Dương Hinh thấy thế, lộ ra vẻ mặt vừa ái mộ vừa cảm động.
Đế phu đối xử với bọn nhỏ cẩn thận kiên nhẫn như thế, lại tràn đầy tán dương và cổ vũ, có thể nói là một phụ thân hoàn mỹ.
Nam nhân hoàn mỹ như vậy, cho dù sinh cho hắn mười Bảo Bảo cũng không đủ.
Rống! ! !
Một tiếng rống cuồng bạo bỗng nhiên từ đằng xa truyền đến, khiến cho bầu không khí sung sướng trong tẩm cung đột nhiên giảm bớt rất nhiều.
Dương Hinh và mấy người Tuyền Châu đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy phía trước, trên không cung điện mơ hồ có một đạo khói đen đang phiêu đãng.
"Không phải là phụ hoàng ta xảy ra chuyện rồi chứ?"
Dương Hinh nhìn một cái là nhận ra nơi đạo khói đen đó xuất hiện chính là tẩm cung của phụ hoàng nàng.
"Vậy chúng ta nhanh đi qua đó xem một chút đi!" Mấy người Tuyền Châu vội vàng kéo Dương Hinh.
Vừa rồi a di dạy các nàng bệnh dây, đương nhiên các nàng cũng phải giúp a di chia sẻ một chút ưu sầu.
Nhìn thấy các nữ nhi bảo bối kéo Dương Hinh vội vàng chạy về phía trước, Lâm Hiên đành phải bước nhanh theo.
Mà lúc này.
Trên quảng trường bên ngoài tẩm cung quốc quân.
Một nam tử toàn thân đỏ như máu, không ngừng bốc khói đen đang bị hai sợi xích sắt thô to khóa lại.
Một đầu khác của hai sợi xích sắt này đều có năm cái sáu thị vệ cường tráng kéo, không cho nam tử tránh thoát. Từ vẻ mặt đỏ bừng của những thị vệ này thì có thể nhìn ra được sức mạnh của nam tử này cực kỳ lớn.
Mà nam tử này chính là Dương Tuần!
"A Di Đà Phật, không ngờ được là hắn lại xảy ra thi biến!"
Tuệ Năng nhìn Dương Tuần, trong ánh mắt không khỏi tràn đầy thương hại và tiếc hận.
Thi biến là chỉ tử thi bị một ít nhân tố thần bí kích thích mà phục sinh. Nhưng sau khi phục sinh, triệt để mất đi nhân tính, biến thành một cái xác không hồn không có ý thức.
"Phụ hoàng, tại sao hắn lại xảy ra thi biến?" Dương Văn Vũ vẻ mặt buồn thiu.
Hắn biết thi biến là chuyện gì xảy ra. Nhưng đang êm đang đẹp tại sao phụ hoàng lại xảy ra chuyện quái dị như thế?
Tỉ mỉ tưởng tượng, hắn đột nhiên bừng tỉnh. Từ khi Dương Tuần nhiễm bệnh đến chết đi, hắn luôn cảm thấy biểu hiện của Dương Tuần rất không bình thường.
Hiện tại xem ra chắc chắn là khi còn sống Dương Tuần tao ngộ một ít chuyện cực kỳ kinh khủng mới đột nhiên thi biến.
"A Di Đà Phật, bây giờ nói những chuyện này cũng không làm nên chuyện gì, quan trọng nhất vẫn xử lý hắn trước đã." Tuệ Năng nói.
Hắn phát hiện, thực lực Dương Tuần đang tăng lên, hơn nữa tăng trưởng hết sức nhanh chóng.
Bây giờ Dương Tuần đã đến Thần Phách Cảnh.
Nếu còn tiếp tục kéo dài, sợ là chẳng mấy chốc sẽ đến Tôn Giả Cảnh.
"Hoàng huynh, ngươi cảm thấy nên xử lý như thế nào?"
Vừa rồi chính là Tuệ Năng xuất thủ mới thành công chế phục Dương Tuần, bởi vậy Dương Văn Vũ rất tin tưởng hắn.
"A Di Đà Phật, chuyện đã đến nước này, ta chỉ có thể dùng Kim Cương Lôi Chú Phù trấn sát hắn!" Tuệ Năng bất đắc dĩ thở dài.
