Túng Ngã Triêu Mộ

Chương 77



EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Trầm Mộ Ngôn với Thư Hoài Đạt một người ở ngoài sáng và một người ở trong tối. Trầm Mộ Ngôn nhanh chóng điều tra rõ sinh hoạt cá nhân của Lăng Ỷ, tra ra được quan hệ mập mờ của cô ta với một phó đạo diễn, hơn nữa còn ghi âm được lúc bọn họ đang thương lượng làm sao bôi đen Úc Uyển Ương, cộng thêm việc Lăng Ỷ với Úc Uyển Ương đã có ân oán cá nhân từ trước, chuyện cũ cũng được làm sáng tỏ.
Thư Hoài Đạt thì theo sát phía sau, tổ chức một cuộc họp báo, cho Úc Uyển Ương trực tiếp tham gia.
Hội trường tổ chức cuộc họp báo rất rộng lớn, đầu tiên phóng viên hỏi tối hôm Chung Dật Minh tới phim trường là vì tìm Úc Uyển Ương đúng không?
Úc Uyển Ương ôn hòa quyết đoán phủ nhận, hơn nữa tối hôm đó sau khi kết thúc công việc, cô đã rời khỏi phim trường đi gặp bạn của mình là Cố Thấm Phong. Khi có phóng viên hỏi Úc Uyển Ương đối với việc của Lăng Ỷ có suy nghĩ gì? Cô không có thuận theo đó mà chỉ trích, mà chỉ đơn giản thể hiện cô đối với mối quan hệ này có chút tiếc nối.
Cuộc họp báo kết thúc, đúng như dự đoán của Thư Hoài Đạt, tất cả mọi chú ý đều đổ lên người của Lăng Ỷ. Mọi chuyện của cô ta được phơi bày ra ánh sáng, dựa vào quy tắc ngầm để đi lên, đùa giỡn bại hoại, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, cướp bạn trai của bạn thân, chuyện xưa cũng bị lật ra, sinh hoạt của Lăng Ỷ trở nên rất rối loạn.
Đến tận đây, chuyện của Úc Uyển Ương đã triệt để chấm dứt.
Thư Hoài Đạt đi công tác trở về đã từng nói qua, không chỉ riêng xử lý một mình Lăng Ỷ, mà đồng thời cũng phải cho Chung Dật Minh một chút giáo huấn. Sau khi chuyện của Úc Uyển Ương kết thúc, chuyện của Lăng Ỷ vẫn còn ầm ĩ, thì trên mạng internet lại lần nữa vì xuất hiện cả đóng ảnh mát mẻ, bên trong có rất nhiều cô gái khác nhau nhưng chỉ có một nhân vật nam chính – Chung Dật Minh.
Chuyện này giống như mặt hồ yên tĩnh bị quăng vào một cục đá rất lớn, toàn bộ Chung gia rối loạn, nhanh chóng phế bỏ chức tổng giám đốc của Chung Dật Minh để giữ gìn danh dự của gia tộc. Sau đó, em họ của Chung Dật Minh đang lưu học ở nước ngoài nhiều năm cũng đột nhiên trở về, Chung gia chi thứ cũng bắt đầu rục rịch.
Khi Úc Uyển Ương biết được mấy tin tức này, đã là vài ngày sau khi << Tích Ngôn >> đóng máy. Hội chiêu đãi ký giả chưa từng thành công như vậy, hơn nữa lúc Chu Nghê tiếp nhận phỏng vấn cũng hết lời khen cô, thanh danh của cô nhanh chóng tăng vọt lên, trở thành nghệ sĩ hạng A sáng giá.
Chỉ là nhìn thấy tin tức của Lăng Ỷ, cô lại cảm thấy phiền muộn. Cô với Úc Uyển Ương rõ ràng nước sông không phạm nước giếng, lại cố tình muốn hủy hoại cô, bây giờ lại tự nhận lấy hậu quả không thể trở mình. Cũng không biết Lăng Ỷ bây giờ là vui hay buồn, có cảm thấy hối hận hay không?
