Túng Ngã Triêu Mộ

Chương 91



EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Úc Uyển Ương nhõng nhẽo cứng rắn, cuối cùng cũng có thể đẩy Thư Hoài Đạt ra khỏi cửa để tới công ty. Thư Hoài Đạt thấy rất bất đắc dĩ, nghĩ giữa trưa sẽ trở về, mang đồ ăn mà Úc Uyển Ương thích, ở nhà ăn trưa với cô.
Nhà vẫn như vậy không có gì thay đổi, mà Úc Uyển Ương lại cảm thấy lạnh lẽo, tịch mịch hơn rất nhiều. Ít nhất, bây giờ Úc Uyển Ương cảm thấy là như vậy.
Úc Uyển Ương cẩn thận treo quần áo mà Thư Hoài Đạt thường mặc vào trong tủ, từng món từng món, cẩn thận vuốt ve. Lấy gối đầu đặt ngăn nắp trên giường, khóe miệng thì mỉm cười, từng giọt từng giọt nước mắt lại tràn ra, nhỏ lên giường, giây tiếp theo liền giơ tay lau đi, sợ lưu lại dấu vết.
Hành lý của cô đã được sắp xếp ổn thỏa, cô chỉ đem theo một ít quần áo. Còn có, cái áo của Thư Hoài Đạt lúc nàng đi công tác, cô đã đem theo về.
Úc Uyển Ương kéo vali, đầu ngón tay lại vuốt ve giường một lần nữa, tối qua hai người còn ôm nhau cùng ngủ ở đây. Cô đã nghe được Thư Hoài Đạt nói 'Chị yêu em''
Úc Uyển Ương hít hít mũi, cưỡng chế sự chua xót trong lòng, cố gắng tươi cười, nhìn về phía sô pha. Thư Hoài Đạt có đôi khi thích ngồi trên sô pha giải quyết công việc bằng notebook, rõ ràng phía trước là thư phòng, lại bị cô làm nũng muốn nàng làm việc ở sô pha còn cô thì ngồi kế bên xem TV, từ từ đây cũng là thói quen của Thư Hoài Đạt.
Cô lại nhớ tới, trước đây Thư Hoài Đạt là người thanh lãnh cao ngạo, rất nghiêm túc, trầm mặc ít nói, chỉ cần nói mấy câu cũng có thể làm cho tâm người khác sinh ra sự kính sợ.
Thong thả mà lưu luyến dọc theo hành lang lầu ba đi xuống, còn âm thanh kéo vali cũng vang vọng giữa không gian yên tĩnh, giống như lưu luyến không muốn rời khỏi đây.
Úc Uyển Ương đứng ở hành lang, ánh mắt nhìn phòng đối diện, mọi hình ảnh ở quá khứ hiện rõ trước mặt.
Trong đầu nhớ tới hình ảnh hôm sinh nhật cô, Thư Hoài Đạt đã tặng cô món quà vô cùng quí giá, nước mắt lại tràn mi, rốt cuộc chịu không nổi, bước nhanh xuống lầu, rời khỏi, trong quá trình đó, cô không dám quay đầu lại nhìn.
Hôm nay Thư Hoài Đạt luôn thấy cả người không được thoải mái, trong lòng buồn đến hoảng, hoặc có thể nói bắt đầu từ hôm qua thì cảm giác này đã xuất hiện rồi. Chỉ là có Úc Uyển Ương bên cạnh, nên nàng không có thời gian nghĩ nhiều, bây giờ chỉ có một mình, nàng đột nhiên cảm thấy có chuyện gì đó không thích hợp.
Nàng ngồi đó suy nghĩ cho đến khi trợ lý đi vào nói với nàng, Úc Uyển Ương tới rồi, khóe miệng tự động giương lên, đi ra cửa đón cô.
Úc Uyển Ương mỉm cười đi vào văn phòng, sau khi trợ lý ra ngoài, Thư Hoài Đạt nắm tay cô, cười nhè nhẹ nói: "Uyển Ương, sao em lại tới đây? Chị định chút nữa sẽ mang đồ ăn về nhà cùng em ăn trưa."
"Như thế nào? Không cho em tới đây sao?" Khóe môi Úc Uyển Ương cũng giương lên, nhìn bộ dáng cười nhẹ của Thư Hoài Đạt, trái tim của cô giống như bị một cây kim rất nhỏ đâm vào.