Kim Cương Lôi Chú Phù có thể dẫn Thiên Lôi thuần khiết giáng lâm, lôi lực cực dương chính là pháp bảo tuyệt hảo để khắc chế thi tà quỷ vật.
Dương Văn Vũ nghĩ nghĩ, cảm thấy bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy. Nếu để cho Dương Tuần điên cuồng như vậy nữa, sợ là cả hoàng cung đều sẽ bị hắn huyết tẩy.
Tuệ Năng gật gật đầu, sau đó vung tay lên, lấy ra phù lục kim quang sáng chói.
"Đi!"
Theo Kim Cương Lôi Chú Phù bay về phía Dương Tuần. Một đạo Thiên Lôi thuần chính kim hoàng sắc rơi xuống, quấn quanh phù lục, khí thế phi phàm.
Bành!
Nhưng mà phù lục còn chưa tới gần Dương Tuần thì đã bị một đạo huyết thủy trong miệng hắn phun ra thiêu thành tro tàn.
"Cái này. . ." Tuệ Năng giật nảy cả mình: "Đó chính là phù lục cấp pháp bảo, vậy mà không tới gần người hắn được?"
Dương Văn Vũ và một đám thị vệ cũng nhịn không được hít vào một hơi khí lạnh.
Bởi vì bọn họ chẳng những phát hiện Dương Tuần có thể phá hủy phù lục, hơn nữa lực lượng của hắn cũng tăng cường trong nháy mắt.
"Bây giờ nên làm cái gì?" Mấy người Dương Văn Vũ nhất thời bối rối không thôi.
Lúc này, một giọng nói bình thản từ phía sau bọn họ vọng lại.
"Trước mắt, trong số thi biến đã biết, tổng cộng có mười tám loại, chia làm Cương Thi, Huyết Thi, Ấm Thi, Nhục Thi các loại, trong đó Cương Thi và Huyết Thi là hung lệ nhất."
"Ngươi sử dụng lôi phù cấp pháp bảo, đối phó thi biến còn được."
"Nhưng đối phó với Cương Thi và Huyết Thi hung mãnh nhất thì hoàn toàn vô hiệu."
Tuệ Năng và bọn người Dương Văn Vũ xoay người nhìn lại, thấy Lâm Hiên đã dẫn theo bọn nhỏ đứng trước mặt.
Đám người nhao nhao lộ ra vẻ mặt sợ hãi, tri thức Đế phu nói, trước giờ bọn họ chưa từng nghe nói tới.
Hóa ra thi biến còn chia nhiều chủng loại như vậy.
Nghĩ lại, có Đế phu ra tay, vậy đối phó Dương Tuần cũng không thành vấn đề gì.
Tuệ Năng vẻ mặt ham học hỏi nói: "Dựa theo Đế phu nói, hẳn là quốc quân Thế Tề Quốc biến thành Cương Thi hoặc là Huyết Thi?"
"Ừm." Lâm Hiên khẽ vuốt cằm.
"Nhìn dáng vẻ của hắn, hắn biến thành Huyết Thi, hơn nữa còn là xảy ra thi biến ở bảo địa phong thuỷ cực kì ưu tú."
"Cho nên hội tụ thiên địa âm khí, thực lực tăng trưởng cực kỳ cấp tốc."
Nghe được Lâm Hiên nói như vậy, mọi người đều lộ ra vẻ tán thưởng.
Đế phu đúng là tài học kinh người, ngay cả tri thức như vậy mà cũng biết nhất thanh nhị sở.
Dương Văn Vũ vội vàng hỏi: "Đế phu hiểu rõ thi biến như vậy, vậy chắc chắn có thể xử lý phụ hoàng ta đúng không?"
Lâm Hiên mỉm cười: "Chuyện này đơn giản."
Nói xong, hắn nâng tay phải thon dài lên, nhẹ nhàng bắn ra trên không trung.
Theo một tiếng vang thật lớn.
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn thấy điện quang nổ tung trên người Dương Tuần, đánh cho toàn bộ khói đen trên người hắn nổ nát vụn.
Mới vừa rồi Dương Tuần còn điên cuồng hung lệ, bây giờ trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.