Đầu hạ, mới vừa tiến vào tháng sáu mà tiết trời đã nóng như lửa đốt.
Khi Tống Hi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên thì chạy chậm ra mở cửa, sau đó đã thấy Nhiếp Minh Châu đang lè lưỡi, cứ như một con động vật tán nhiệt vậy.
Vừa mở cửa cô ấy đã lập tức chui vào bên trong: “Nóng muốn chết luôn! Vì mua dưa hấu mà tớ sắp phơi ráo nước rồi.”
Hai tay cô ấy trống trơn tọt vào trong, còn Thẩm Hành Chu một tay cầm một trái dưa hấu, tay kia cầm một hộp kem, bất đắc dĩ nhìn Tống Hi cười cười: “Rõ ràng người lao động là anh, mà cô ấy lại nói nóng này nóng kia?”
Tống Hi mời họ vào trong, cười nói: “Không cần mua đồ đến đâu, muốn ăn gì thì trong nhà đều có hết mà.”
Nhiếp Minh Châu thay dép xong, vừa quan sát căn hộ này của Nhiếp Dịch, vừa xua tay: “Thế đâu được, lễ phép vẫn phải có chứ.”
Thẩm Hành Chu ở sau cô ấy phá đám, khẽ nói: “Đến cửa chung cư cô ấy mới nhớ mấy thứ này, lại kéo anh vào siêu thị rau củ.”
Tống Hi cười trộm, dẫn Thẩm Hành Chu đi vào trong: “Hai người cứ tự nhiên ngồi đi.”
“Ồ!” Nhiếp Minh Châu nghe thấy thì cười chế nhạo, “Có phong thái của bà chủ nhà lắm nha!”
Tống Hi cầm một cái gối ôm quăng vào cô ấy.
Nhiếp Minh Châu cười khanh khách chụp được, lại gân cổ lên, la: “Chú nhỏ, chú đâu rồi, cháu biết chú ở đây đấy nhé, chú mau ra đây đi!”
Thẩm Hành Chu ở bên cạnh che mặt lại: “Chị hai ơi, chị không sợ sau này anh ấy sẽ gây khó dễ cho chị à?”
Quả nhiên, còn chưa chờ Nhiếp Minh Châu trả lời, Nhiếp Dịch đã bưng một dĩa trái cây đã cắt sẵn đi ra khỏi nhà bếp, tuy rằng ăn mặc rất giản dị, đôi chân mang dép lê, nhưng vẫn không làm giảm đi cái khí chất trên người anh, nhìn Nhiếp Minh Châu từ trên cao xuống, giọng điệu nom còn lạnh hơn cái dĩa trái cây đựng trong tủ lạnh trên tay anh: “Nếu cháu không cần miệng nữa thì có thể quyên tặng.”
Nhiếp Minh Châu căm tức hầm hừ.
Chuyện Nhiếp Dịch và Tống Hi yêu đương, cô ấy là người cuối cùng trong nhà họ Nhiếp biết được, hơn nữa còn mới biết gần đây thôi.
Mấy hôm trước trên bàn ăn sáng ở nhà họ Nhiếp, Nhiếp Minh Châu chỉ ăn sương sương, nghe mẹ Nhiếp và Đường Nhụy nói chuyện phiếm.
Mẹ Nhiếp cảm thán: “Nửa năm này Hi Hi đúng là sống không dễ dàng gì cho cam, thím cũng muốn giục hai đứa nó kết hôn lắm, nhưng mà không sao mở miệng được.”
Đường Nhụy nói: “Lâu lắm rồi, thím mời Hi Hi đến nhà chơi, rồi thử đề cập đến xem.”
Nhiếp Minh Châu vừa uống sữa bò, nghe thấy thế mà sửng sốt: “Giục kết hôn? Hi Hi? Với ai ạ?”
Mẹ Nhiếp và Đường Nhụy nghe xong đều giật mình, cả hai liếc nhìn nhau, rồi lại quay sang nhìn cô ấy.
Mẹ Nhiếp nói như thể đương nhiên: “Với chú nhỏ của con đó.”
Nhiếp Minh Châu phun sạch ngụm sữa bò trong miệng ra, làm ướt cái mặt Nhiếp Phong đang ngồi ở đối diện bàn ăn.
Nhiếp Phong: “….”
Nhiếp Phong tức giận mắng con gái, Nhiếp Minh Châu ho khù khụ, mắt ngập nước nhưng vẫn kiên trì nói liếng thoắn: “Khụ, Hi Hi…và chú nhỏ…khụ khụ…kết hôn?!”
Đường Nhụy buồn bực nhìn cô ấy: “Con không biết à?”
“Sao con biết được chứ? Mọi người có ai nói với con đâu?” Nhiếp Minh Châu trợn trừng mắt, lại quay sang hỏi ba Nhiếp, “Ông nội, ông có biết không?”