"Chị không nói như vậy." Thư Hoài Đạt phủ nhận, mâu trung ôn hòa, cảm thán nói: "Tuy bây giờ cửa của ba mẹ chị còn chưa có qua được, nhưng em không cần giống như trước, tới tìm chị cũng phải cẩn thận như vậy. Ba mẹ cũng đã biết, em cũng đã rời khỏi giới giải trí, có nhiều chuyện không cần sợ đầu sợ đuôi như vậy."
Thư Hoài Đạt giãn mi ra, Úc Uyển Ương nhìn mà ngực đau đớn vô cùng, theo bản năng xoay tay nắm lại tay Thư Hoài Đạt siết chặt, cô còn chưa phản ứng, thì Thư Hoài Đạt liền nhăn chặt mày, lần này dùng cả hai tay nắm tay cô, thân thiết nói: "Uyển Ương, em làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Úc Uyển Ương cười lắc đầu: "Em không sao, cũng không biết vì cái gì đột nhiên thấy có chút rùng mình thôi."
Úc Uyển Ương thoáng hít mũi một cái, tới gần hơn ôm eo Thư Hoài Đạt, mềm nhẹ lên tiếng: "Hoài Đạt, bây giờ chị có thể ra ngoài được không? Em có một nơi muốn dẫn chị tới."
Thư Hoài Đạt tò mò hỏi: "Là chỗ nào vậy?"
"Chị hỏi nhiều như vậy làm gì? Đi theo em là biết thôi, cách chỗ này cũng không xa, đi một chút là tới rồi." Úc Uyển Ương không khỏi phân trần, tuy là ngữ khí mềm mại, nhưng lại rất kiên trì.
"Được rồi, chỉ hỏi một câu thôi mà!" Thư Hoài Đạt đành phải gật đầu đồng ý, cũng gần tới giờ nghĩ trưa, hơn nữa công việc nàng đã giải quyết tương đối ổn thỏa rồi.
Chỗ Úc Uyển Ương dẫn nàng tới, chính xác là cách Thịnh Quang không xa, chỉ là chỗ này ngay cả Thư Hoài Đạt cũng không biết, ngã tư gần công ty có một con đường nhỏ, quẹo quẹo y như bát đồ trận, vậy mà lại một quán nhỏ cổ kính tồn tại. Tiệm này theo phong cách cổ xưa dùng gỗ làm chiêu bài, bảng hiệu rỗng rãi nhưng nhìn rất bắt mắt, phía trên được khắc một chữ "Ý".
"Uyển Ương, đây là chỗ nào?" Thư Hoài Đạt quay đầu hỏi cô.
"Đi theo em." Úc Uyển Ương mỉm cười, nắm tay Thư Hoài Đạt đi vào bên trong.
Diện tích cũng không lớn, nhưng được bài trí rất cổ kính. Cảm thấy rất an bình là ấn tượng đầu tiên mà chỗ này đem lại cho Thư Hoài Đạt.
Rõ ràng đi ra bên ngoài khoảng mấy chục bước liền thấy nhiều nhà hàng, người qua lại rất ồn ào nhưng lại hoàn toàn cách biệt với không khí trong này.
"Đây không phải là Uyển Ương sao? Đã lâu không tới đây rồi." Một giọng nói rất nam tính truyền tới, một nam nhân trung niên từ bên trong đi ra, tươi cười hớn hở chào đón Úc Uyển Ương.
"Từ thúc, đã lâu không gặp rồi." Úc Uyển Ương cũng quay qua cười chào hỏi, sau đó ánh mắt dời tới chỗ tủ thủy tinh.
Nam nhân được gọi là Từ thúc cũng hướng tới chỗ Thư Hoài Đạt gật đầu xem như chào hỏi, rồi ra sau quầy cẩn thận chọn ra một chìa khóa, quay đầu nhìn Úc Uyển Ương cười nói: "Đây, chìa khóa của con."
"Cám ơn." Úc Uyển Ương nói lời cám ơn, liền kéo Thư Hoài Đạt nãy giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh đi vào trong.
Thư Hoài Đạt chú ý quan sát, chỗ này tủ thủy tinh tuy là nhiều nhưng đồ bên trong thì không nhiều. Chỉ có vài cái, kiểu dáng thì hoàn toàn khác nhau, mà nàng nhìn thì không biết là cái gì, chỉ biết là đồ được làm bằng gỗ.
Úc Uyển Ương dẫn nàng tới tủ thủy tinh của mình, tra chìa khóa mở cửa tủ ra, Úc Uyển Ương cầm thành phẩm được một nửa ra với công cụ, rồi khép của tủ lại.