"Làm sao vậy, Uyển Ương? Em có tâm sự." Thư Hoài Đạt ôm notebook ngồi xuống kế bên cô, màn hình thể hiện là nàng đang làm công việc.
Úc Uyển Ương một tay lấy di động, một tay cầm quả táo cắn một cái, ngửa đầu nhìn lên trần nhà. Một lát sau mới quay đầu nhìn Thư Hoài Đạt, do dự nói: "Chúng ta, có phải đối với Lăng Ỷ quá ác rồi hay không?" Dựa theo tình huống hiện tại, Lăng Ỷ không còn chỗ đứng trong giới giải trí nữa rồi, cơ hội trở mình là con số 0.
Thư Hoài Đạt thở dài một tiếng, đem máy tính đặt trên bàn trà, đưa tay lấy di động của Úc Uyển Ương và quả táo trên tay cô, có chút bất đắc dĩ lại lộ ra sự cưng chiều kéo cô vào lòng nhẹ nhàng ôm lấy: "Nếu tự dưng thì đúng là có chút tàn nhẫn, nhưng cô ta đã năm lần bảy lượt không có hảo ý với em. Em phải nhớ kỹ, nếu em nhân từ với người có ý muốn hại em chính là cho họ cơ hội hại em một lần nữa."
Úc Uyển Ương nhu thuận dựa vào nàng, bỗng nhiên lại nghe nàng nói tiếp: "Chị nói không có hảo ý là ý tứ bình thường không phải có ý gì khác..."
Úc Uyển Ương thấp giọng nở nụ cười một cái, nâng tay vòng qua cổ của nàng, vén tóc của nàng ra sau tai hướng tới lỗ tai nàng thổi một ngụm nhiệt khí: "Hoài Đạt, chúng ta lúc nào trở về? Chuyện chị đồng ý với em, còn chưa có thực hiện đó..." Không đề cập tới hoàn hảo, nhắc tới "Không có hảo ý" làm cô nhớ chuyện nàng chưa thực hiện.
Thư Hoài Đạt hơi hơi rụt cổ lại, nhiệt độ ở lỗ tai thong thả dâng lên, tay nàng ôm chặt eo của Úc Uyển Ương, cắn nhẹ môi cô nói: "Rất nhanh, chờ chị xử lý tốt một số chuyện nữa..."
Mà bên kia, Cố Thấm Phong gọi điện thoại về nhà, nói cho ba mẹ cô nghe về tình hình của Úc Uyển Ương để họ không lo lắng nữa, sau đó nói chuyện phiếm thêm một chút thì cúp điện thoại, mới nhìn tới rất nhiều tin nhắn vừa nhận được, tất cả đều do Đường Quân Hạo gửi tới.
"Vợ, em còn đang bận rộn sao? Nếu xong thì gọi điện thoại cho anh."
"Vợ, em nói chuyện với ai mà lâu như vậy? Anh có chuyện tìm em."
"Em rốt cuộc là đang làm cái gì? Gọi một cuộc điện thoại mất thời gian lắm sao?"
Thái độ ôn hòa ban đầu đã không còn kiên nhẫn nữa, Cố Thấm Phong nhìn ra được. Cô cười lạnh một cái, đem điện thoại để qua một bên.
Lúc này Đường Quân Hạo đang chuẩn bị quần áo, tối nay có một buổi tiệc lớn. Nếu là buổi tiệc lớn, hắn nhất định phải dẫn bạn gái đi theo, chỉ là Cố Thấm Phong không có nghe điện thoại của hắn, làm cho hắn thấy có chút phiền.
