Tuổi Chú Có Hơi Lớn

Chương 46



Tống Hi đột nhiên hoàn hồn, đẩy mạnh Nhiếp Dịch ra, đỏ mặt nhảy xuống bàn.

Lúc bấy giờ Nhiếp Dịch nhìn cô và vẫn còn bình tĩnh, xoay người lại tắt nhạc âm hưởng đi rồi bật đèn lên, mở cửa, đến khi nhìn thấy người ngoài cửa thì khí thế chung quanh anh nặng nề đến đáng sợ.

Thẩm Đình đứng bên ngoài cửa, nhìn thế này liền hiểu ra ngay, ngửa đầu nhìn vào trong, rõ ràng không thấy được gì nhưng lại cười rất gợi đòn: “Tôi nhớ cậu đã nói, bảo tôi hẹn Tống Hi đi ăn cơm?”

Nhiếp Dịch lạnh lùng hỏi: “Tôi có bảo là hôm nay?”

Thẩm Đình khụ một tiếng: “Chọn ngày chi bằng hôm nay!”

Lúc Nhiếp Dịch thẳng thắn với Tống Hi, một khoảng thời gian dài khi ấy Tống Hi chỉ chui đầu vào trong cái vỏ ốc sên của mình, Nhiếp Dịch bèn bảo Thẩm Đình nhẩm tính thời gian hẹn Tống Hi ra ăn cơm.

Năm cũ Thẩm Đình cũng bận bịu, đồng ý rồi nhưng không dư dả thời gian.

Hôm nay hẹn hò với Tống Tĩnh Viện, đột nhiên cô ấy nhắc đến đêm giao thừa Nhiếp Dịch ra mặt thay cho Tống Hi, Thẩm Đình cũng nhỡ miệng nói ra chuyện của hai người họ luôn.

Tống Tĩnh Viện nghe xong thì nóng lòng không yên.

Thế là ba tiếng đồng hồ trước, Nhiếp Dịch nhận được tin nhắn của Thẩm Đình.

Thẩm Đình hỏi: Đón lễ Tình nhân với Tống Hi à?

Lúc ấy Nhiếp Dịch hẵng còn đang giúp Tống Hi viết PPT, chán muốn chết mới trả lời anh ấy: Chứ cậu đang đón lễ Độc thân à?

Thẩm Đình: Hôm nay bên ngoài đông đúc lắm, các cậu đón thế nào? Ở nhà?

Nhiếp Dịch hỏi ngược lại: Không thì sao?

Thẩm Đình khiêm tốn: Đáng học hỏi! Đáng học hỏi!

Sau đó không nhắn gì nữa.

Nhiếp Dịch nghĩ anh ấy rảnh quá đau trứng, nào ngờ anh ấy đau hết người, không có chút mắt nhìn gì, anh trầm giọng phun ra từ ‘cút’, duỗi tay lên đóng cửa lại.

“Ấy ấy ấy….” Thẩm Đình nhanh nhẹn thọt một chân vào chặn lại, “Người đến thì là khách, bọn này đã đến tận cửa rồi, đừng nhỏ nhen vậy chứ!”

Thẩm Đình cao lớn nên che khuất Tống Tĩnh Viện ở đằng sau, lúc này bị anh ấy kéo lên làm cứu binh.

Tống Tĩnh Viện chào hỏi Nhiếp Dịch, trong mắt ngập tràn sự tìm tòi, nghiên cứu rất rõ ràng và một chút bất ngờ chưa tiêu hóa kịp: “Nghe anh ấy nói, Tống Hi ở chỗ anh?”

Thẩm Đình nhân lúc Nhiếp Dịch còn đờ ra, la lên dò hỏi: “Em gái Tống Hi ơi?”

Tống Hi đang dựa vào bàn bụm mặt lại cho hạ nhiệt, vừa nghe thấy tiếng đã kinh ngạc đi ra: “Là anh….Chị?” Lúc nhìn thấy Tống Tĩnh Viện, tiếng kinh ngạc chuyển sang mất tự nhiên.

Đã đến thế này rồi, Nhiếp Dịch có muốn ngăn cũng không thể.

Thẩm Đình xách đồ dưới đất lên, kéo vợ chưa cưới của mình nghênh ngang đi vào nhà, Tống Hi theo sau, lại thấy tay Nhiếp Dịch đỡ cửa vẫn còn trầm mặc, không khỏi duỗi tay ra véo véo ngón tay đang rũ bên người anh.

Nhiếp Dịch trở tay nắm tay cô một chập, ánh mắt lúc nhìn cô cũng lạnh tanh.

Nghĩ đến chuyện hai người sắp sửa làm trước khi mở cửa, lại nhìn thấy dáng vẻ bức bối này của anh, Tống Hi không khỏi cười rộ lên.

Nhiếp Dịch khõ đầu cô, dẫn cô đi vào trong.

Buổi chiều lúc Tống Hi đang vùi mình trong công việc, Nhiếp Dịch đã quyết định tổ chức tiệc nến, nhân viên của nhà hàng rất chu đáo và tinh tế, nhân lúc Tống Hi không để ý đến bên ngoài, nhanh tay lẹ mắt dọn trong phòng khách và phòng ăn, cuối cùng cũng thành công khiến Tống Hi khóc.

