Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới

Chương 220: Chương </span></span>220. Nữ Đế bệ hạ, đúng là nữ anh hùng!



Nhìn thấy Giang Vân Hạc quỷ hành lễ, Hứa Khang cũng cố nén hoảng sợ, quỳ xuống theo.

Hãn tụ vi Tôn Giả Cảnh đỉnh phong. Lúc đầu, tu vi như thế này cũng không tính thấp, đủ khinh thường một phương. Nhưng vừa rồi Lâm Hiên phóng ra thần niệm, hẳn biết mình nhỏ bé cỡ nào.

Nếu không phải bất đắc dĩ, hắn hoàn toàn không muốn trực diện Lâm Hiên. Lâm Hiên uy nghiêm quá thịnh, nhìn nhiều khiến cho hẳn sợ hãi không thôi.

Vừa rồi giết Lôi Dương, phế Doanh Hổ, Lâm Hiên cũng lười ra tay nữa, thế là lạnh nhạt nhìn về phía hai người: "Linh Trì Thánh Địa đạo thống mấy chục vạn năm, lại có Thần Long Mạch thủ hộ.”

“Lúc đầu, các ngươi nên xem giữ gìn an bình Bắc Huyền Thiên như nhiệm vụ của mình."

"Nhưng khiến người ta thất vọng là các ngươi lại trợ Trụ vi ngược, ỷ vào mình thế lớn cho nên tùy ý ức hiếp nước láng giềng, họa loạn Bắc Huyền Thiên”

Nghe Lâm Hiên nói như vậy, Giang Vân Hạc và Hứa Khang đều sau lưng phát lạnh. 

Lâm Hiên nói mỗi một chữ giống như một thanh đao nhọn, thọc vào trong lòng bọn họ thật sâu.

Giang Vân Hạc vội vàng cúi đầu nói: "Đế phu tại thượng, là tại hạ hồ đô, xin Đế phu trách phạt!"

Hứa Khang nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng cũng nặn ra năm chữ: 'Xin Đế phu trách phạt!"

Theo như bọn họ nghĩ, trước mặt đại nhân vật như Đế phu, biện minh như thế nào cũng vô dụng. Nói không chừng nói càng nhiều sẽ lộ càng nhiều sai sót. Một khi chọc tới Đế phu, sẽ giống như Lôi Dương, bị miểu sắt.

Chẳng băng chân thành nhận sai với Đế phụ, thẳng thắn xin Đế phu trách phạt.

Suy cho cùng, đối mặt người cao cao tại thượng như Đế phu. Thành khẩn nhận lầm mới là lựa chọn thông minh!

Lâm Hiên ung dung nói ra: "Linh Trì Thánh Địa tài nguyên phong phú, vậy thì bày tỏ sự trung thành với Bắc Huyền Thiên đi”

"Sau này sự an bình của mười nước xung quanh Thánh Địa sẽ do Thánh Địa phụ trách"

"Nếu lại phát sinh chuyện giống như ngày hôm nay, vậy Linh Trì Thánh Địa cũng không cần tồn tại nữa."

Giang Vân Hạc và Hứa Khang sau khi nghe xong không khỏi mừng rỡ trong lòng. Mặc dù, Lâm Hiên xem Linh Trì Thánh Địa như một con chó của Bắc Huyền Thiên. Nhưng theo như bọn người Giang Vân Hạc nghĩ thì đã may mắn lắm rồi.

"Vâng! Cẩn tuân pháp chỉ Đế phu, đến chết cũng không đổi!"

Giang Vân Hạc vội vàng dập đầu hành lễ.

Mà nhìn thấy Lâm Hiên giẫm Linh Trì Thánh Địa không ai bì nổi dưới chân như thế, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Không hổ là Đế phu, xem chúa tể một phương như sâu kiến. Loại khí khái và tầm mắt như thế này, đúng là khiến cho người ta nhìn mà than thở.

Mà Dương Hinh thì làn thu thuỷ uyển chuyển, tâm động không ngừng dưới khí tràng mạnh mẽ của Lâm Hiên.

"Nam nhân như hắn mới là lựa chọn hoàn mỹ nhất của tất cả nam nhân!"