Điện thoại vừa thông , hắn có chút hờn giận hỏi một câu: "Thấm Phong, nãy giờ em nói chuyện điện thoại với ai? Nói lâu như vậy, anh có chuyện gấp tìm em." Hắn phát hiện hắn đối với Cố Thấm Phong ngày càng không hiểu gì, mỗi ngày cô làm cái gì, có bạn là những người nào, hắn toàn bộ đều không biết.
Cố Thấm Phong nói: "Vừa rồi có gọi cho ba mẹ nói về chuyện của Uyển Ương đã được giải quyết xong, cũng không thể để cho họ vẫn tiếp tục lo lắng được."
Đường Quân Hạo nghe vậy thì càng tức giận, hắn nói chuyện mang theo thuốc súng nồng đậm: "Suốt ngày cứ lo quan tâm tới người khác làm cái gì? Tại sao không thấy em quan tâm anh? Chính em tự xem lại, thời gian gần đây em gọi cho anh được bao nhiêu lần? Chúng ta đã bao lâu rồi chưa gặp nhau?"
Thời gian gần đây, họ chỗ nào giống là người yêu của nhau, bình thường ít gặp thì không nói, ngay cả lễ tình nhân Cố Thấm Phong cũng từ chối lời mời của hắn, bạn bè sau lưng hắn cười hắn không quản được bạn gái, thể diện của hắn đều mất hết.
"Uyển Ương là bạn của em, em quan tâm em ấy là..."
"Được rồi, đừng nói với anh chuyện này nữa." Đường Quân Hạo không kiên nhẫn đánh gãy cô, đưa tay đem caravat của mình kéo lại ngay ngắn, nói: "Đêm nay theo anh tham dự một buổi tiệc, anh mặc bộ vet mày lam đậm, em xem mà phối hợp, năm giờ anh tới đón em."
Cố Thấm Phong nghe hắn hoàn toàn không cho cô cơ hội đồng ý hay không đồng ý, tươi cười trên môi biến mất, thản nhiên nói: "Em không đi."
"Em nói cái gì?" Đường Quân Hảo xả caravat ra, nhíu chặt mày, ánh mắt âm trầm, sự bất mãn trong thời gian dài nhất thời bùng nổ, từng chữ đều ngập tràn lửa giận: "Cố Thấm Phong, cô còn biết cô là bạn gái của tôi không? Bình thường tôi hẹn cô, cô không đồng ý, cũng được đi, lễ tình nhân tôi hẹn cô, cô cũng từ chối, tôi cũng chấp nhận đi. Nhưng hôm nay là buổi tiệc quan trọng, bạn bè của tôi đều dẫn theo vợ hoặc là bạn gái của mình theo, cô không đi, cô nói mặt mũi của tôi để chỗ nào?"
Hắn chưa bao giờ thấy nữ nhân nào kiên cường như vậy, cũng đã gần kết hôn rồi, nhưng sờ cô cũng không cho sờ. Bây giờ còn tệ hơn, vô luận hắn muốn cô làm cái gì, cô đều không đồng ý, ngữ khí bình thản giống như đang nói chuyện với người xa lạ.
Ngón tay Cố Thấm Phong siết chặt góc tài liệu, ý tức trong mắt hàm xúc không rõ, thật lâu mới nhẹ nhàng cười một cái: "Quân Hạo, đêm nay tới nhà của em đi." Âm thanh nhẹ nhàng ôn nhu, hoàn toàn khác biệt so với lúc nãy, làm Đường Quân Hạo cũng ngây người, sau một lúc lâu cũng không khôi phục tinh thần.
"Quân Hạo?" Cố Thấm Phong lại lên tiếng gọi hắn.
"Em vừa rồi nói cái gì?" Đường Quân Hạo nhất thời không biết nên có phản ứng gì, Cố Thấm Phong chưa bao giờ chủ động hẹn hắn tới nhà của cô, một lần cũng không có. Lần trước là do hắn thừa dịp cô không được khỏe mới có thể vào được.