Ngồi trên ghế, Thư Hoài Đạt nhìn khối gỗ trên tay Úc Uyển Ương, nhìn có chút quen mắt, nàng do dự hỏi: "Đây là đang khắc hình người?"
"Đúng rồi, còn chút nữa là hoàn thành, chờ em một chút." Úc Uyển Ương nắm khối gỗ trong lòng bàn tay nhỏ nhắn rồi bắt đầu điêu khắc, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Thư Hoài Đạt cười cười, nhìn dáng vẻ của cô có phân nửa của thợ chuyên nghiệp.
Thư Hoài Đạt rảnh rỗi ngồi nhìn bốn phía, lại nhớ tới thái độ vừa rồi của Từ thúc đối với Úc Uyển Ương, chứng tỏ cô thường xuyên tới chỗ này. Nghĩ tới đây, nàng liền yên tâm ngồi một bên chờ, ánh mắt đặt giữa Úc Uyển Ương và tượng điêu khắc, im lặng chờ đợi.
Quá trình điêu khắc cần phải hết sức chuyên tâm, không thể bị sự ồn ào làm ảnh hưởng, đây cũng là nguyên nhân cửa tiệm này lại nằm trong một ngõ nhỏ như vậy.
Úc Uyển Ương tươi cười, đầu cũng không ngẩng lên mà thản nhiên xa xăm nói một câu: "Tiệm này đã mở rất lâu rồi, trước kia em rất thường xuyên tới chỗ này. Chỗ này có một hậu viện, Từ thúc đều đem gỗ để ở nơi đó, phơi khô rồi đặc biệt phân chia ra, khách tới đây có thể tự mình lựa chọn một khối để tự mình điêu khắc."
Bởi vì đã quá quen, nên sau khi Từ thúc cùng hai người chào hỏi đã ra sau hậu viện rồi, hiện giờ chỉ còn lại hai người ở chỗ này.
Mâu trung Thư Hoài Đạt rất ôn nhu, nhìn chăm chú vào Úc Uyển Ương, nhẹ giọng nói: "Vậy em sao lại thích điêu khắc? Hình như chị chưa bao giờ nghe em nhắc tới thì phải." Nếu đã biết Úc Uyển Ương thích thì sau này có thời gian sẽ tới chỗ này.
Úc Uyển Ương dừng lại cây dao trên tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng phất qua những chỗ vừa rồi cô đã khắc, nhẹ nhàng thổi thổi làm vụn gỗ trượt xuống, sau đó ngẩng đầu, đáy mắt nhu tình vô hạn: "Sau khi mẹ em rời khỏi Úc gia, cuối tuần sau khi tan học cũng có nhiều thời gian chơi đùa hơn, không cần tan học phải trở về nhà, cũng không cần ép bản thân học những thứ mà mình không thích.
Rồi em vô tình phát hiện được tiệm này, vốn định thử một lần thôi, nhưng cuối cùng lại rất hưởng thụ quá trình tinh xảo này. Từ đó về sau, chỉ cần có thời gian em sẽ tới đây, cũng đã từng điêu khắc nhiều thứ, cùng với một nhóm bạn học, nếu tác phẩm đẹp thì đem ra ngoài."
Đôi mắt của Úc Uyển Ương đột nhiên tối sầm, lập tức tươi cười, mi nhãn cong cong: "Hoài Đạt, chị xem, một khối gỗ nguyên thủy sau đó khắc nó thành bộ dáng của người trong lòng mình, có phải rất có ý tứ không?"
Hốc mắt của cô sưng đỏ do khóc quá nhiều, nhưng bây giờ lại cười rạng rỡ như vậy, tự nhiên nhìn không ra hôm qua cô đã đau khổ vô cùng. Thư Hoài Đạt cười, khẽ gật đầu: "Ân, hình như đúng là rất có ý tứ, chờ chị một khoảng thời gian nữa, em cũng dạy chị đi."
Tay Úc Uyển Ương đang cầm gối gỗ run lên một chút, lại nhanh chóng khôi phục lại, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, sau đó cẩn thận tiếp tục công việc trên tay.
Thật lâu sau, Úc Uyển Ương lên tiếng: "Hình người em đã từng khắc một lần, cái đó em đã đưa cho mẹ em rồi, lúc em chính thức ký hợp đồng, bước vào con đường nghệ thuật."