Ba Nhiếp bình tĩnh gật đầu: “Biết, từ lâu rồi.”
Nhiếp Minh Châu: “???”
Cả ngày hôm ấy, trong đầu Nhiếp Minh Châu chỉ lơ lửng những dấu chấm hỏi đầy khiếp sợ, Nhiếp Dịch, một người nghiêm túc không màng yêu đương như thế, với Tống Hi, một người mềm mại nhu thuận như cô em nhà bên… lại yêu đương? Nhưng một người là chú nhỏ của cô ấy, người kia lại là đồng nghiệp cùng tuổi mình? Sao cô ấy nhớ rõ rành rành Tống Hi gọi Nhiếp Dịch là chú nhỏ như mình mà?
Yêu đương trước mắt, tuổi tác không thành vấn đề sao? Thân phận không thành vấn đề sao?
Ngày hôm ấy Nhiếp Minh Châu không còn lòng dạ nào mà tập trung vào công việc, muốn đến bộ phận Giải Trí tìm Tống Hi giáp mặt hỏi cho rõ ràng, nhưng lại có một sự ngại ngùng khó hiểu, tự cô ấy cũng không biết, người ta yêu đương thì mình ngại cái gì mà ngại chứ.
Cuối cùng, cô ấy lên wechat soạn tin mấy lần, rồi nghĩ nếu ba người tán gẫu thì sẽ ổn hơn, có Thẩm Hành Chu ở đấy, bầu không khí cũng bớt xấu hổ.
Cô lên nhóm chat hỏi: Hi Hi, nghe nói cậu muốn thành dì nhỏ của tớ?
Thẩm Hành Chu nhìn thấy tin nhắn trước, trả lời——
???????????
Sau đó là Tống Hi: …………
Thẩm Hành Chu nhanh chóng hỏi: “Có ý gì?”
Nhiếp Minh Châu nhận ra có người còn biết trễ hơn cả mình, hơi hơi vui vẻ, đắc ý nói: “Ý trên mặt chữ.”
Thẩm Hành Chu nói: “Không thể nào.”
Nhiếp Minh Châu @ Tống Hi: “Cậu nói xem, có thể không?”
Tống Hi nhu nhược trả lời: “Có thể….”
Thẩm Hành Chu: “……..”
Sau đó là bắt đầu màn lên án của Nhiếp Minh Châu dành cho Tống Hi, hỏi rằng sao hai người yêu nhau lâu như thế mà lại không nói cho cô ấy biết.
Tống Hi nói hệt như Đường Nhụy: “Cậu không biết ư?”
Tống Hi thì nghĩ, người nhà họ Nhiếp mà biết thì chắc Minh Châu cũng phải biết chứ.
Nào ngờ về chuyện của Nhiếp Dịch và Tống Hi, ba mẹ Nhiếp lâu lâu lại thảo luận vài câu, Đường Nhụy và Nhiếp Phong thỉnh thoảng cũng tám vài câu, nhưng không ai, không một ai nói tường tận cho Nhiếp Minh Châu, vậy nên họ nghĩ Nhiếp Minh Châu đã biết hết, nhưng sự thật là cô ấy không biết cái gì.
Nhiếp Minh Châu mặc kệ mấy chuyện đó, bắt Tống Hi phải bù đắp cho mình.
Đúng lúc gần nửa năm rồi, vì chuyện của nhà họ Tống và công việc hoạt động của tài khoản mà Tống Hi vẫn không sắp xếp được thời gian để đi chơi với bọn họ, thế là hẹn nhau cuối tuần này đến nhà Nhiếp Dịch, để cô vào bếp nấu ăn cho bọn họ.
Ngay cả Nhiếp Minh Châu cũng là lần đầu đến căn hộ này của Nhiếp Dịch, Thẩm Hành Chu và Nhiếp Dịch không thân nên đương nhiên là lần đầu đặt chân vào vùng lãnh thổ của anh.
Cả căn nhà trang trí rất đơn giản và khiêm tốn, chỉ là những con búp bê trên tủ tivi, khăn trải bàn in hình trong nhà bếp, và một lọ hoa trên quầy bar… Nhìn vào là có thể thấy được sự ấm áp và đáng yêu của một cô bé đan xen với phong cách nam giới cứng rắn ở khắp mọi ngóc ngách trong nhà.
Thẩm Hành Chu hỏi Tống Hi đang rót nước cho họ: “Hai người sống chung?”
Tống Hi hơi ngại, định gật đầu thì Nhiếp Minh Châu đã giành trả lời: “Họ sắp kết hôn rồi, đương nhiên phải ở cùng nhau!”
Tống Hi đỏ mặt vươn tay ra muốn véo cô ấy: “Cậu bớt nói mấy câu đi, không phải bảo cậu đi tặng miệng đi à?”