"Em nói, đêm nay anh tới nhà em, nhớ tới sớm." Cố Thấm Phong vẫn cố gắng duy trì âm thanh nhu hòa, làm cho Đường Quân Hạo cảm thấy thập phần trêu chọc tâm của hắn.
Cố Thấm Phong cũng không nói tìm hắn vì cái gì, nhưng loại ngữ khí này làm cho hắn cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Tuy rằng hắn cũng không chịu thừa nhận trong quan hệ của hai người, hắn luôn ở thế bị động, nhưng bị Cố Thấm Phong lãnh đạm, hắn đã quen rồi, đột nhiên cô dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn, trong nháy mắt hắn cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Hắn không có tinh lực để ý buổi tiệc nữa, chỉ nói bạn gái không được khỏe nên không thể tới được, lại dùng lý do này mà rời khỏi rất sớm. Ở trong mắt mọi người, cho dù hắn chỉ tới tham dự có một mình nhưng lại được thêm danh hiệu là nam nhân tốt.
Lúc hắn tới nhà Cố Thấm Phong, cô mặc một váy dài tới gối, vải dệt tơ lụa hoàn mỹ bao lấy dáng người yểu điệu của cô. Máy tóc đen dài mềm mại được xõa ở phía sau, vài sợi được hất trên đầu vai, vẻ đẹp của cô luôn luôn không bằng nữ nhân chói mắt nhất thời, nhưng ánh sáng từ vẻ đẹp của cô là vĩnh hằng kéo dài.
"Vợ, anh biết em không phải vô tình như vậy, có phải nhớ anh hay không? Mau chứng mình em nhớ anh bao nhiêu..."
Vừa đóng cửa lại, Đường Quân Hạo liền khẩn cấp kéo Cố Thấm Phong tới sát mình, ôm chặt cô, đem mặt chôn ở cổ cô hít sâu vào.
Cố Thấm Phong chỉ nhẹ nhàng lấy tay của hắn ra, xoay người lại, nhìn thấy nghi hoặc trên mặt của Đường Quân Hạo. Khóe môi câu lên, nụ cười mang theo sự trào phúng: "Anh nghĩ tôi gọi anh tới là muốn cùng anh lăn trên giường sao? Đường Quân Hạo, anh suy nghĩ nhiều rồi."
Đường Quân Hạo thấy cô tươi cười, lại nói ra như vậy càng làm cho hắn thấy khó hiểu và bất an, Đường Quân Hạo lại nghĩ đến chuyện cô từ chối tham dự tiệc với hắn còn giọng điều nhu hòa mềm mại khi nãy. Trong mắt hắn lập tức như có mưa rền gió dữ, âm trầm đến đáng sợ.
"Cố Thấm Phong, cô hôm nay là đang đùa giỡn với tôi? Ân? Cô tưởng tôi thực sự cần được cô đồng ý mới có thể muốn cô sao?" Hắn từng bước tới gần, đưa tay nằm chặt cằm của cô, đầu ngón tay trắng bạch chứng tỏ hắn dùng rất nhiều lực để thể hiện sự nóng giận trong lòng hắn.
Cố Thấm Phong vẫn duy trì mỉm cười, mặt của cô bị giơ lên, thần sắc của cô vẫn bình thường như vậy, ánh mắt giống như đang nhìn một chú hề.
Thái dương của Đường Quân Hạo bắt đầu nổi gân xanh, ánh mắt đỏ bừng lên, hắn cố gắng đè lại sự khát máu thô bạo trong lòng, hừ lạnh cười lên tiếng: "Cô có tin tôi lập tức bắt cô lăn giường với tôi không? Cho dù truyền ra ngoài thì đã sao, đây là chuyện cô phải làm. Huống hồ thời gian hôn lễ của chúng ta nhanh chóng sẽ được quyết định, tôi đã nhường nhịn cô rất lâu rồi."