Nói xong, Úc Uyển Ương cười cười, khắc xong nét cuối cùng lại thổi thổi vụn gỗ, giương mắt nhìn Thư Hoài Đạt, nói: "Lúc đó em nghĩ, sau này nhất định không thể thường xuyên ở bên cạnh mẹ, mẹ nhất định sẽ lo lắng cho em, sẽ rất nhớ em, nhưng lại không thể gặp em được. Cho nên, em khắc một tượng gỗ để thay thế em, ở bên cạnh mẹ."
Giọng nói của cô ẩn ẩn có chút mất tiếng, hốc mắt cũng bắt đầu ướt át, làm Thư Hoài Đạt cảm thấy bất an vô cùng. Không thể nào dùng lời nói để diễn tả cảm xúc này, hành động của Úc Uyển Ương làm nàng thấy không hề bình thường chút nào.
"Uyển Ương, dì làm sao? Chúng ta đi qua dì xem, bây giờ lập tức đi."
Thư Hoài Đạt nhếch miệng cười, bắt lấy cổ tay Úc Uyển Ương muốn đứng lên.
Tuy rằng Úc Uyển Ương cũng phối hợp đứng lên, nhưng lại không hề nhúc nhích, hai mắt đỏ bừng lên, nhìn thẳng Thư Hoài Đạt, nước mắt đua nhau chảy xuống.
"Uyển Ương, đi thôi, còn đứng đây làm gì?" Lần đầu tiên Thư Hoài Đạt gắt gao siết chặt tay Úc Uyển Ương như vậy, kích động và bất an đã hoàn toàn lấn áp mọi cảm xúc khác.
Mắt Úc Uyển Ương toàn là nước mắt, lại mạnh mẽ cố gắng gượng cười, cầm khối gỗ trong tay đặt vào tay Thư Hoài Đạt, vừa cười vừa nói: "Rất ngây thơ đúng không? Nhưng mà Hoài Đạt, cái này cho chị..."
Nước mắt của cô mãnh liệt kéo xuống, dùng lực tránh khỏi tay Thư Hoài Đạt, cố gắng nhét nó vào tay nàng, cố gắng nói: "Hoài Đạt, em không thể tiếp tục đi xuống như vậy, em không thể tiếp tục tránh sau lưng chị, để chị một mình gánh vác toàn bộ nữa, em không thể đem tương lai của hai chúng ta đặt lên vai một mình chị. Em đã từng nói, chị cũng không phải là thần, chị là người yêu của em, chị nói em sao có thể nhẫn tâm như vậy..."
Thư Hoài Đạt cố gắng đè nén tâm tình của mình, không để tiếng khóc của mình thoát ra khỏi cổ họng, nhưng hai mắt cũng đỏ bừng, âm thanh khàn khàn: "Chị thích như vậy, một đời như vậy chị cũng đồng ý, có cái gì không ổn? Chị cảm thấy rất vui vẻ, hạnh phúc, chị nguyện ý..."
"Nhưng em lại không muốn đối với chị như vậy!" Úc Uyển Ương đánh gãy lời nói của Thư Hoài Đạt, chảy nước mắt, cắn răng nói: "Chị dựa vào cái gì mà một mình gánh vác? Chị đem em trở thành cái gì? Sủng vật sao? Nếu không phải, vậy vì cái gì chị lại không để em cùng với chị gánh vác chứ? Nếu như em vô dụng như vậy, em có tư cách gì để làm người yêu của chị!"
Đầu óc của Úc Uyển Ương cũng bởi vì những lời nói tàn nhẫn mà tự mình nói ra làm cho cả người không còn khí lực, đầu thì choáng váng, chỉ có thể dùng hai tay nắm chặt cánh tay Thư Hoài Đạt, muốn chống đỡ để mình đứng vững. 
Úc Uyển Ương thấy khuôn mặt vốn trầm ổn giờ lại thống khổ không chịu nổi, hai tròng mắt ôn nhu bây giờ lại đầy tơ máu, yếu ớt làm người khác đau lòng, cô không đành lòng nhìn thấy.
"Ba chị đã nói gì đúng không?" Thư Hoài Đạt lạnh lùng lên tiếng, âm thanh trầm thấp, từng câu từng chữ lọt vào tai: "Chị đã nói, chỉ cần chúng ta có thể ở cùng nhau, những chuyện khác hoàn toàn không quan trọng. Ai gánh vác thì có vấn đề gì? Có thể ở cùng nhau là đủ rồi, chị cái gì đều không cần, chỉ cần em!"
