc chắn người gọi là Chung Dật Minh đi.
"Em ở Trầm gia đã mấy ngày rồi, chừng nào trở về?" - Chung Dật Minh từ ngày đó trở về xong, cũng không gặp lại Thư Hoài Đạt, tuy rằng buổi tối ngày hôm ấy nàng gọi cho mình một cú điện thoại, bảo là muốn ở lại Trầm gia, nhưng là trong lòng hắn vẫn không thoải mái.

Bọn họ đã có một quãng thời gian không gặp mặt, nàng cùng người ở Trầm gia có chuyện gì trọng yếu đến mức cần phải ở lại đó mà không quay về với mình?
"Đại khái còn muốn qua mấy ngày nữa, chú và dì đều hi vọng em ở thêm mấy ngày." - Thư Hoài Đạt liếc nhìn Trầm Bách Phúc Kiến một cái.

"Làm sao, là Dật Minh à, không nỡ để vợ theo hai lão già chúng ta mấy ngày sao?" - Trầm Bách Phúc Kiến giả vờ trách cứ một câu, nói xong lời cuối lại không nhịn được cười lên.
Có câu này cùng Trầm Bách Phúc Kiến, Chung Dật Minh bất mãn như thế nào cũng không dám phát tác, chỉ nhẫn nại nói, "Vậy em nghỉ ngơi đi, thời điểm muốn về cứ gọi cho anh, anh đến đón em."

"Được, anh ngủ sớm một chút." - Thư Hoài Đạt cúp điện thoại, lại ngồi trở lại chỗ ngồi.
"Dật Minh vẫn chưa về à, ở bên ngoài cũng không quên luôn điện thoại cho con a." - Trầm Bách Phúc Kiến vui cười hớn hở nói.

"Anh ấy thường gọi điện thoại cho con, căn bản mỗi ngày đều có." - Thư Hoài Đạt hai vừa ba phải mà nói.
Đây là điều mà nàng đã cùng Trầm Mộ Ngôn thương lượng kĩ càng, không đem chuyện Chung Dật Minh trở về nói cho Trầm Bách Phúc Kiến, chỉ nói nàng đến Trầm gia ở lại. Trầm Bách Phúc Kiến và Chung Dật Minh cũng không thân cận thường xuyên, đương nhiên sẽ không đi tìm một tiểu bối để nói chuyện làm gì.

Trở về phòng của chính mình, Thư Hoài Đạt ấn xuống một dãy số mà mình luôn nhớ kĩ, lần thứ nhất bị cắt đứt, lần thứ hai vẫn bị cắt đứng, lần thứ ba cuối cùng thì cũng được tiếp nhận.
"Uyển Ương, đang ngủ sao?" - Thư Hoài Đạt vừa này cùng Chung Dật Minh điện thoại, lộ ra nụ cười vô cùng nhạt nhẽo, lúc này đôi mắt bình tĩnh lại hơi híp, hiện ra dáng vẻ mỉm cười cong cong, có ánh sáng ấm áp lưu động trong mắt nàng.

"Thư Hoài Đạt, lời của tôi nói, cô nghe không hiểu sao?" - Úc Uyển Ương trong lời nói có thêm một tia tức giận, có một tia bởi vì tức giận mà sinh ra yếu ớt.
Nói không cho nàng tìm chính mình, không muốn gặp mặt lại, thế nhưng lại điện thoại đến, tắt máy hai lần vẫn kiên nhẫn gọi tiếp, nàng không phải cần ở bên chồng mình sao?! Nghĩ đến đây, trong lòng của Úc Uyển Ương liền sợ hãi, mình tại sao có thể dễ dàng yêu thích một người như vậy, tại sao có thể vì nàng kiên nhẫn gọi cho mình, mà mình cảm thấy hài lòng vô cùng đây...?

"Nghe hiểu được. Nhưng là Uyển Ương hỏi chính mình một chút, thật sự muốn như vậy sao? Thật sự không hề để ý đến tôi, cũng không muốn nhìn thấy tôi?" - Thư Hoài Đạt ngữ khí cực nhẹ nhàng, tựa như đang chỉ dạy một tiểu hài tử. Nàng tuy rằng không dám cam đoan Úc Uyển Ương nhất định thích mình, nhưng là nàng biết Úc Uyển Ương đang khổ sở.
Bằng không ngày đó thời điểm nàng rời đi, Úc Uyển Ương sẽ không nhìn thấy nàng thì lại đỏ hoe viền mắt. Đây rõ ràng biểu hiện khiến cho nàng không thể không lại gần Úc Uyển Ương.

Úc Uyển Ương ở đầu dây bên kia không nói được lời nào, Thư Hoài Đạt cũng không biết nàng đến tột cùng là tâm tư gì, chỉ biết suy đoán của mình khá vững vàng, suy nghĩ một chút liền nói.
"Được rồi, đừng nháo loại với tôi nữa. Ngày mai ở nhà, chờ tôi."

Không có trưng cầu ý kiến, không có ôn nhu dụ dỗ, chỉ là thanh thản một câu, Úc Uyển Ương nổi giận lên, nói cũng không thèm nói lập tức cúp điện thoại.
Thư Hoài Đạt nhìn chằm chằm màn hình, vô thanh vô thức mà khẽ cười. Úc Uyển Ương lúc này đã tùy tay mà cầm gối trên giường, hướng trên tường ném tới. Làm sao lại có người như vậy đây, làm như không có chuyện gì mà tìm đến mình liên tục? Còn dùng ngữ khí giống như lúc trước, ôn nhu và ôn nhu, nàng thật sự không có đi theo chồng của nàng, chăm sóc cho hắn ta sao?

Nhưng nếu là nói sâu hơn, chính mình lại còn không biết liêm sỉ, biết rõ Thư Hoài Đạt mục đích không thuần, biết rõ Thư Hoài Đạt cùng Chung Dật Minh tình cảm tốt đẹp, nàng càng biết rõ chính mình không nên đi thích một người đã có chồng.
Nhưng ý thức của nàng giống như đã bị hãm sâu, và phần tình ý kia thì giống như mũi tên đã được căng sẵn trên cây cung, không thể quay đầu, cũng không thể bẻ sang hướng khác, càng không thể thu hồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó một đường hướng thẳng đến hồng tâm.

.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Thư lão bảo muốn đổi tên, đổi thành Thư trêu chọc.

Chương sau sẽ biểu lộ tình cảm!
.
.
.


Editor có lời muốn nói.
Tiểu Úc muội muội: Em còn không biết Thư lão bản còn có loại này đam mê, suốt ngày đè em.
Thư lão bản: Bởi vì chị yêu em.
Editor: TvT