Nhiếp Dịch đẩy dĩa trái cây đến cạnh cô ấy, cuối cùng cũng chịu ra dáng chủ nhà đãi khách: “Ăn phần cháu đi.”
Chuông cửa vang lên, Nhiếp Minh Châu hỏi: “Còn người khác đến sao?”
Tống Hi chỉ vào Thẩm Hành Chu: “Anh họ anh ấy, Thẩm Đình.”
Tống Hi nói xong thì đứng lên đi mở cửa, để Nhiếp Minh Châu và Thẩm Hành Chu ở lại phòng khách.
Nhiếp Minh Châu đưa ra phương án dự phòng cho Thẩm Hành Chu: “Tuy rằng trước kia em từng hợp tác cho hai người, nhưng bây giờ Hi Hi và chú nhỏ của em đã hẹn hò rồi, anh đừng đi đào góc tường của chú em đấy nhé!”
“Nghĩ đi đâu đấy!” Thẩm Hành Chu cười nhạo, khinh bỉ cô ấy, “Anh là hạng người đấy à? Vả lại, ai dám đào góc tường của chú nhỏ em chứ?”
“Cũng đúng!” Nhiếp Minh Châu gật đầu, dò đầu sang hỏi thêm, “Có điều anh không thấy, lúc hai người họ đứng cạnh nhau rất xứng đôi ư, một người mạnh mẽ chững chạc, người kia thì như chú chim nhỏ nép vào người còn lại, chậc, sao trước kia em không để ý đến nhỉ.”
Thẩm Hành Chu đã buông được đoạn tình cảm với Tống Hi, tuy nói là thế nhưng vừa nghe những lời trên, ít nhiều gì cũng có chút hụt hẫng, khõ lên trán cô ấy: “Anh và cô ấy không xứng thế nào?”
“Không xứng là không xứng đó.” Nhiếp Minh Châu bị khõ đau, che trán trừng cậu.
Nhưng nghĩ lại thì, tự dưng Thẩm Hành Chu lại bị chú nhỏ nhà mình ra tay trước chiếm lợi thế, chắc là trong lòng không mấy thoải mái, thế là an ủi: “Anh nghĩ thoáng chút đi, dẫu sao anh vẫn còn trẻ mà, muốn tìm kiểu người nào mà không có, anh nhìn chú nhỏ của em đi, đã bao lớn rồi, tìm được người yêu thật không dễ dàng chút nào, bọn em còn lo lắng chú sẽ góa bụa, cô đơn đến già đấy.”
Thẩm Hành Chu đang ăn dưa hấu, nghe cô nói dứt câu thì sặc lấy sặc để.
Mẹ nó, gì mà góa bụa đến già chứ!
Thẩm Đình cầm rượu theo, sau khi vào cửa thì nghe tiếng líu ríu trong phòng khách, mặt khẽ động.
Tống Hi đứng sau Nhiếp Dịch, giải thích: “Là Minh Châu và Hành Chu.”
“Ồ.” Thẩm Đình lại làm như không có gì, cười, “Họ đến sớm vậy.”
Nhiếp Dịch nhận lấy chai rượu của anh ấy, “Cậu cũng đâu trễ.”
Thẩm Đình đắc ý nhướng mày: “Thấy chưa, tranh thủ lắm, có phải đến kịp giờ ăn rồi đúng không?”
Nhiếp Dịch nói: “Kịp giờ nấu, chuẩn bị nguyên liệu cho cậu hết rồi, chỉ chờ cậu lên nồi thôi.”
Thẩm Đình: “…”
Tống Hi duỗi tay ra đẩy eo Nhiếp Dịch, anh nghiêng đầu sang nhìn cô làm cô không nhịn được phì cười: “Các anh nói chuyện đi, em nấu là được, sẽ xong nhanh thôi.”
Từ sáng sớm Tống Hi đã mất thời gian để chuẩn bị cho bữa ăn, cả nhóm đã đến đông đủ, chỉ cần xào thêm mấy món rau cho tươi là ăn cơm được rồi.
Tống Hi bận rộn trong nhà bếp, Nhiếp Minh Châu và Thẩm Hành Chu phụ cô bưng đồ ăn lên bàn, còn món cuối cùng, Nhiếp Dịch lại đi vào.
Tống Hi vội quay sang nhìn thoáng qua anh: “Sắp xong rồi.”
“Mệt không?” Nhiếp Dịch đưa nước tương cho cô.
Khóe môi Tống Hi cong lên: “Không mệt gì cả, toàn là anh giúp em chuẩn bị hết, em chỉ xào đơn giản là xong rồi.”
Buổi sáng lúc bên siêu thị đưa đồ ăn đến, Nhiếp Dịch chủ động giúp cô rửa rau, xử lý nguyên liệu, cô chỉ phụ trách bỏ vào nồi là xong, nếu mà kể lể thì việc nặng việc dơ tay đều do anh làm cả.