Nhưng lúc này, nơi lãng mạn đầy tính riêng tư lại bị nhìn thấy, Thẩm Đình cứ như kẻ nhà quê mới lên thành phố.

“Cậu làm đấy sao” Thẩm Đình chỉ vào những ngọn nến và hoa hồng, hỏi Nhiếp Dịch: “Như cậu mà hiểu được mấy cái này á?”

Tống Tĩnh Viện đánh anh ấy.

Thẩm Đình đứng dựa vào tường, bụp một tiếng, tắt đèn nhà đi.

Bầu không khí kiều diễm lại quay về, Thẩm Đình quỳ một chân xuống, xoay người về hướng Tống Tĩnh Viện: “Vợ ơi, lấy anh nhé.”

Nhiếp Dịch: “……”

Tống Hi: “……”

Tống Tĩnh Viện không nói gì, chỉ nhìn anh ấy: “Anh điên à?”

Thẩm Đình cười ha ha, xoay người đi vào nhà ăn, chợt khựng lại chỉ vào bữa tối trên bàn với một vẻ mặt không sao tin nổi: “Cửa hàng này sao còn nhận order thế?”

Trên bìa của suất ăn, logo của nhà hàng phương Tây được đánh giá ba sao chất lượng cao của thành phố A được in sáng chói, Thẩm Đình đã phải đặt trước một thời gian dài mới có chỗ, kế hoạch hôm nay cũng là đến nhà hàng này ăn tối, nhưng Tống Tĩnh Viện ngại đông người ồn ào nên không đi.

Nhiếp Dịch lại mở đèn lên, lạnh nhạt nói: “Đủ tiền là được.”

Thẩm Đình: “…”

Nhiếp Dịch cong môi, quay sang nhìn Tống Tĩnh Viện: “Thế này mà em cũng nhịn được?”

Tống Tĩnh Viện nhớ đến đóa hoa hồng nằm trong cốp xe dưới lầu, rồi nhìn lại cảnh tượng đối lập trước mắt, vô cảm liếc nhìn Thẩm Đình.

“Nhiếp Dịch, chơi xấu rồi đấy?” Thẩm Đình chột dạ ngay, “Em Tống Hi ơi, mau mau quản lý em vợ anh đi chứ!”

Tống Hi xấu hổ đỏ cả mặt, cô và Nhiếp Dịch hẵng còn chưa xác định mối quan hệ, nhưng bây giờ Tống Tĩnh Viện đã biết, dưới sự trêu chọc thiện ý của hai vợ chồng chưa cưới này, cô đã khắc sâu được cảm giác không muốn cho họ vào nhà là thế nào rồi.

Cô lảng sang chuyện khác: “Anh xách theo thứ gì vậy?”

Bấy giờ Thẩm Đình mới nhớ ra, huơ huơ: “Bọn anh mua đồ ăn đến, nguyên tắc ké cơm nhà người ta là phải mang rau củ sang. Có điều thấy bọn em như này….”

Sau khi vào nhà Thẩm Đình cũng có chút hối hận, không ngờ Nhiếp Dịch lớn hơn anh ấy tận ba tuổi, nhưng lại lãng mạn hơn nhiều, điều quan trọng là bấy giờ hai người họ còn chưa xác định quan hệ nữa chứ, có khi thành bại quyết định bởi ngày hôm nay, mà lại bị anh ấy phá hỏng mất rồi.

Buổi tối dưới ánh nến, chỉ có hai người nghe nó hợp ý đến nhường nào chứ, nhưng họ lại đến ăn chực.

Tống Hi lập tức chen vào: “Không sao đâu, đông người thì càng vui, em xào hai món nữa rồi cùng nhau ăn đi.”

Nói đoạn, nhận đồ trong tay anh ấy chạy nhanh như bay vào phòng bếp.

“Đúng là em gái Tống Hi rất hiểu lòng người.” Thẩm Đình cảm thán.

Nhiếp Dịch liếc anh ấy: “Không xấu hổ à?”

Tống Tĩnh Viện đi cùng với Tống Hi vào phòng bếp dọn nguyên liệu nấu ăn ra, Thẩm Đình thì ngồi trong phòng khách trò chuyện với Nhiếp Dịch: “Thành rồi à?”

Nhiếp Dịch thờ ơ đáp: “Nếu cậu không đến.”

Thẩm Đình mỉa mai: “Yên tâm đi, tôi thấy Tống Hi động lòng rồi đấy, chuyện của hai người không sớm thì muộn thôi.”

“Dựa vào cậu nói?” Nhiếp Dịch không đớp lại mấy lời gió thổi của anh ấy, chỉ hỏi: “Cậu nói với Tống Tĩnh Viện à?”

Thẩm Đình ngẩn ra một lát mới hiểu, cười khan hai tiếng: “Lỡ miệng…. Đương nhiên, cô ấy cũng đã nghi ngờ hai người từ trước rồi.”