Úc Uyển Ương cười nhẹ, lắc đầu, nâng tay quệt nước mắt trên mặt nàng, cười khổ nói: "Sao lại đơn giản như vậy? Chị nghĩ chúng ta còn là tiểu hài tử sao? Trước kia, lúc chị ly hôn, cũng không phải chỉ là chuyện của một mình chị, bây giờ chúng ta ở cùng một chỗ thì sao lại dễ dàng như vậy? Trên chị, còn mà ba chị. Chúng ta đều biết, Ông sẽ không triệt để lãnh tình để đối phó với chị. Nhưng mà Hoài Đạt, nếu Ông triệt để xuống tay với chị, chèn ép em, chị nghĩ xem, sinh hoạt của chúng ta lúc đó còn có thể thoải mái như vậy sao? Đúng là tình cảm của chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng chị nghĩ em có thể trơ mắt nhìn chị mất hết tất cả sao? Chị có thể nhìn em bị dư luận công kích mà bản thân thì không thể làm gì sao? Chúng ta cứ mặc để Ông nhúng tay vào cuộc sống của chúng ta sao?"
Úc Uyển Ương cũng giơ tay tự lau nước mắt cho mình, rồi cười cười, ôm Thư Hoài Đạt, nước mắt đều tụ xuống đầu vai nàng, nói: "Hoài Đạt, chị nói em ích kỷ cũng được, hay như thế nào đều được, lần này em phải để chị lại ở phía sau. Nhưng em đảm bảo đây là lần cuối cùng, chỉ một lần này thôi, sẽ không bao giờ có lần nào nữa."
Thật lâu trước đây, nàng sợ Chung Dật Minh trở về, Thư Hoài Đạt sẽ ghét bỏ cô, nên liên tiếp tránh mặt nàng, và đây là lần cuối cùng cô bỏ nàng mà đi.
Thư Hoài Đạt lắc đầu, gắt gao ôm chặt Úc Uyển Ương, dùng âm thanh khàn khàn nói bên tai Úc Uyển Ương: "Uyển Ương, theo chị về nhà, cho dù em muốn làm cái gì, đều có chị ở đây, chị có thể giúp em không phải sao..." Nàng một lần rồi một lần nói 'Theo chị về nhà', cố nén khóc nức nở lại như một dao nhọn khoét trái tim Úc Uyển Ương.
Úc Uyển Ương mở hai tay Thư Hoài Đạt đang ôm chặt mình ra, cô vừa khóc vừa cười nói: "Hoài Đạt, thời tiết đã chuyển lạnh, nhớ phải mặc quần áo ấm. Còn có, lúc chị suy nghĩ chuyện gì đừng có theo thói quen đập ngón tay xuống tay vịn sô pha, làm như vậy sẽ khiến người khác biết chị đang có chủ ý gì. Đúng rồi, lúc em không có bên cạnh, chỉ hãy làm việc ở thư phòng, ở phòng khách mở TV chị sẽ không tập trung được..."
Hai mắt Úc Uyển Ương bị nước mắt làm cho mơ hồ, chỉ với đường nhìn mơ hồ, nhưng lại chính xác hôn lên môi Thư Hoài Đạt, vị mặn của nước mắt dính vào môi của hai người, làm tim của cả hai phát đau.
"Hoài Đạt, em đi, không cần quay đầu nhìn em. Bắt đầu từ đêm này em sẽ không quay về, chị hãy yên tâm, em sẽ tự chăm sóc bản thân, sau khi năng lực của em vững vàng, em sẽ trở về..." Môi Úc Uyển Ương kề sát môi Thư Hoài Đạt, nhìn mắt nàng tràn ngập cầu xin, làm tim cô đau nhói đến gần như ngừng đập.
Nước mắt Úc Uyển Ương rơi đầy mặt, hôn nhẹ trán Thư Hoài Đạt, cuối cùng, quyết tâm, buông tay, lướt qua nàng đi thẳng ra ngoài.
Úc Uyển Ương không biết, khi cô rời đi vì sợ mình khóc thành tiếng nên dùng hai tay che miệng lại, cùng lúc người ở phía sau lung lay quay lưng lại, cố gắng đứng vững, hai mắt cũng bị nước mắt che mờ nhìn cô đi ngày càng xa, vẫn đứng đó cho đến khi không còn nhìn thấy bóng cô.
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật ly kết thúc cũng không xa.