Tước Đăng Tiên

Chương 21



Khi thiên ma loạn tượng xảy ra, trước khi Sở Tang chết, hắn xin Tinh Như hai việc, một là sau khi hắn chết, hãy để hắn trong mộng đoàn tụ với Sở Lệnh Diễn trên núi Cửu Hoa, hai là nếu như sau này Tinh Như gặp được Sở Lệnh Diễn, nhờ y chuyển giúp hắn một câu.

Sở Lệnh Diễn là hoàng đế sáng lập Đường quốc, vốn là con trai của tiền triều Tần quốc, bị kẻ gian hãm hại, suýt bị xử tử. Sau khi trưởng thành, hắn phát động binh biến, đoạt ngôi vua, trở thành hoàng đế.

Hắn cũng là phụ hoàng của Sở Tang.

Sở Tang khi say thường xuyên nhắc tới cái tên này, có lúc nghiến răng nghiến lợi, có lúc lại tình ý miên man.

Tinh Như không biết mối quan hệ giữa hắn và Sở Lệnh Diễn là gì, nhưng tình yêu trên thế gian bất quá cũng chỉ có thế.

Chuyện cũ ở Đường quốc đã trôi qua hàng ngàn năm, Sở Lệnh Diễn cũng chuyển thế không biết bao nhiêu lần, hiện tại hắn là người hay là động vật cũng khó nói, Tinh Như muốn tìm thấy hắn trong muôn vàn chúng sinh, chỉ có thể dựa vào Thiên Mệnh Văn Thư.

Lúc đầu y đến Trường Thu cung xem trộm Thiên Mệnh Văn Thư là tìm người cho Sở Tang, nhưng lại không tìm được luân hồi chuyển thế của Sở Lệnh Diễn, người này giống như từ đầu đến cuối chưa từng tồn tại. Sau đó y không thể nhịn được dục vọng mãnh liệt, tìm thử tên của Cơ Hoài Chu, kết quả vẫn trả về như cũ.

Đó là lý do vì sao y bị Phong Uyên đem đến Cửu U giới.

Tinh Như ngẩng đầu lên, đánh giá Tập Cốc một chút, khẽ cười nói: "Ta đã từng thắc mắc vì sao người như ngươi lại rơi vào Vô Tình Hải, thì ra không hề oan uổng a."

Tập Cốc biết hắn đang trào phúng mình, từ ngày Tinh Như nói muốn nhìn trộm Thiên Mệnh Văn Thư, hắn đã đoán ra một ngày nào đó y sẽ biết Phong Uyên chính là người y muốn tìm, cho nên từng như có như không bảo Phong Uyên chú ý Thiên Mệnh Văn Thư, không ngờ Tinh Như vẫn trộm xem thành công, thậm chí bị Phong Uyên bắt được cũng chỉ phạt y mò ngọc ở hồ Thái Huyền.

Hắn không tức giận, mỉm cười, nói với Tinh Như: "Tinh Như à, Thượng Thần sẽ không nhớ ra ngươi đâu."

Có lẽ Tập Cốc nói đúng, cho dù Phong Uyên nghĩ mình nợ ân tình Tập Cốc, hắn cũng không có nửa điểm ý tứ sinh tình, vẫn lãnh khốc vô tình như thế. Bất quá, hôm nay Tinh Như tới đây không phải để nói về chuyện này, y nhìn chằm chằm Tập Cốc, lạnh lùng hỏi: "Cái hộp gỗ chứa con mắt ở đâu?"

Tập Cốc nói: "Đã không còn nữa rồi."

Tinh Như sững sờ, toàn thân run rẩy, gắt gao trừng Tập Cốc trước mặt, mắt rất nhanh đã đỏ lên.

Ngoài cửa sổ, nguyệt hoa say ngủ, ánh sáng bảy màu phản chiếu trên áng mây trôi lững lờ.

"Ta không có lừa ngươi, ta có nó cũng không thể làm được gì." Tập Cốc thở dài, hỏi y, "Tinh Như, ngươi có biết ngày đó ngươi làm sao sống sót được ở Vô Tình Hải không?"