Tối ngày hôm đó lúc Nhiếp Dịch quay lại, Tống Tòng An và Tưởng Mạn phản ứng chậm nên không hiểu được tại sao anh lại quay về, Tống Tĩnh Viện bàng hoàng, chỉ thấy anh đi lên che chắn cho Tống Hi, thái độ rõ mồn một. Sau đó hai người đi ra ngoài, Tống Tĩnh Viện sực nhớ ra Tống Hi ăn mặc phong phanh quá nên cầm áo khoác đuổi theo sau, nhưng lại nhìn thấy Tống Hi được bọc trong áo khoác của Nhiếp Dịch và lên xe anh.

Nhiều điểm đáng nghi đến thế, bèn hỏi Thẩm Đình tới tấp, Thẩm Đình nghèo từ để nói dối, vừa được đôi câu đã buột miệng.

Nhiếp Dịch nghe xong cũng không nói gì, đã đến nước này rồi cũng không có gì quan trọng che giấu.

Thẩm Đình đè giọng lại thật thấp, hỏi: “Ông ba vợ của tôi đang gấp gáp lắm, không tìm đến Tống Hi để đề cập về chuyện hôn nhân với Thẩm Hành Chu chứ?”

“Tưởng Mạn đồng ý được à?” Nhiếp Dịch lạnh lùng đáp.

Thẩm Đình nói: “Nhưng mà như thế cũng tốt, dẫu sao nhờ vậy mà Tống Hi có thể an tĩnh được một khoảng thời gian.”

Nhiếp Dịch nhớ đến những lời mà cô vừa khóc vừa nói ban nãy, hừ lạnh: “Có một người ba như vậy, an tĩnh thế nào được?”

Thẩm Đình nghe ra được ý khác: “Ông ta có chiêu khác sao?”

Nhiếp Dịch nói đôi ba câu đơn giản về lý do Tống Tòng An thoái thác, cuối cùng mới nói: “Tâm tư cô bé đơn giản, nghe được mấy câu vô nghĩa của Tống Tòng An thì luống cuống ngay, ông ta một lòng muốn vòi tiền con mình thì phun ra được mấy lời thật lòng? Chuyện năm đó chỉ có vài người biết được sự thật, đã như vậy còn không phải để ông ta muốn nói gì thì nói sao.”

Thẩm Đình nghe xong mà thầm than trong lòng: “Tống Hi chắc chắn có khúc mắt cũng là chuyện bình thường, đây là nút thắt cả đời đấy.”

Nhiếp Dịch cầm ly trà trên bàn lên uống một hớp, không mấy bận tâm: “Vậy thì tháo nút thắt cho em ấy là được.”

Thẩm Đình giật mình: “Cậu định làm gì?”

“Trước tiên phải điều tra từ khúc của mẹ Tống Hi.”

Thẩm Đình trầm ngâm một hồi, tò mò: “Nếu thật sự như lời ông ta đã nói thì sao?”

“Chẳng sao cả.” Nhiếp Dịch thong dong, “Điều tra rõ mọi chuyện chỉ là để cho em ấy tháo nút thắt của bản thân ra mà thôi, chuyện cứ thêu hoa dệt gấm rồi không chịu điều tra, thì sao mà em ấy buông xuống được.”

Thẩm Đình chau mày, ra vẻ ‘ngon đó’ nhìn anh, trầm mặc một hồi, lại nhìn nhìn về phòng bếp một cách đề phòng, ngửi thấy mùi rau xào thơm nức mũi, mới nói: “Cậu có thấy là mẹ của Tĩnh Viện có….”

Anh ấy không nói hết câu, chỉ giơ tay chỉ chỉ lên đầu.

Nhiếp Dịch bình tĩnh nhìn lại: “Bây giờ cậu mới nhận ra?”

Thẩm Đình: “….”

“Không phải, tôi nói thật.” Thẩm Đình nhắc lại, “Thật ra trước đó tôi đã cảm thấy thế rồi, chỉ là không nghĩ nhiều lắm, nói gì thì tôi cũng đã học về tâm lý và tinh thần, lại thêm mấy nay nghe Tĩnh Viện miêu tả lại, mới nhận ra càng lúc càng bất thường.”

“Nếu bà ta có bị bệnh tôi cũng chẳng bất ngờ mấy.” Nhiếp Dịch thờ ơ nói, “Vốn nên ly hôn từ lâu rồi mới phải, không tách ra được mà cứ tự mình đập đầu vào.”

“Nói đúng đấy!” Thẩm Đình u sầu, “Mấu chốt là tôi đã ám chỉ với Tĩnh Viện rất nhiều lần rồi, cô ấy nghe hiểu, nhưng lại có nhiều mâu thuẫn quá.”

Nhiếp Dịch liếc anh ấy: “Chỉ nói thì có ích gì? Cậu tìm người trước đi đã, lại bảo cô ấy thử tâm sự với Tưởng Mạn trước, làm kiểm tra cơ bản bước đầu rồi hẵng nói tiếp.”

Thẩm Đình gật đầu: “Cũng chỉ có thể thử trước thôi.”