Nghĩ đến đây, Tống Hi chợt ngộ ra, cố ý hỏi anh: “Anh thấy mệt ư?”
Nhiếp Dịch vừa dựa vào quầy vừa nhìn cô xào rau muống, trầm thấp cất giọng biếng nhác ‘ừ’, “Nhiều người thật phiền phức, không bằng ra ngoài ăn.”
Tống Hi đầu tiên là sửng sốt, lại thấy anh nom có vẻ mất hứng, còn không thèm che giấu nét mặt, cô cười rộ lên, nhìn anh hỏi với vẻ đầy khó hiểu: “Không phải anh nói là muốn mời họ đến nhà mình ăn sao?”
Hôm ấy Nhiếp Minh Châu nói muốn cô bù đắp, cô liền nghĩ đến chuyện mời họ ra ngoài ăn một bữa, lúc nói chuyện với Nhiếp Dịch thì anh lại dứt khoát bảo là có thể mời họ đến nhà ăn.
Sao bây giờ lại hối hận rồi.
“Anh nói mời họ đến nhà mình, rồi gọi đồ ăn ngoài.”
Đồ đã nấu xong, Tống Hi trang trí, Nhiếp Dịch đứng sau thay cô cởi tạp dề ra.
“Thế đâu có được?” Tống Hi thấy Nhiếp Dịch đang cởi đai lưng, ngón tay còn cọ cọ áo thun của cô, gỡ nút thắt ra.
Anh không nói gì, Tống Hi lại nghĩ, rồi nghiêng đầu sang lần tìm ánh mắt của anh, mỉm cười: “Có phải là anh không muốn để họ ăn đồ em nấu, đúng không?”
Nhiếp Dịch gỡ nút thắt ra, kéo cái tạp dề lại làm cho Tống Hi lảo đảo, ngã vào trong lòng anh.
Tống Hi hoảng sợ, tay kia của Nhiếp Dịch mon men mò đến bụng của cô, làm cô chột dạ đỏ bừng mặt, vội vàng nhìn ra cửa phòng bếp.
Cũng may cửa đã đóng.
Cô nghiêng mặt, còn Nhiếp Dịch thì cúi đầu, cả hai có thể nghe được hơi thở của nhau, thậm chí cô còn ngửi được mùi hương kem cạo râu thơm ngát sạch sẽ của anh, vì sợ có người bất thình lình tiến vào, cô lập tức đứng thẳng người lên muốn rời khỏi anh.
Nhiếp Dịch lại kéo chặt hai đai lưng tạp dề của cô không buông, ánh mắt ẩn chứa ý nguy hiểm cụp xuống, giọng nói cũng nặng nề hơn: “Em nói xem?”
Tiếng chuông cảnh báo trong đầu Tống Hi vang lên, vừa định chạy, Nhiếp Dịch đã cúi đầu ngậm lấy đầu lưỡi của cô.
Cũng may lý trí của Nhiếp Dịch hẵng còn đấy, cướp đoạt hương vị ngọt ngào của Tống Hi một lần, đoạt hết dưỡng khí trong lồ ng ngực của cô rồi mới thong thả và ung dung buông cô ra.
Tống Hi mặt đỏ bừng xoay người đấm anh, Nhiếp Dịch cong môi, vẻ mặt bình tĩnh mặc cho cô đánh, hai tay duỗi ra sau đầu của cô, mở thắt dây cổ cho cô.
Mở xong, còn lợi dụng tư thế này đặng hôn lên mi tâm của cô thêm cái nữa.
“Sau này sẽ không có chuyện như vầy nữa, chỉ một lần này thôi.”
Sau khi Nhiếp Dịch mời người đến, thấy Tống Hi bận không ngơi tay, nấu ăn cũng lấy hết tâm tư và tay nghề ra, anh đau lòng, nhưng bản thân cũng sinh ra một tâm tư kỳ lạ.
Tống Hi nhìn ngoài cửa phòng bếp, nhón chân lên chủ động cho anh một nụ hôn, rồi dịch ra xa anh một bước, nghiêng đầu hỏi: “Dạo này anh thích anh chua thế à? Không những ăn giấm của Thẩm Hành Chu, còn ăn giấm của bữa ăn này nữa á?”
Cô muốn mời Nhiếp Minh Châu và Thẩm Hành Chu đến ăn cơm, khi Nhiếp Dịch chủ động bảo mời họ đến nhà làm khách, Tống Hi cảm nhận ra được, một người luôn không thích bị quá nhiều người nhìn trộm cuộc sống cá nhân như anh, nhưng lần này lại mời đến thế kia, rồi nghĩ đến đủ kiểu trước đó, trong lòng cô mơ màng cũng có đáp án.
