Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới

Chương 316: Biểu tỷ phu của công chúa, chính là Bắc Huyền Thiên đế phu.



 

Mỗi khi đến thời điểm nó xuất hiện, 4 phía đều sẽ có ma vụ đang cuộn trào mênh mông như hải dương.

Giống như một thế giới mới đầy thần kỳ và huyền bí, không hợp với khung cảnh của Thiên Ma Giới.

Phía trên nó có bảo vật và kỳ ngộ đếm mãi không hết, có thể nói là bí cảnh đặc biệt của Thiên Ma Giới.

Bởi vậy mỗi khi Ma Sơn xuất hiện.

Là nhân sĩ võ đạo của ma tộc chỉ cần biết vị trí của nó đều sẽ chen chúc nhau mà tới

Muốn tìm được một chút kỳ ngộ, cơ duyên và bảo vật trên Ma Sơn.

Đương nhiên!

Bởi và là bí cảnh đặc biệt của Thiên Ma Giới, nên nguy hiểm trên Ma Sơn nhiều như bụi cỏ, sâu không lường được.

Cũng không phải tất cả tu sĩ của ma tộc đều có thể đi tới đi lui tự nhiên ở trên Ma Sơn.

Trong truyền thuyết ở Thiên Ma Giới, không biết Ma Sơn đã cắn nuốt hết bao nhiêu tu sĩ cường đại. 

Cũng không biết có bao nhiêu người khi đi thì sống sờ sờ, cuối cùng cả hài cốt cũng không còn, chết đi ngay cả sâu kiến cũng không bằng.

Nhưng mà càng là như thế, càng hấp dẫn vô số tu sĩ ma tộc tiến đến tìm tòi hư thực.

Ngay cả Khải U Ma Quân khi nghe Ma Sơn xuất hiện trong cảnh nội đất nước mình, cũng nhịn không được lộ ra một tia kích động.

“Đế phu tại thượng, hành tung của Ma Sơn mờ mịt, khó mà xuất hiện được một lần, không biết đế phu có hứng thú đến đó quan sát hay không?” Khải U Ma Quân vội vàng đứng lên nói.

Hắn tin tưởng với năng lực của Lâm Hiên, nhất định có thể đi lại tự nhiên trên Ma Sơn.

Nếu Lâm Hiên đến đó, đi theo cạnh hắn, cố gắng một chút có thể nhìn được diện mạo thật của Ma Sơn.

“Ma Sơn là bí cảnh đặc biệt của Thiên Ma Giới tất nhiên sẽ phải nhanh đến xem."

Lâm Hiên nhìn thấy các con gái bảo bối trong mắt đầy là ý mong đợi, cười gật đầu.

“Vậy cha ơi, chúng ta mau đi đi.”

Mấy người Tuyền Châu đã ăn no, nghe được nói như vậy, liên tục không ngừng lôi kéo Lâm Hiên đứng lên.

Khải U Ma Quân thấy thế vội vàng hành lễ: “Đế phu, mời!"

Sau đó, hỏi thăm vị trí cụ thể của Ma Sơn, hẳn liền đi đầu dẫn Lâm Hiên và bọn Mộ Ấu Khanh xuất phát.

Khải U Quốc, Hắc Thạch Thành.

Vạn dặm trên không.

Một tòa hắc sơn trôi nối trong sương mù cao không thấy đỉnh to lớn đến che khuất bầu trời.

Ở dưới đất nhìn lên, núi này giống một viễn cổ ma thăn, có thân thể cao lớn đen như mực, đang thỏa thích nhìn xuống đại địa.

Đây cũng là bí cảnh trứ danh nhất Thiên Ma Ma Sơn!

Lúc này, bên dưới Ma Sơn.

Một tiếng nói trong trẻo vang lên.

“Đệ đệ của tiểu nữ đã mất tích được tròn năm năm."