Đôi mi thanh tú của Cố Thấm Phong giương lên, sự châm chọc trong mắt càng nặng, sắc mặt của Đường Quân Hạo ngày càng lạnh. Hắn hạ quyết tâm muốn hôn Cố Thấm Phong, môi màu nhạt của cô thong thả khép mở: "Đường Quân Hạo, anh muốn làm gì, tôi không cản, nhưng trước khi anh làm, tôi muốn nhắc nhở anh vài chuyện. Thứ nhất, trong phòng này có camera giám sát..."
Nói tới đây, Đường Quân Hạo giật mình, nhất thời thu lực đạo trên tay về, sau lưng hắn có một luồng khí lạnh: "Cố Thấm Phong, cô điên rồi đúng không? Cô đề phòng tôi? Cô đem tôi với những tên trộm giống nhau sao?"
Hắn tràn ngập lửa giận lại không thể tùy ý phát tiết, tay nắm chặt thành nấm đấm, nhưng không dám làm cái gì manh động. Hắn không thể tưởng tượng được dụng ý tối nay của Cố Thấm Phong, muốn làm hắn xấu hổ? Hay là lại muốn từ chối chuyện lên giường với hắn? Nhưng cô cự tuyệt cũng vô số lần rồi, làm chuyện này cũng là thừa thôi.
Không đợi hắn hiểu được mọi chuyện, tươi cười của Cố Thấm Phong lập tức biến đổi, đem tay không có lực đang nắm cầm cô mở ra: "Thứ hai, chúng ta chia tay!"
Trên mặt cô tuy là cười nhưng trong lòng lại âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Những lời này cô đã dấu trong lòng từ lâu rồi, một ý nghĩ mỏng manh từ từ tích góp lại trở thành sự mong muốn mãnh liệt, âm thanh của nàng rất nhẹ, tựa hồ còn chút ôn nhu, nhưng lại nói ra chuyện mà Đường Quân Hạo chưa bao giờ nghĩ tới.
"Cố Thấm Phong, cô đừng nói đùa, chuyện đó không có khả năng." Đường Quân Hạo nghe xong ngược lại nở nụ cười, thần sắc ẩn ẩn có chút tự tin: "Tuy rằng chúng ta không có đính hôn, nhưng hôn ước đã sớm được hai gia đình đồng ý, tất cả mọi người đều biết cô là vợ tương lai của Đường Quân Hạo tôi. Cô bây giờ muốn chia tay? Ba mẹ cô sẽ đồng ý sao? Ba mẹ tôi sẽ đồng ý sao? Cô nên thành thật một chút đi..."
Bộ dáng trấn tĩnh của Cố Thấm Phong trong mắt của hắn là cô đang chùn bước, hắn nghĩ mình đã nắm được điểm yếu của cô, trên mặt hắn bắt đầu không thèm để ý.
"Thật không?" Cố Thấm Phong cười nhạt, nâng tay chỉ vào văn kiện trên bàn trà: "Không bằng anh xem những tài liệu kia một chút, rồi hãy cùng tôi nói chuyện."
"Đây là cái gì?" Đường Quân Hạo xoay người đi qua đó cầm tài liệu lên, hắn nghi hoặc, sau khi mở ra xem thì mắt hắn nháy một cái, siết chặt văn kiện trong tay, mạnh đến nỗi hai tay run run.
Âm thanh ôn hòa của Cố Thấm Phong vang lên từ bên trái hắn, sau đó thong thả lên tiếng: "Trước mười trang là sau khi tôi và anh xác định quan hệ, anh cùng với thiên kim của một tập đoàn mướn phòng ở một khách sạn. Tiếp sau đó mười lăm trang, là trong vòng ba tháng gần đây ngươi cùng các nữ nhân khác nhau qua lại. Hai trang cuối cùng là những gì các người trò chuyện được ghi lại."
Âm thanh này phảng phất như ma chú quanh quẩn bên tai của Đường Quân Hạo, trán hắn xuất ra một tầng mồ hôi, ánh mắt sắc bén vừa rồi đã sớm bị hoảng loạn thay thế.