Nhiếp Dịch bị câu hỏi này của cô làm cho ngẩn ra, đến khi hoàn hồn, muốn duỗi tay kéo cô về thì cô lại cười giảo hoạt, bưng đồ ăn lên chạy đi.
Món cuối được bưng lên, Nhiếp Minh Châu nhìn Nhiếp Dịch đi đằng sau với một ánh mắt sâu xa đầy hàm ý, ghẹo Tống Hi: “Món này xào không được ngon à nha!”
Tống Hi đặt đồ ăn lên bàn, giận dỗi trừng cô ấy: “Cậu có thể không ăn.”
“Thế đâu được! Đồ cậu nấu tớ nhất định phải ăn!” Nhiếp Minh Châu nói xong thì đi lấy điện thoại ra, một bàn đầy đủ sắc màu và hương vị thế này thì phải cúng camera trước đã.
Cô ấy vừa chụp vừa than ôi: “Tớ nhận ra, những món này của cậu rất giống mấy món mà chị bé từng đăng đó nha, anh Thẩm Đình, anh nói xem đúng không?”
Cô ấy và Thẩm Đình đều là người sành ăn, Thẩm Đình ngâm cứu vấn đề này rất sâu, cô ấy nhớ rõ là Thẩm Đình cũng cực thích cái tài khoản này.
Thẩm Đình đang nói chuyện với Nhiếp Dịch, nghe thế thì nói: “Gần đây không rảnh xem.”
“Ngon thế mà anh không xem!” Nhiếp Minh Châu có chút kinh ngạc
Nhưng Thẩm Hành Chu dạo gần đây lại nghiên cứu về vấn đề này không ít, thậm chí còn lấy điện thoại ra đối chất: “Từ sau khi tài khoản này ký hợp đồng với công ty mình thì hoạt động sôi nổi hơn hẳn, chắc phải kiếm về không ít.”
Nhiếp Minh Châu lại không quan tâm đến tiền bạc, cô ấy quay sang hỏi Tống Hi: “Cậu học chị bé à?”
Tống Hi và Nhiếp Dịch nhìn nhau, còn chưa kịp trả lời, ngón tay đang lướt của Thẩm Hành Chu chợt dừng lại, nhìn điện thoại, rồi lại nhìn đồ ăn trên bàn, sau đó hoài nghi ngẩng đầu, hỏi: “Dĩa nhà em, cũng mua giống như Blogger này sao?”
“Vậy á?” Nhiếp Minh Châu bị câu nói này khơi dậy lòng tò mò, thò đầu sang nhìn, “Ối thật này! Giống y đúc luôn!”
Tống Hi sờ đầu, ngượng ngùng nói: “Tài khoản ấy… là của tớ.”
Thẩm Hành Chu: “…..”
Nhiếp Minh Châu thì không kịp hiểu: “Cậu nói gì cơ?”
Ngay cả Thẩm Đình, rượu chảy xuống được nửa đường cũng bị dừng lại.
Tống Hi nói: “Tớ chính là ‘chị bé học nấu ăn’.”
Nhiếp Minh Châu: “!!!!”
Phần tiếp theo của bữa ăn, không một ai được bình tĩnh nỗi.
Nhiếp Minh Châu ăn một miếng là khen một câu, còn đòi hỏi Tống Hi phải đăng nhập tài khoản này tại chỗ, rồi truyền tay cho ba người xem.
Nhiếp Minh Châu lẩm bẩm: “Ôi là trời, bạn thân của tớ hóa ra lại là một KOL siêu nổi tiếng.”
Thẩm Hành Chu: “Oách thật.”
Thẩm Đình: “Vậy nghĩa là, tôi đã ăn được món do đích thân Blogger siêu nổi nấu ư?”
Cánh tay Nhiếp Dịch đặt lên lưng ghế của Tống Hi, thờ ơ nhắc nhở anh ấy: “Đây là bữa cuối cùng, ăn nhiều một chút “
Nhiếp Minh Châu nhìn tư thế ngang ngược đầy chiếm hữu của chú nhỏ nhà mình, không khỏi chua chát nhưng cũng may mắn thay: “Chú nhỏ tớ thật sự…. Không hổ FA nhiều năm như thế, để rồi chờ được một cô gái quý giá như cậu đến bên chú ấy.”
Tống Hi buồn cười.
Nhiếp Dịch: “Thức ăn vẫn chưa lấp đầy miệng cháu?”
Một bữa ăn, khách khứa đều no căng da bụng, Nhiếp Minh Châu ăn xong vẫn chưa chịu thôi, lấy điện thoại ra bình luận dưới bài đăng của chị bé học nấu ăn—-
Giáo dục hiện thực đây, vừa mới ăn được một bàn đồ ăn do chị bé nấu, thật sự là ngon tuyệt cú mèo luôn! Tay nghề của chị bé siêu đỉnh, ghen tị với bạn trai của chị ấy quá đi!