"Huyền Băng Nữ Đế có thế có được hắn đúng là quá may mắn!'

Trong ánh mắt sùng bái và kính sợ của tất cả mọi người đang có mặt ở đây, Lâm Hiên ôm chúng nữ nhỉ đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

"A? Đây là cái gì??"

Tuyền Ấu tính mắt nhìn thấy dưới mặt đất có một con chim do sợi dây đỏ bện thành, hình thái kì lạ mà lại đẹp đẽ. Nàng lập tức từ trong ngực Lâm Hiên nhảy đến xuống đất, cầm sản phẩm thủ công này lên.

Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm cũng rời khỏi người Lâm Hiên, cùng nhau chạy tới.

"Oa, thật đẹp!"

Các tiểu nha đầu nhìn thấy rất nhiều sản phẩm thủ công làm từ dây. Nhưng mà đẹp mất như cái này là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy.

Lúc này Dương Hinh đỏ mặt đi lên phía trước nói: 'Các công chúa, đây là đồ thủ công do tiểu nữ làm."

Nàng đang ở tuổi hoài xuân, hơn nữa còn am hiểu làm đồ thủ công, cho nên mới làm một cái đeo trên người. Mà vừa rồi nàng bị Doanh Hổ đánh bay, hẳn là nó rơi xuống đất khi đó.

"A, a di ngươi rất lợi hại!” Tuyền Ấu vẻ mặt tán thưởng.

Tuyền Châu hỏi: 'A di, tại sao con chim mà ngươi làm ra lại là hai con liền nhau, lại dùng chung một đôi cánh?"

Dương Hinh nghe vậy, không khỏi gương mặt xinh đẹp đỏ lên, cúi đầu thấp xuống, biểu cảm rất là ngại ngùng.

Lâm Hiên đi lên lạnh nhạt nói: "Con chim này là chim liền cánh, thư hùng cùng nhau bay, ví von tình nhân ân ân ái ái”

"Có câu thơ gọi là 'Thiên Thượng Nguyện Tác Bỉ Dực Điểu,, chính là loại chim này”

Nếu như chúng nữ nhỉ muốn tìm hiểu, đương nhiên Lâm Hiên phải dạy các nàng một chút.

"A, hóa ra là ý như vậy." Mấy người Tuyền Châu lập tức học được tri thức này.

Mà mọi người đang có mặt ở đây đều âm thầm tán thưởng. Đế phu không chỉ kiên nhẫn cẩn thận với chúng nữ nhi, tùy thời giải đáp nghỉ hoặc của các nàng mà còn có thể thuận miệng nói ra một câu thơ thiên cổ có một không hai, đúng là một người cha vừa tốt vừa có tài hoa. Khó trách cường thế như Huyền Băng Nữ Đế mà cũng cam tâm tình nguyện sinh bốn cô con gái cho hắn.

Bởi vì mị lực của hắn đúng là không thế ngăn cản a!

"Vậy a di, ngươi có biết dùng dây thừng làm ra những thứ khác hay không?" Tuyền Hi hỏi tiếp.

Dương Hinh ngại ngùng gật đầu: "Tiểu nữ từ nhỏ học tập thủ công, phàm là chim bay tẩu thú, sơn hà hoa cỏ, nhân vật kiến trúc đều có thể làm được.”

"Thật là lợi hại, vậy chính là cái gì cũng biết!" Tuyền Hàm nhịn không được lộ ra vẻ tán thán.


Lâm Hiên cưng chiều cười nói: "Nếu như các ngươi muốn xem, cha sẽ theo các ngươi đi”

Nhìn thấy chúng nữ nhi trông mong mong nhìn mình, đương nhiên hắn sẽ không cự tuyệt. 

Hơn nữa, làm thủ công có thể hun đúc tình cảm của nữ hài tử. Nếu như có cơ hội này, đương nhiên Lâm Hiên phải dẫn các cô con gái đi xem một chút.

Dương Hinh nở một nụ cười vui vẻ, vội vàng hành lễ: "Cung nghênh Để phu đến Thế Tề Quốc!”