Tương Phùng

Chương 3: Đại tiểu thư Hạ gia không dễ bắt nạt



Giờ ra chơi mọi người đều túm tụm lại chỗ Hạ Như Nguyệt để làm quen. Bọn họ đều nói cười vui vẻ. Hạ Như Nguyệt đã làm quen được với rất nhiều bạn mới. Đều nói Đại tiểu thư Hạ gia con gái ông chủ đứng đầu trong giới xây dựng ở Quang Vinh thì phải cao cao tại thượng, nhưng Như Nguyệt lại rất thân thiện với mọi người. Thế nhưng cô là một người dễ gần chứ không dễ bắt nạt.

“Như Nguyệt tớ là Thanh Thảo, bạn cùng bàn của Thanh Vân, rất vui được làm quen với cậu.”-Thanh Thảo cất tiếng, khuôn mặt bầu bĩnh cùng đôi mắt cô bé long lanh nhìn Hạ Như nguyệt trông thật đáng yêu làm sao. Nguyễn Thanh Thảo này học tập cũng không phải dạng vừa, điểm đầu vào đứng thứ 4 lớp trong đó điểm toán bằng Hạ Như Nguyệt, anh văn thì gần bằng Mai Hương.

“uhmmmm rất vui được làm quen với cậu”

Thoáng cái, cô đã quen được nhiều bạn mới, nhưng nhìn cô trông vẫn không được vui lắm. Đọc 𝘁𝗿𝐮𝙮ệ𝓷 ha𝙮, 𝘁𝗿𝐮𝙮 cập 𝓷ga𝙮 ( T𝗿𝑼mT𝗿 𝐮𝙮e𝓷.v𝓷 )

Thanh Vân thấy vậy liền gặng giọng hỏi: “A Nguyệt, sao vậy?”

“ừm…Không được vào lớp chuyên tớ hơi buồn”

“Cô đã nói rồi mà, điểm đầu vào của cậu đứng Top 5 của trường nhưng vì năm cậu xảy ra tai nạn ấy vì nghỉ học lâu nên thành tích không được tốt, nhà trường xét dựa trên cả học bạ nữa nên cậu mới không được chọn. Cô còn nói nếu hết năm nay mà cậu vẫn duy trì phong độ này thì có thể đặc cách chuyển qua lớp A nếu cậu muốn”

“Chỉ là bọn tiểu Hoàng, tiểu Thanh điểm thấp mà vẫn học lớp chuyên, có chút hơi bất công ha”-Thanh Vân nói ra với chất giọng có chút châm biếm.

“Con ông cháu cha mà”-Thanh Thảo tiếp lời.

Nguyễn Thu Hà ngồi trên hóng dưa tự nhiên quay xuống nói với vẻ khinh miệt

“Hạ đại tiểu thư mà không có tiền xin một ghế vào lớp chọn à”

“Thế cậu cũng con nhà danh giá mà sao không được vào?”

“À chết…quên mất… cậu đội sổ lớp này cơ mà sao mà vào được lớp chuyên.”- giọng nói chanh chua của Hải Yến cất lên. Nãy giờ cô ngồi im lặng lắng nghe, giờ mới lên tiếng

Hải Yến là Đại tiểu thư Trần gia, gia đình chuyên làm về bất động sản. Nhà cô với Hạ Như Nguyệt cũng xem như là quen biết, và họ cũng thân từ cấp 1 nữa.

Câu nói của Hải Yến khiến mọi người bật cười.

Không chung vui với cuộc náo nhiệt, Mai Hương tập trung vào sách vở để bắt đầu cho tiết học mới, cô chỉ ít hơn Quang Hưng và Như Nguyệt 0,1 điểm thôi, chỉ ngần ấy thôi mà xếp hạng thứ 3 khiến cha mẹ cô tức giận. vì vậy nên cô mới giành lấy chức lớp trưởng. Từ cấp 1 cô đã luôn ngưỡng mộ Hạ Như Nguyệt, khi nhìn thấy thành tích, cũng như khi thấy cô được bố mẹ chăm chút mà vẫn tỏ ra thờ ơ. Còn Mai Hương, cô bé khát khao được bố mẹ quan tâm như vậy nhưng mà lại không được. Vậy nên cô luôn cố gắng để có thể vượt trội lên, nhưng mọi nỗ lực cũng hóa khư không.

Đang ồn ào náo nhiệt thì loa phát thanh của trường vang lên: “các em học sinh lớp 6 thân mến, hôm nay là ngày đầu tiên các em nhập học, Nhà trường cho phép các em 3 tiết đầu trống để làm quen với bạn bè.

Cả lớp nghe tin thì reo hò, họ làm quen với nhau để tương lai có thể trở nên thân thiết hơn.

Hạ Như Nguyệt lặng im nhìn mọi người trong lớp học, đột nhiên cô nhìn vào một người cũng đang nhìn chằm chằm về phía mình rồi cả hai người cùng thốt lên:

“là cậu?”

“Các cậu quen nhau sao” – Thanh Thảo lên tiếng

“không quen”- hai người cùng đồng thanh

“Ây da hai người này cùng tần số ghê ta”- Dương Văn Khải cất tiếng nhằm trêu ngươi bọn họ

Cả hai người quay ngoắt sang đáp: “Cùng cái đầu cậu”

Vẻ mặt Như Nguyệt phụng phịu lên tức tối trông cũng thật đáng yêu làm sao.

Cậu con trai kia là Nguyễn Mạnh Chiến. Khi nãy lúc giới thiệu về bản thân cả hai đều không để ‎ý, giờ họ lại chạm mặt nhau.

“Kể cho bọn mình nghe đi”-Vân lên tiếng

“Thì là…..Hôm diễn ra kỳ thi đầu vào, cậu ta chạy vội vào phòng thi không chú ý đâm thẳng vào mình, khiến bút thước giấy của mình lăn ra hết nhưng cậu ta không xin lỗi mà chạy biệt tăm luôn. Vì đã nhìn thấy mặt rồi nên lúc về mình chặn cậu ta lại bắt xin lỗi thì cậu ta lại bảo mình thấy cậu ta đẹp trai quá nên muốn làm quen à”

“Chính là cái người mà cậu kể trong group chat đấy à?”- Thanh Vân hỏi thẳng

“Uhm. Chính là cậu ta. Cái đồ đáng ghét”

“Đúng thật là một tên tự luyến nặng”-Hải Yến lắc đầu ngao ngán rồi thốt lên

“Cậu đừng có điêu ngoa, ai mà thèm đâm vào cậu chứ”

“Có đâm”

“không”

“Có”

“Không”

…..

“Thôi hai người bình tĩnh đi”-Thanh Thảo hét lên.

Mọi người trong lớp đều túm lại xem náo nhiệt, Mai Hương cũng bỏ bút xuống mà quay lại hóng dưa.

“Cậu có nhìn nhầm không A Nguyệt”- Hải Yến gặng giọng hỏi

“Làm sao mà nhầm được chứ, cái bản mặt đáng ghét này của cậu ta làm sao mà nhầm được”

“Chắc chắn là nhầm rồi”-Mạnh Chiến không đủ kiên nhẫn hét lên.

Phương Đoàn ngẫm một hồi lâu rồi quay sang nhìn Hưng và Chiến

“Có khi nào là người đó”

“Người đó là ai”-Những bạn còn lại đồng thanh hỏi với vẻ mặt tò mò đầy nghi hoặc.