Rất nhanh đã có một loạt bình luận reply cô ấy—-
Lầu trên lầu trên, tui cũng muốn thấy chị bé!
Cái gì! Nữ thần của tui đã có bạn trai á?
Tui cũng muốn ăn nữa 【Đáng thương】 【Đáng thương】
Nhiếp Minh Châu và Thẩm Hành Chu hưng phấn ngồi trên sô pha đọc bình luận, Nhiếp Dịch dọn chén vào rửa, Tống Hi ngồi bên quầy sô pha, rót nước cho Thẩm Đình.
Mọi người đều uống chút rượu, Thẩm Đình nhận ly, trầm mặc uống non nửa ly.
Tống Hi tìm lời để hỏi: “Gần đây ở bệnh viện không bận sao?”
“Bận.” Thẩm Đình buông ly xuống, cười cười, “Thiếu nhân sự nên bận đến mức chân không chạm đất… Đúng rồi, có chuyện này muốn nói với em một tiếng.”
Tống Hi nhìn anh ấy với vẻ nghi hoặc.
Thẩm Đình cũng vì chuyện này mới đến đây, anh ấy nói: “Điền Diệp bị người nhà đưa ra nước ngoài rồi, sau này sẽ không quay về nữa.”
Tống Hi ngẩn ra, cũng hiểu ý của anh ấy.
Là chuyện Tưởng Mạn thông qua sự giới thiệu của Điền Diệp mới liên thủ với Triệu Nhị bắt cóc cô, Nhiếp Dịch vẫn luôn để bụng, lúc cô đang bận lo liệu chuyện tang lễ của Tống Thạch và Tống Tòng An, thì anh cũng xử lý luôn Triệu Nhị.
Nhiếp Dịch thẳng tay từ phía ba của Triệu Nhị, vì để bắt được nhược điểm của ông ta mà đã phí không ít công sức, cung cấp vô điều kiện nguồn lực thương mại cho các bộ phận liên quan, cuối cùng kết hợp với bối cảnh của ba Nhiếp, kéo ba Triệu Nhị xuống vị trí hiện tại.
Ba Triệu lại không đủ quyền thế, sau khi biết được mình ngã ngựa là do thằng con phế vật ban tặng, ngay sau đó Triệu Nhị đã biến mất khỏi thành phố A.
Về phía Điền Diệp, lúc ấy Nhiếp Dịch cũng nói với cô là Thẩm Đình sẽ xử lý.
Hôm nay Thẩm Đình đến là báo cho cô kết quả.
Còn về phía Tưởng Mạn—
Tống Hi nói: “Khoảng thời gian trước, chị em đã đưa bà ta sang Mỹ rồi.”
Thẩm Đình nhìn chằm chằm vào cái ly trên quầy bar, nói rất đơn giản: “Anh biết.”
Tống Hi thăm dò: “Anh chị đã làm hòa chưa?”
Thẩm Đình dời mắt đi, cười rất nhạt, ý cười không đạt đến đáy mắt: “Là anh tự tạo nghiệp, nào dám cầu mong xa vời.”
Tống Hi nhất thời không biết nên nói gì.
Cô có thể cảm nhận ra được, Thẩm Đình thật lòng rất thích Tống Tĩnh Viện, chỉ là, vì quá thích nên mới sợ mất đi, càng tiến lên lại càng thêm hiểu lầm.
Thẩm Đình đã hối hận từ lâu rồi, một khoảng thời gian rất dài sau này, anh vẫn luôn muốn cứu vãn, hy vọng Tống Tĩnh Viện có thể tha thứ cho mình, nhưng chỉ phí hoài.
Sau khi Tống Tòng An qua đời, là Tống Đông Nguyên liên hệ với ba mẹ của Thẩm Đình, sau đó anh ấy mới biết được.
Còn Tống Tĩnh Viện, từ đầu đến đuôi chưa một lần mảy may liên lạc với anh ấy.
Anh là chồng chưa cưới của cô mà.
Anh vốn là chồng chưa cưới của cô đó.
Thẩm Đình uống cạn phần nước còn lại trong ly, cứ như đang uống rượu, gương mặt ảm đạm và đầy hối hận: “Anh không nên hiểu lầm cô ấy, càng không nên để cô ấy hiểu lầm mối quan hệ của mình và Trần Ngư.”
Tống Hi liếc qua nhìn Nhiếp Dịch đang dọn dẹp ở trong phòng bếp, do dự một lát, vẫn nói: “Anh thấy chị ấy tức giận, là vì chuyện của anh và Trần Ngư ư?”
Thẩm Đình trố mắt.
Tống Hi lại nói: “Thật ra chị ấy biết anh và Trần Ngư không có gì, biết là anh cố tình chọc tức chị ấy.”
