Một nam tử áo trắng dung mạo như thiên thần dẫn theo bốn nữ oa đáng yêu giống như là búp bê và một nữ tử tuổi trẻ đẹp đẽ đi vào cửa.
Quan Du Vân bước lên phía trước hành lễ: "Đế phu!"
Các đệ tử của Thái Sơ Thánh Địa cũng đều đi lên hành lễ với Lâm Hiên.
Cảnh tượng này khiến cho bọn người Viên Khiếu sững sờ.
Không ngờ được là thần thái và dung mạo của Đế phu lại siêu phàm thoát tục như thế, không hổ là nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế a!
Bọn người Viên Khiếu vội vàng đi lên hành lễ theo: "Bái kiến Đế phu!"
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm, ánh mắt đảo qua trên người Viên Khiếu.
Viên Khiếu hiển lộ ra kiếm khí quá mức sắc bén mênh mông, nếu như Lâm Hiên không có bị động thần kỹ "Vô Địch Cấm Vực" thì chắc chắn bọn nhỏ bên cạnh mình sẽ bị kiếm khí ăn mòn.
"Kiếm khí của ngươi quá mức phóng ra ngoài cũng không phải là chuyện tốt gì." Lâm Hiên từ tốn nói.
Quan Du Vân nghe vậy có chút vui mừng, xem ra Đế phu cũng không đồng ý với kiếm đạo của Viên Khiếu. Chuyện này khiến cho Quan Du Vân có cảm giác tuy bại mà vinh quang.
Viên Khiếu thì sắc mặt có chút cứng đờ, xem ra mình không lọt nổi mắt xanh của Đế phu. Hắn có thể cảm nhận được, Lâm Hiên mặc dù không hiển sơn không lộ thủy nhưng mỗi tiếng nói mỗi cử động đều tràn ngập phong thái của cường giả.
Bây giờ, Đế phu cũng không đồng ý Kiếm đạo của mình.
Xem ra muốn trở thành đương thời kiếm đạo đệ nhất Bắc Huyền Thiên thì còn cần Đế phu gật đầu mới được!
Nghĩ như vậy, Viên Khiếu gật đầu cung kính: "Đế phu nói có lý, nhưng tại hạ cả đời theo đuổi kiếm đạo, chính là cực hạn bá đạo."
"Ừm." Lâm Hiên khẽ vuốt cằm: "Sự theo đuổi của mỗi một người đều không giống nhau chuyện đó cũng không có gì phải đáng trách."
Viên Khiếu nghe vậy không khỏi lộ ra một tia kính sợ. Đế phu giống như là một thượng vị giả bao quát chúng sanh sau đó phát ra cảm ngộ.
Khí độ siêu phàm như thế này người bình thường không thể nào học được.
Mộ Ấu Khanh nhìn thấy y phục rách nát của Quan Du Vân, lập tức hiểu được hắn vừa mới chiến đấu với Viên Khiếu xong.
Không khỏi than nhẹ một tiếng: "Thánh Chủ, xem ra ngươi đã bại bởi vị tiền bối này."
Quan Du Vân cười khoát tay áo: "Không sao không sao, chỉ cần có Đế phu, kiếm đạo chân lý vẫn còn!"
Mộ Ấu Khanh gật gật đầu, biểu tỷ phu hiểu về kiếm đạo có thể nói là chân lý. Quan Du Vân nói như vậy mặc dù có chút khuếch đại nhưng nếu dùng để hình dung biểu tỷ phu thì cũng không thể nói là hoang đường được.
Nàng quay qua nhìn Viên Khiếu mỉm cười: "Tiền bối, vừa rồi Đế phu đã cho ngươi một cái bậc thang để đi xuống, không bằng thừa dịp tốt thu liễm đi."
Viên Khiếu lắc đầu: "Vị công chúa này, tại hạ khổ đợi hơn tám trăm năm, chính là vì để chứng minh mình vào hôm nay."
