Nguyễn Thanh Thảo tay cầm lấy điện thoại Hải Yến chạy thật nhanh vào lớp
“A Nguyệt! A Nguyệt!”
Hạ Như Nguyệt chợt tỉnh giấc nhưng đầu vẫn còn ong ong chưa hiểu chuyện gì. Nguyễn Mạnh Chiến cũng bất giác quay ra ngơ ngơ hỏi
“Có chuyện gì mà cậu chạy như ma đuổi thế hả Thảo”
“Còn hơn ma đuổi cơ”- Nghe câu này của Thanh Thảo, hai đứa kia đã ngơ giờ lại còn ngơ hơn nữa
“Hả”
“Đây, hai cậu xem đi, chuyện này là thế nào hả Chiến”
Nói rồi Thanh Thảo giơ điện thoại ra trước mặt cho hai đứa xem. Mấy đứa kia lúc này cũng chạy vào tới lớp để hóng chuyện.
“Chuyện này là sao, tớ tưởng cậu thích A Nguyệt?”- Thảo tỏ vẻ khó hiểu mà nhìn về phía Nguyễn Mạnh Chiến
“Mẹ kiếp, dám lấy ảnh của tớ để đăng, tớ phải cho nhỏ này một bài học”- Nói rồi cậu ta đứng lên định đi tìm con bé kia để giải quyết chuyện này, bất giác lại đá cái chân đau vào bàn làm cậu ta thêm đau điếng.
“Thôi, chuyện này cậu tự giải quyết đi, gọi cho con bé đó”- Hạ Như Nguyệt lên tiếng
“A Nguyệt, kệ cậu ta, đi cùng bọn tớ có chuyện rất quan trọng bọn tớ cần hỏi cậu”- Trần Thanh Vân tiến đến kéo Hạ Như Nguyệt cùng mấy đứa con gái đi ra ngoài.
Trong lớp lúc này chỉ còn lại Nguyễn Mạnh Chiến và mấy đứa Khải, Hưng, Đoàn, Linh, Công
“Chuyện này là sao, cậu quen con bé kia không?”- Dương Văn Khải sau đó quay lại hỏi thẳng mặt Chiến
“Không quen”
“Thế sao lại có bức ảnh này”- Trần Phương Đoàn lên tiếng hỏi
“Sao tôi biết được, nhìn bức này giống như ban nãy lúc chúng ta tập con bé đó chụp trộm”
“Giờ cậu định giải quyết thế nào, đừng để em gái tôi phải nghĩ nhiều đấy”- Trần Ngọc Linh cũng không im lặng nữa mà đành lên tiếng
“Liên quan gì đến A Nguyệt chứ”
“Hả, không liên quan, cậu không biết cậu ấy thích cậu từ lâu à”- Tạ Quang Hưng hỏi vặn lại với vẻ mặt “…”
Đúng vậy, chuyện Hạ Như Nguyệt thích Nguyễn Mạnh Chiến, ai cũng biết, chỉ có cậu ta là không. Cậu ta biết bản thân mình thích Như Nguyệt, nhưng lại không dám đối diện mà tỏ bày, cậu ta nghĩ rằng Hạ Như Nguyệt sẽ không bao giờ thích mình vì thành tích của cậu luôn cách xa cô, mà Nguyệt từng nói gu lí tưởng của cậu ấy là phải đẹp trai và đặc biệt phải giỏi hơn cậu ấy( Một lần Chiến vô tình nghe lỏm được)
“Cậu nói gì vậy sao mà Nguyệt thích tớ được. Cậu ấy sẽ không để tâm chuyện này đâu”
“Anh không biết gì à Chiến?”- Nguyễn Thành Công im lặng từ bấy giờ cuối cùng cũng lên tiếng
“Sao mà thế được”- Chiến vẫn không thể tin
“Tại sao lại không được. Cậu ấy từng chính miệng nói ra với bọn Thanh Vân mà”- Công tiếp lời vào
“Nguyễn Mạnh Chiến à Nguyễn Mạnh Chiến cậu mà không nhanh lên thì…”- Dương Văn Khải cố ý châm chọc thêm vào cho cậu ta tức
“Chuyện cấp bách bây giờ là tìm con bé kia rồi bắt nó xóa cái ảnh đi”-
“Đúng rồi Hưng nói đúng đấy”
“Giờ đi tìm con bé kia đi Chiến”
“Chân thế này sao đi. Mấy cậu giúp tôi đi”
“Cầu xin bọn tôi đi”
“Xin đấy”
Ở một góc khác ngoài sân trường
“Hạ Như Nguyệt cậu không bực à”- Trần Thanh Vân tức tối hỏi
“Không, tại sao tớ phải bực”
“Thật á”- Thanh Thảo ngạc nhiên
“Uhm, dù gì bọn tớ đã là gì đâu”
“Cậu thích cậu ta thật à Nguyệt”- Dương Mai Hương cũng không im lặng xem kịch nữa
“Uhm”
“Nhưng cậu ta là hotboy số 1 trường đấy, cậu có đấu lại những người con gái khác không”- Hải Yến lo lắng cho cô
“Đúng rồi cậu ta đào hoa như thế”- Hồng Anh cũng tiếp lời vào
“Tớ cũng đâu cần bắt cậu ấy yêu tớ, chỉ cần cứ là bạn như vậy là được”
Câu nói ngây ngô của Hạ Như Nguyệt làm cho mấy đứa kia tức sầm mặt:“Hả, cậu bị hâm à”- cả mấy đứa kia đều lên tiếng
“Không”
“Vì sao thích mà không nói”
“Vì sao phải nói. Không nói còn có thể tiếp tục là bạn, nói ra thì nhỡ có chuyện gì đến bạn bè cũng không thể làm nữa”
“Cũng đúng nhỉ”- Thanh Thảo chắc mẩm nói
“Nhưng không thể cứ giấu giếm không nói như thế chứ”- Hồng Yến từ bấy giờ im lặng nhưng giờ cũng lên tiếng nói
“Thôi được rồi các cậu không phải lo cho tớ, Hải Yến tán đổ Công chưa, còn Hồng Yến tán được Khải thuận chưa”