“Ý của em là…” Ánh mắt Thẩm Đình như lóe sáng.
Tống Hi nói: “Tình huống của gia đình nhà em anh cũng biết đó, trong vấn đề tình cảm, em và chị ấy đều có một chút chướng ngại trong lòng.”
“Em thì không dám thích người khác, vì em luôn cho rằng bản thân sinh ra đã là nguồn cơn của tội lỗi, vậy nên rất tự ti và nhút nhát, còn chị em, chị ấy cũng có khúc mắc của riêng mình, chị ấy đã chịu quá đủ khi mà Tống Tòng An cứ năm lần bảy lượt gây tổn thương cho Tưởng Mạn, và tổn thương cả chị ấy, vậy nên trong tình cảm, chị không thích bị dính phải một hạt bụi dù chỉ là cỏn con, mà việc anh nói dối về phần tình cảm giữa anh và Trần Ngư, dù có hay chăng thì hành động ấy cũng đã chạm vào vết thương của chị.”
Bàn tay cầm ly của Thẩm Đình bỗng siết chặt lại.
Tống Hi khẽ nói: “Thật ra, vào năm 18 em đã thích Nhiếp Dịch rồi, nhưng em lại không dám nói cho anh ấy biết, cứ để trong lòng thế thôi, mãi rất nhiều năm sau gặp lại vẫn không có đủ dũng khí tiếp cận anh ấy, giữa em và Nhiếp Dịch, luôn là anh ấy tiến về phía trước, còn về phía em, phải đến sau khi biết được tình cảm của anh ấy, thì lúc đó Nhiếp Dịch đã tiến về em đến 99 bước rồi, còn em chỉ cần dịch chân một tí thôi, đã đủ để đứng cạnh anh ấy.”
Thẩm Đình vẫn nhìn chậu hoa trên quầy đến mất hồn.
Tống Hi giải thích thêm: “Em nói với anh như vậy, không phải là muốn anh phải giống như anh ấy, cứ phải là người cho đi, em chỉ muốn nhắc nhở anh, nếu anh thật sự thích chị em và còn không có ý định từ bỏ, thì anh nên đứng ở góc độ của chị ấy mà suy xét thêm một chút, anh muốn thông qua cách thức của một vị bác sĩ ngoại khoa, muốn mạnh tay mổ xẻ trái tim của chị ấy ra để xem thử bên trong có phải đang giả vờ với anh không, nhưng điều đó không thể nào đâu.”
“Cái chị ấy bị là tâm bệnh, chị ấy cần là tâm dược.”
Hốc mắt Thẩm Đình dần đỏ lên, duỗi tay lên đỡ trán, Tống Hi không nói thêm được nữa, cô đứng lên muốn rời đi, để cho anh ấy không gian riêng, giọng của Thẩm Đình trầm khàn: “Anh chỉ sợ, cô ấy sẽ không bao giờ quay về nữa.”
Ngay cả cơ hội để cứu vãn cũng không còn.
Động tác của Tống Hi khựng lại, một hồi lâu sau, cô nói thêm: “Chiều hôm nay chị ấy sẽ về thành phố A để lên máy bay, còn khi nào thì đi, đi rồi có về hay không thì em không biết…”
Không chờ cô nói xong, Thẩm Đình đột nhiên đứng phắt dậy cầm lấy chiếc chìa khóa xe vừa ném lên tủ đi ra ngoài.
Nhiếp Dịch dặn dò: “Giữa trưa có uống rượu, gọi tài thuê đi.”
Thẩm Đình gật đầu, lại nói lời cảm ơn với Tống Hi rồi xoay người rời đi.
Thẩm Đình đi rồi, Nhiếp Minh Châu và Thẩm Hành Chu ở không bao lâu cũng đi về.
Chiều về yên tĩnh, Tống Hi đi một vòng trong phòng bếp, mới thấy Nhiếp Dịch đã dọn dẹp rất sạch sẽ, lòng cô ngập tràn hạnh phúc.
Cô rót ly nước mang ra.
Trong phòng khách, Nhiếp Dịch ngồi trên sô pha, gọi cô: “Đến đây.”
Tống Hi nghe lời đi qua, ngồi xuống cạnh anh đưa ly nước sang.
Nhiếp Dịch uống một hớp, rồi đặt đại lên bàn trà, nghiêng đầu đặt tay lên vai Tống Hi, đặt môi anh lên chuyền nước vào môi cô.
Tống Hi: “!!!”
Tống Hi bất ngờ quá đỗi với cái cách đút nước này, mặt đỏ ửng cả lên, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Dịch đang rủ mi nhìn cô có chút ý cười, một tay cô đặt lên vai anh, tay kia khẽ đánh anh một cái.
Rõ là thấy cái hành động [email protected] tình này của anh không đứng đắn tí nào, nhưng khóe môi lại không kiềm được cong lên.
