Trên đường trở về, Nguyệt Lâm an ủi Tinh Như: "Cái kia...pháp thuật của ta hôm nay có lẽ bị lỗi nữa rồi, quay về ta nhất định sẽ cải tiến, sau này chúng ta thử lại lần nữa.”
Tuy nàng nói vậy, trong lòng hai người đều hiểu rõ, thần chú của nàng thành công rồi, phi thường thành công.
Tinh Như quay lại, mỉm cười trấn an nàng: "Ta không sao, duyên phận rất nông cạn, nếu hôm nay không đứt, tương lai cũng sẽ kết thúc thôi.”
Tuy nói thì nói vậy, nhưng duyên phận tương lai tự kết thúc so với hôm nay chính tay Phong Uyên cắt đứt, chung quy vẫn có điểm khác nhau.
Nguyệt Lâm mở miệng lại không biết nên nói gì. Nàng vốn nghĩ rằng sợi tơ hồng của Tinh Như mỏng manh như vậy, hôm nay liền có thể giúp y và người kia sâu thêm vài phần nhân duyên, ngàn vạn lần không nghĩ tới Phong Uyên lại dứt khoát đem sợi tơ hồng cắt mất.
Trở lại Thiên Đào Viên, sắc trời đã tối đi rất nhiều, ánh chiều tà nặng nề đáp xuống, hoa đào điêu tàn, sôi nổi rơi như mưa, Tinh Như mím môi, đem bánh phù dung chưa ăn hết trả cho Tống Chu, nói: “Ta có hơi mệt, muốn ngủ một lát.”
Tống Chu vỗ vỗ vai Tinh Như, không biết nên an ủi y thế nào. Mấy ngày trước Tinh Như còn nói với hắn là y không ái mộ Phong Uyên, hiện tại nhìn y như vậy, Tống Chu cảm thấy có lẽ y đang nói dối.
Sau khi Tống Chu và những người khác rời đi, Tinh Như trở về ngôi nhà nhỏ của mình, y ngồi trên giường, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài minh nguyệt thanh phong, mùi hoa phảng phất khắp chốn, Tinh Như tự hỏi kết quả hôm nay là thuận theo tự nhiên mà y luôn muốn sao?
Có lẽ, Phong Uyên muốn trừng phạt y ngày đó hành động lỗ mãng, cho nên hôm nay liền chính tay cắt đứt sợi tơ hồng.
Vì sao luôn là như thế? Vì sao luôn luôn là như thế?
Trước đây y và hắn luôn chậm một bước mà bỏ lỡ nhau, y thầm nghĩ là do duyên phận nông cạn, hiện tại, y đến một chút duyên phận nông cạn cũng giữ không được. Càng buồn cười hơn chính là, vào khoảnh khắc Phong Uyên giơ tay, y còn tưởng rằng điện hạ đã trở về, cho nên trong lúc thất thần, y lại thấy điện hạ của mình tự tay cắt đứt mối nhân duyên này.
Điện hạ không cần y nữa.
Tinh Như không nhịn được nghĩ, những gì y nhìn thấy ở Cửu U giới đều là sự thật sao?
Ánh trăng như tuyết rơi xuống cửa sổ lưu ly, tỏa sáng rực rỡ, bóng y đổ trên bức tường phía sau, khắp nơi tịch mịch không tiếng động, các loài sinh vật đều đã lẳng lặng chìm vào giấc ngủ.
Đến gần nửa đêm, trời đột nhiên đổ mưa, thiên giới rất ít mưa, đa phần đều là nắng, sấm rền vang, hạt mưa đập vào cây chuối tây trong viện, âm thanh này giống hệt với những gì Phong Uyên nghe được trong giấc mơ. Hắn mở mắt ra, từ trên giường đứng dậy, thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới sợi tơ hồng đứt đoạn trên cầu Mãn Nguyệt hôm nay, hắn chưa bao giờ tin vào vận mệnh, càng không tin rằng tiểu yêu thú ấy không giở trò trong chuyện này.