"Tại hạ vô ý mạo phạm và đắc tội Đế phu, nhưng nếu như không thể nghiệm chứng kiếm đạo của tại hạ thì từ đây về sau tại hạ sẽ sống không bằng chết!"
Mộ Ấu Khanh nghe vậy hơi há miệng nhỏ ra, người này đúng là minh ngoan bất linh!
"Nếu đã như vậy, ta thành toàn ngươi." Lâm Hiên cười nhạt một tiếng đi lên trước.
Sự chấp nhất với kiếm đạo của Viên Khiếu khiến cho người khác rất là kính nể. Nhưng đi lầm đường, sau này khó tránh khỏi sẽ làm ra chuyện hại mình hại người. Nếu như đã gặp được thì Lâm Hiên không ngại trợ giúp hắn tìm về con đường kiếm đạo chính xác. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Viên Khiếu là một cái ví dụ cực kỳ tốt, có thể để cho các cô con gái của mình hiểu được cái gì mới là kiếm đạo chính xác.
Lâm Hiên quyết định nhân cơ hội tốt này chôn một hạt giống kiếm đạo ở trong lòng của bọn nhỏ. Để trong tương lai khi các nàng tu luyện kiếm đạo thì sẽ không đi sai đường thẳng tiến không lùi.
"Mời Đế phu chỉ giáo!" Trên mặt Viên Khiếu có chút vui mừng.
Lâm Hiên thản nhiên nói: "Ta không vận dụng tu vi, chỉ dùng tay xem như kiếm, liên tục ra ba kiếm."
"Chỉ cần trong quá trình này ngươi có thể ngăn cản được một lần hoặc là phản kích được một lần thì coi như ngươi thắng!"
Bọn người Mộ Ấu Khanh, Quan Du Vân nghe vậy thì đều âm thầm giật mình. Không cần tu vi, chỉ dùng ngón tay làm kiếm, đây là muốn dùng kiếm chiêu thuần túy để đánh bại Viên Khiếu! Phóng nhãn toàn bộ Bắc Huyền Thiên, sợ là không có một người nào dám cuồng vọng đối xử với Viên Khiếu như vậy!
Nghĩ lại, không hổ là Đế phu, khí phách và thủ đoạn như thế, đúng là cực kỳ không tầm thường!
Viên Khiếu thì mặt mũi tràn đầy nghiêm túc. Đế phu dám nói như vậy thì chắc chắn là đã tính trước rồi. Xem ra hôm nay mình gặp được cường giả kiếm đạo chân chính.
"Tốt! Mời Đế phu ra chiêu đi!" Viên Khiếu không dám thất lễ, toàn lực vận chuyển chân nguyên, định khí ngưng thần chú ý Lâm Hiên.
Giờ phút này hai người cách nhau không đến một trượng, Viên Khiếu gần như có thể quan sát được từng sợi tóc của Lâm Hiên.
"Kiếm thứ nhất."
Lâm Hiên vẻ mặt lạnh nhạt, ngón trỏ tay phải và ngón giữa khép lại, đâm thẳng về phía Viên Khiếu.
Hô!
Rõ ràng là rất tùy ý xuất thủ nhưng mà tất cả mọi người nhìn thấy chính là một loại quỷ quyệt và lơ lửng không cố định. Hơn nữa tốc độ còn nhanh đến mức khiến cho người ta sợ hãi than thở.
Viên Khiếu nhướng mày, vội vàng dùng kiếm đi đón đỡ. Nhưng ngay lúc đó hắn cũng cảm giác trước mặt không còn, một đạo gió táp xông về ngực của mình.
"Không được!"
Lâm Hiên mỉm cười, có được "Vô Cực Kiếm Pháp", hắn có rất nhiều cách để đối phó Viên Khiếu.
"Kiếm thứ hai."
Chờ Viên Khiếu tỉnh táo lại, sau đó Lâm Hiên lại ra một chiêu.