"Nếu có vị cao nhân tiền bối nào có thể đưa tiểu nữ đến Ma Sơn tìm được hẳn, tiểu nữ nguyện giăng ra chí bảo Ma Ảnh Kiếm của bản tộc làm báo đáp.”

Một thiếu nữ mặc váy dài màu đen, trên mắt được một mảnh vải che khuất.

Đang ôm một thanh ma kiếm không ngừng cúi đầu với đám người xung quanh.

Người ở đây đều là cao thủ võ đạo tới từ Thiên Ma Giới.

Nghe được tiếng nói của nàng liền nhao nhao ngừng chân, tỉ mĩ nhìn nàng mấy cái.

“Nữ tử này che mắt bằng một miếng vải đen, có lẽ là một người mù lòa.”

“Đúng vậy, nhìn kiếm trong ngực nàng chính xác. là một kiện bảo vật không tệ, chỉ là mắt nàng đã mù hoàn toàn, trên thân lại không có một tia ma khí, hiển nhiên chỉ là một người bình thường, ai đồng ý đưa nàng đi lên Ma Sơn mạo hiểm?”

“Ma Sơn hung hiểm vô cùng, bao nhiêu cao thủ cường giả đã chết ở nơi đó, ai đưa nàng theo khẳng định là có đi không có về”

“Aizz! Lực bất tòng tâm! Lực bất tòng tâm!"

... 

Sau khi đang cẩn thận cân nhắc lợi và hại, không có ai đồng ý phản ứng lại thiếu nữ này.

Thậm chí có rất nhiều người cảm thấy nàng không biết nông cạn, tự tìm đường chết.

Phải biết rằng, theo lời nói của thiếu nữ này, đệ đệ nàng mất tích trong Ma Sơn.

Ròng rã năm năm, có thể nghĩ đệ đệ của nàng tuyệt đối đã chết không có chỗ chôn.

Mà thiếu nữ này không có chút tu vi nào, hai mắt đã mù, ai mang theo nàng đều rất vướng víu.

Đối mặt với Ma Sơn sâu không lường được, sợ là chỉ có người thiên ngoại mới có bản lĩnh tùy ý dẫn nàng ra vào.

“Cầu xin các ngươi...”

Thiếu nữ phát hiện không có ai để ý đến mình, giọng nói đã có chút nghẹn ngào.

“Đệ đệ của ta đã từng là một thiên kiêu của ma tộc, hân sẽ không chết dễ dàng như vậy chong Ma Sơn!"

“Cầu xin các ngươi giúp ta một lần, thanh kiếm này của ta thật sự rất tốt!”

Lúc này một tiếng nói non nớt vang lên: “A di, ngươi không nhìn thấy, không thể tùy tiện lấy ra một thanh kiếm tốt như vậy."

Lại là một tiếng nói non nớt không khác biệt lắm tiếp lời: “Đúng thế, bên ngoài có rất nhiều người xấu, ngươi phải giấu ma kiếm của mình thật kỹ mới được.”

Bởi vì Ma Sơn sơ hiện, lối vào Ma Sơn vẫn chưa. xuất hiện."

Mấy người Tuyền Châu nhìn thấy trong thành náo nhiệt như vậy, nên để lâm viên dẫn các nàng xuống tham gia náo nhiệt một chút.

Thế là đúng lúc đụng phải thiếu nữ ma tộc Dạ Chiêu đang tìm kiếm đệ đệ.

Dạ Chiêu nhìn theo hướng tiếng nói của mấy người Tuyền Châu, cười khổ một tiếng:


“Lời này cũng có lý” Sau khi Mộ Ấu Khanh nghe xong thì lộ ra một tia thương xót.

Thoạt nhìn thiếu nữ ma tộc này có hoàn cảnh rất đáng thương.

Dạ Chiêu bỗng nhiên quỳ xuống, hai tay dâng Ma Ảnh Kiếm lên, nói:

“Mặc dù tiểu nữ không thể nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được tiểu thư là người thiện tâm, nói năng lại không tầm thường, nghĩ rằng nhất định có năng lực kinh thiên.”