Phong Uyên nằm lại trên giường, nhìn bức tranh trên màn trướng, khẽ động ngón tay, con chim nhỏ mập mạp tròn vo từ trong tranh bay xuống. Nó lắc lắc thân hình mập mạp, bạch bạch chạy đến trước ngực Phong Uyên. Hắn vươn tay gãi cằm nó, nó có vẻ rất hưởng thụ, cằm nâng lên, hai con mắt nho nhỏ tròn vo như hạt đỗ đen híp lại, cái đuôi hồng hồng phía sau không ngừng lay động, chờ Phong Uyên dừng tay, liền mổ mổ hai cái lên đầu ngón tay hắn. Phong Uyên cười nhẹ một tiếng, rèm cửa vàng nhạt khẽ lay động, hắn thu tay lại, chim nhỏ tan ra thành mấy điểm bạch quang, quay về thiên địa mênh mang.
Hắn trước giờ chưa bao giờ nuôi chim, không hiểu sao lại cảm thấy nếu hắn nuôi một con chim, hình dáng của nó chắc chắn sẽ như thế này. Phong Uyên nghĩ nghĩ, ngày tháng trên thiên giới thật nhàm chán, hắn thật sự cân nhắc có nên dưỡng một con chim hay không.
Lại nói, tiểu yêu thú kia nguyên hình là một con chim, chỉ là y xấu quá. Khi còn nhỏ, trên người y có phải cũng có ít lông mao như vậy không? Hôm nay trên cầu Mãn Nguyệt nhìn y, hắn mơ hồ cảm thấy lông trên người y so với trước kia còn ít hơn một chút, nếu cứ tiếp tục như vậy, hai năm nữa liền chẳng còn cọng lông vũ nào. Phong Uyên thầm nghĩ, tiểu yêu này không còn một cọng lông vũ sẽ là hình dạng như nào, đại khái là một khối trắng trắng nộn nộn đi? Có lẽ so với hắn hiện tại khá hơn một chút. Thật ra y lông vũ không nhiều, nhưng khi biến thành người, tóc thế mà lại không ít. Công bằng mà nói, tiểu yêu kia lớn lên không tồi, mái tóc đỏ tùy ý thả phía sau cũng rất đẹp. Qua một hồi, Phong Uyên mới ý thức được mình nghĩ đến tiểu yêu thú kia quá nhiều. Hắn đưa tay ấn ấn trán, từ sau khi y kia lên thiên giới, hắn càng ngày càng kỳ quái. Hôm nay hắn cắt đứt sợi tơ hồng của y, không biết trong lòng y sẽ mắng hắn như thế nào đâu. Nghĩ đến đây, Phong Uyên bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng tốt lên, thầm nghĩ điều Tinh Như từ Thiên Đào Viên đến Tử Vi cung cũng không phải ý tồi.
Trận mưa này kéo dài rất lâu, Thiên Đào Viên tụ lại nhiều vũng nước nhỏ, mặt nước sóng sánh, phản chiếu bầu trời trong xanh cùng mấy đám mây bồng bềnh.
Tinh Như tỉnh lại sau một giấc mơ thì hai ngày đã trôi qua, y ngủ lâu như vậy, lại chưa từng mơ thấy điện hạ.
Tư Tuyền hôm nay đến Thiên Đào Viên, lúc hắn tìm thấy Tinh Như, y đang lúi húi đào một cái hố dưới gốc cây, không biết là chôn cái gì, Tư Tuyền hơi áy náy nói với Tinh Như: "Ta chậm chân một chút, tỉnh mộng quả bị Phong Uyên đưa cho Tập Cốc rồi.”
Tinh Như không quá ngạc nhiên, vẫn cười nói: "Ta biết rồi, cảm ơn Thượng thần."
Còn hai trăm năm nữa mới kết ra tỉnh mộng quả tiếp theo, thần hồn của y đã khiếm khuyết như vậy, lại thêm Vô Tình Hải mộng chướng, không chắc hai trăm năm sau y còn sống hay không. Nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ rời đi sớm như điện hạ năm đó, y chợt cảm thấy hắn không bao giờ nhớ lại cũng là một chuyện tốt.
"Đúng rồi, " Tư Quyền dừng một chút lại nói: "Phong Uyên kêu ngươi đi Tử Vi Cung."
Tinh Như ngừng động tác, y ngơ ngác ngẩng đầu hỏi Tư Tuyền: "Vì cái gì?"
Tư Tuyền xấu hổ lặp lại lời của Phong Uyên, ho nhẹ một tiếng: “Phong Uyên nói, ngày đó ngươi đùa giỡn hắn, phạt ngươi đến Tử Vi Cung làm tiểu đồng quét dọn.”