"Thấm Phong, em tra những chuyện này làm cái gì? Chúng ta đang tốt đẹp, làm này nọ để làm cái gì?" Hắn làm như chưa từng nghe đề nghị chia tay của cô, ngữ khi miễn cưỡng vô cùng, hai tay lôi kéo mấy trang giấy trong tập tài liệu, bối rối xé đi.
Hắn không dám tưởng tượng nếu những thứ này bị lộ sẽ có chuyện gì xảy ra, chẳng những hôn ước với Cố Thấm Phong bị hủy bỏ, hậu quả càng nghiêm trọng hơn vẫn đang chờ hắn ở phía sau. Cho nên không được, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài...
Hắn vội vàng ôm lấy Cố Thấm Phong, ngữ điệu gần như cầu xinh: "Thấm Phong, vợ à, chúng ta không chia tay, cái gì anh cũng sẽ nghe lời em, chúng ta không cần như vậy được không? Anh đều nghe lời em..."
"Đường Quân Hạo, anh nghĩ là tôi muốn cùng anh thương lượng sao?" Ôn hòa trong mắt rốt cuộc cũng biến thành băng lãnh, cô tránh xa hai tay của Đường Quân Hạo, đi lên phía mở cửa ra.
Nếu hắn không liên tiếp áp bức sức chịu đựng của cô tới cực hạn, nhiều lần đem nguyện vọng của cô để ngoài tai, cô sẽ không bao giờ làm như vậy. Ước nguyện của ba mẹ, cô nhất định sẽ nghe theo, giúp chồng dạy con cũng là tâm nguyện của cô, nhưng ý nguyện của cô, tất cả bị hắn làm cho sụp đỗ.
Đường Quân Hạo bất nhân, cô cũng tự nhiên bất nghĩa. Không chấm dứt mối quan hệ này còn phải chờ tới khi nào?
Đường Quân Hạo hầu như là thất lạc hoàn toàn đi tới bên cạnh cô, bờ vai của hắn sụp hẳn xuống dưới, tới gần Cố Thấm Phong ăn nói khép nép: "Thấm Phong, anh cầu xin em, chia tay thì có thể nhưng những thứ này xin em đừng để nó lộ ra bên ngoài, được không? Đặc biệt là ba mẹ của anh, xin em..."
Nam nhân phóng khoáng phong lưu của ngày xưa, mà bây giờ thì giống như chó được nuôi trong nhà, vẫy đuôi mừng chủ. Chỉ là Cố Thấm Phong hoàn toàn không có một chút cảm thấy thương cảm, nhìn gương mặt của hắn như tro tàn, cô đưa tay đẩy hắn ra khỏi nhà rồi lập tức đóng cửa lại.
"Oành oành oành" tiếng đập cửa không ngừng vang lên bên ngoài, Cố Thấm Phong quay lưng dựa vào cửa, vẻ mặt thản nhiên nhìn sàn nhà đầy giấy trắng. Âm thanh của Đường Quân Hạo xuyên qua cánh cửa truyền tới tai của cô: "Thấm Phong! Em mở cửa rồi nghe anh nói đi! Thấm Phong!"
Nội dung chói mắt trên giấy đập vào mắt Cố Thấm Phong, cô nhắm mặt lại, điều chỉnh tâm tình, sau đó gom tất cả lại.
Cả đời còn dài, còn rất nhiều thời gian phải trải qua, sau khi nàng tới tuổi già rồi nhớ lại, một đời chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Nhưng suy nghĩ hiện tại của cô, nếu mỗi ngày phải cùng trải qua với một nam nhân như vậy, từ ngày đầu tiên đã không hề có sự tin tưởng cùng bài xích, đó chính là sự tra tấn không tưởng tượng được.
Vậy những ngày qua, cô tân tân khổ khổ chịu đựng là vì cái gì?
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Phần phần.