Tinh Như không nói gì, Tập Cốc một mình tiếp tục: “Con mắt đó sinh ra một thần hồn, bảo vệ ngươi khi sắp chết, sau đó lại thay thế ngươi tu bổ phong ấn thiên ma, lúc này mới kinh động đến Phong Uyên Thượng Thần, khiến hắn đến Vô Tình Hải nhìn một phen, dù sao đó cũng là một tia thần hồn của hắn."

Khi Phong Uyên đến Vô Tình Hải, thứ hắn nhìn thấy là cảnh tượng thần hồn tuẫn thân, trước khi thần hồn kia tiêu tan, nó còn quay đầu nhìn về hướng Tinh Như rơi xuống, sau đó phân tán lên bầu trời, biến mất giữa thiên địa mênh mông.

Tập Cốc nhặt lấy chiếc hộp, giấu Tinh Như sau đống đất, liền như vậy cùng Phong Uyên gặp mặt. Về phía Tinh Như, dù cuối cùng y không thể tu bổ được phong ấn, nhưng thiên giới biết y có điểm giác ngộ nên cho y phi thăng thành tiên quân.

Tập Cốc tiếp tục nói: "Người đó thực sự yêu ngươi rất nhiều. Dù chỉ là một con mắt, lại vẫn có thể ở cái nơi như Vô Tình Hải xuất ra thần hồn. Không biết khi hắn lấy con mắt ra, trên mặt có bao nhiêu nhu tình?”

Đây là lần đầu tiên Tinh Như nghe được chuyện này, y quay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, hai mắt mở to, trên mi nhanh chóng đọng lại một tầng hơi nước mỏng, hồi lâu cũng không dám chớp mắt, cho nên y từng chưa rơi lệ, y hỏi Tập Cốc: "Thần hồn mà ngươi nhìn thấy là hình dạng của Phong Uyên Thượng Thần sao?"

"Không phải."

Nước mắt y chảy xuống.

Duyên phận giữa y và hắn dường như luôn là như vậy, thiếu một chút, cho nên cuối cùng không thể nhìn thấy, mãi mãi bỏ lỡ nhau.

Tập Cốc bình tĩnh nói: "Ta có lỗi với ngươi, nhưng dưới tình huống như vậy, có ai không muốn ra khỏi Vô Tình Hải?"

Xin lỗi thì có ích gì? Mọi thứ đã xảy ra, không thể thay đổi.Cho dù hiện tại nói những lời này với Phong Uyên, hắn sẽ tin sao?

“Sư tôn.” Tập Cốc đột nhiên mở miệng kêu một tiếng.

Tinh Như lung tung lau mặt, quay người lại, liền thấy Phong Uyên Thượng Thần đứng ngoài rèm, y phục trắng như tuyết, thanh cao tao nhã.

“Con đang trò chuyện với Tinh Như.” Tập Cốc giải thích.

Phong Uyên thoáng nhìn qua Tinh Như, trên mặt tiểu yêu thú này vẫn còn một vài vệt nước chưa được lau sạch, có lẽ vừa rồi Tập Cốc nói về kỉ niệm buồn nào đó với y. Hắn thu hồi ánh mắt, nói với Tập Cốc: "Ngươi đi trị thương đi."

"Được. Vậy ta đi trước nhé, Tinh Như.” Tập Cốc vẫy tay với y, như không có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng đi tới chỗ Phong Uyên.

Tinh Như đứng im, nhìn thấy Phong Uyên giơ tay kéo rèm cho Tập Cốc, y mơ màng thấy bóng dáng của điện hạ, nhưng hắn đã không còn là điện hạ nữa.

Hắn có thực sự là điện hạ không? Hắn có thể một lần nữa trở lại thành điện hạ không?

Bên ngoài có mấy đám mây bay lơ lửng, mây trắng như tuyết, bay tà tà, tựa như rắc một tầng phấn vàng trong không trung.

Ánh Nguyệt Hoa tránh sang hai bên, lưu lại một lối đi nhỏ hẹp, Tập Cốc đi theo sau lưng Phong Uyên, kêu một tiếng: "Sư tôn..."

"Chuyện gì?"

Tập Cốc mấp máy môi, do dự mở miệng, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Tinh Như tiên quân hình như rất thích người.”

Phong Uyên quay lại nhìn hắn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Ánh Nguyệt các phía sau.

Tập Cốc tựa hồ ý thức được mình lỡ lời, vội vàng cúi đầu.