Tướng Môn Mãnh Nữ Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn

Chương 11: 11




Ngày hôm đó, đầu tiên là Thất Lang bị dòng người tách ra, đại nhi tử đã đuổi theo Thất Lang.Đợi đến khi bạo loạn lắng xuống, cả nhà mới giật mình nhận ra tiểu nhi tử cùng đại tôn nữ và hai đứa bé trên lưng hai người đã mất tích.Tiểu nhi tử ngốc, phản ứng chậm chạp, không nghe được tiếng ông cụ kêu gọi.

Còn đại tôn nữ thì từ khi sinh hai đứa bé càng ngày càng trầm mặc, có đôi khi còn ngồi ngẩn ra suốt nửa ngày, cũng không nghe thấy tiếng hét và tiếng kêu cầu cứu của nó.

Hai đứa bé lại không biết nói.

Vì thế, cứ như vậy bọn họ đã bị người nhà sơ xuất không để ý.Đại nhi tử tự trách bản thân, giờ dù có áy náy cũng không làm được gì.Dòng thời gian quay trở lại sáng sớm ngày hôm nay.Cha ngốc được ăn uống no say vừa nghe nói phải đi về tìm người nhà, lập tức tràn đầy năng lượng, sải bước lớn trên đường đi.Cha ngốc giống gia gia, khuôn mặt anh tuấn, dáng người cũng cao ráo, ước chừng cao khoảng một thước bảy, tám, chỉ tiếc là sau khi chạy nạn, vì đói nên đã gầy đi không ít.


Lúc hắn ta im lặng căng mặt lên rồi cầm con dao phay sáng bóng trên tay, trông vẫn có thể dọa người được.

Dọc đường gặp những lưu dân thật sự, dù nhìn thấy bọn họ chỉ có hai cha con cũng không ai dám tiến tới cướp bóc.Nhờ thói quen nghề nghiệp của kiếp trước, Mạnh Thanh La có khả năng định hướng rất tốt, biết tìm đường.

Đi qua hai con đường vòng, khi mặt trời lên cao, bọn họ đã cách Khổ Quất Bao không xa."Cha, phía trước có một cái miếu đổ nát, chúng ta đi vào đó tránh nắng, ăn chút gì đó nghỉ ngơi rồi lại đi tiếp.""Được."Cha ngốc ngoan ngoãn gật đầu.Mạnh Thanh La tính toán sơ lược đường đi.Lúc ấy, hai kẻ ác kia có lẽ là sợ người nhà bọn họ đến tìm nên đã đưa bọn họ đi thắng đến một nơi cách Khổ Quất Bao chừng hơn ba mươi dặm, đến giờ nàng và cha đã đi được khoảng hai mươi dặm đường, trưa nay có thể nghỉ ngơi thêm được một chút.

Chiều nay đoạn đường cần đi không còn nhiều lắm, trước khi trời sập tối chắc chắn có thể đoàn tụ với người nhà ở Khổ Quất Bao.Trời nắng gắt, nhiệt độ cao, trên lưng còn cõng theo một đứa bé gấp rút lên đường, lưng Mạnh Thanh La ướt đẫm mồ hôi, hai mắt dần nhòe.

Nếu không phải có nước muối đường đã chuẩn bị trong không gian bổ sung thể lực, có lẽ thân thể yếu ớt này của nàng chỉ sợ khó có thể chống đỡ được.Vừa đặt chân vào căn miếu đổ nát, Mạnh Thanh La sững sờ, bởi vì bên trong đã có một nhóm người đang nghỉ chân.Những người bên trong thấy có người đi vào lập tức cảnh giác quay sang nhìn, nhưng khi thấy chỉ có hai người một nam tử và một thiếu nữ, trên lưng còn cõng theo hai đứa bé, sắc mặt đám người kia lập tức thả lỏng.Thậm chí còn có hai ánh mắt nhìn lướt qua chiếc sọt trên lưng Mạnh Thanh La và cha ngốc hai giây, ánh mắt đầy khao khát tham lam.


Mạnh Thanh La cảm thấy mình không nhìn lầm, tuy rằng thời gian rất ngắn.Có tổng cộng bốn người, ba nam một nữ đang ngồi vây quanh nhau, nhìn chằm chằm vào một cái nồi sắt lớn.

Trong nồi đang đun nấu thứ gì đó, một nam tử dùng thanh gỗ làm xẻng khuấy lên, những người khác nhìn chằm chằm vào thứ trong nồi, nuốt nước bọt.Một phần vì tình cờ, cũng một phần vì tò mò, Mạnh Thanh La cẩn thận nhìn thoáng qua.

Đó là hai cái chân trắng bệch! Thân là một lính đặc chủng, lại là quân y, mắt lại còn tinh, nàng rất dễ dàng nhận ra đó là chân gì.

Mạnh Thanh La suýt chút nữa đã nôn ra ngay tại chỗ, chỉ hận không thể tự chọc mù hai mắt mình.

Ai bảo ngươi nhìn, ai bảo ngươi tò mò!Cố nén cơn quay cuồng trong dạ dày, nàng đưa tay kéo cánh tay cha, nói: "Cha, chúng ta vẫn nên đi nhanh thôi, nếu để trời tối thì không được, gia gia, nãi nãi và nương cũng đang đợi sốt ruột rồi."Cha ngốc nhìn về phía nàng: "A La mệt rồi.""Con không mệt.""À."Cha ngốc rất nghe lời khuê nữ, Mạnh Thanh La nói cái gì thì sẽ là cái đó..