Nhiếp Dịch bóp eo cô, bế cô ngồi lên đùi mình.
Tống Hi quàng tay ôm cổ anh, thân hình gầy gầy mềm mềm vùi trong ngực anh, ngửi mùi hương rượu vang đỏ còn vương trên người.
Cô thỏ thẻ thẩm vấn: “Có phải anh say rồi không?”
Vậy nên hôm nay mới thích chạm vào cô thế kia.
“Chắc thế.” Nhiếp Dịch thờ ơ trả lời, “Nếu không, thì sao anh lại nghe có người nào đó nói, từ năm 18 tuổi đã bắt đầu thích anh.”
Thân thể của Tống Hi cứng đờ, gương mặt càng thêm đỏ phau, đôi mắt cũng mở ra to: “Anh nghe thấy sao?”
“Ừm.” Nhiếp Dịch nhìn cô rồi cười.
Tống Hi bật người muốn đứng dậy, nhưng bàn tay Nhiếp Dịch lại giữ chặt không buông, nheo mắt ép hỏi: “Lúc nào của tuổi 18 thích anh?”
Tống Hi nhìn bàn trà, nhìn gối ôm, chỉ không dám nhìn anh, cũng không dám trả lời.
Mãi đến lúc Nhiếp Dịch mảy may không bận tâm cởi nút quần của cô ra, Tống Hi mới hoảng hốt giữ tay anh, ậm ờ đáp lời: “…Năm em 18 chỉ được gặp anh có một lần.”
“Lần nào?” Nhiếp Dịch không thuận theo, không buông tha.
Tống Hi không khỏi mất mát, cô tìm tòi, nghiên cứu: “Anh không nhớ ư? Chính là hôm sinh nhật của chị em đó, hôm ấy em học tiếng Anh ở trong ban công, anh mở cửa đi vào làm em giật cả mình, sau đó, anh ngồi cạnh em, dạy em….”
Nhiếp Dịch chen vào: “We are all searching for someone, that special person who will provide us what’s missing in our lives.”
Tống Hi ngây ra: “Anh nhớ ư?”
“Nhớ.”
Tống Hi ngồi trên đùi Nhiếp Dịch sững sờ rất lâu, cô không ngờ Nhiếp Dịch lại nhớ rõ buổi tối ngày hôm ấy, thậm chí còn nhớ cả những câu thoại của hôm ấy.
Bỗng dưng, cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh nhìn chăm chú của anh, không sao tin được, khe khẽ hỏi: “Anh… Anh thích em vào lúc nào?”
Nhiếp Dịch cúi đầu, đặt trán mình lên trán cô, âm thanh trầm thấp đầy lưu luyến: “Buổi tối ngày hôm ấy, lần đầu tiên nhìn thấy em.”
Tống Hi kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt phiếm đỏ.
Hóa ra, trong cùng một khoảnh khắc, họ đã cùng thích nhau, nhưng rồi cùng đặt trong lòng, đong đếm qua từng năm.
Nhiếp Dịch khẽ hôn lên đôi môi cô, thủ thỉ: “Cũng may, không đánh mất em.”
Tống Hi lắc đầu, giọng cô cũng run lên: “Là em mém chút nữa đã bỏ lỡ anh.”
Ngón tay cái của Nhiếp Dịch lau sạch nước mắt của cô, cong môi, khẽ cười: “Cô bé dũng cảm.”
Tống Hi ôm anh, dán trán mình lên trán anh, dịu dàng nói: “Em yêu anh.”
Nhiếp Dịch đáp lời: “Anh cũng yêu em.”
Câu thoại cuối cùng của bộ phim ấy—-
If we can’t find them, we can only pray they find us.
Người yêu bạn, sẽ không bao giờ ngừng bước về phía bạn.
——————————HOÀN CHÍNH VĂN——————————
TÁC GIẢ CÓ LỜI MUỐN NÓI:
Cuối cùng cũng viết xong phần chính văn rồi! Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng Nhiếp Dịch và Tống Hi suốt một chặng đường này! Hy vọng các bạn cũng tìm được hạnh phúc của riêng mình—-
Chắc là tôi sẽ nghỉ ngơi trong một tuần, đến ngày 11 tháng 4 sẽ bắt đầu viết phiên ngoại đấy, có thể sẽ viết trên Weibo.
Phiên ngoại sẽ có hai áng văn, áng văn thứ nhất, các bạn hiểu mà… Còn áng văn thứ hai thì sẽ viết về Thẩm Đình và Tống Tĩnh Viện vậy, tôi vẫn chưa nghĩ ra…để xem các bạn muốn đọc gì nữa, hãy để lại bình luận bên dưới~
Lời cuối cùng, cảm ơn mọi người một lần nữa! Năm nay tôi chắc sẽ tranh thủ viết thêm ít bộ nữa.