Tương Phùng

Chương 9: Anh xin lỗi



“A Nghieennnn”-Nguyễn Minh Nguyệt hét lớn

Người trước mặt cô là Nguyên, là chồng sắp cưới của cô. Là người từng hứa hẹn bao nhiêu điều. Giờ đây nằm bất động dưới mặt đất, máu me đầy người, trông thật khiếp sợ

Nguyệt không thể nhấc nổi chân nữa, cô ngã khuỵu xuống đất, nhưng vẫn cố lết đến chỗ Nguyên đang nằm.

Cô khóc nấc lên, không ngừng gọi “A Nguyên”

Bích cũng vừa chạy tới nơi, Cô không thể nào chạy kịp Nguyệt.

“A Vũ, gọi cấp cứu chưa”

“Đang tới rồi, xe cấp cứu ban nãy đi thì gặp tai nạn ở phía trên kia. Anh đang gọi bạn đánh xe tới”

Mọi người đều cảm thấy tiếc thương cho chàng trai trẻ và cô gái bò lê dưới đất cố lết để đến nơi người mình yêu.

“Nguyệt”-Nguyên đã không thể nói thành tiếng rõ được nữa, nhưng nhìn khẩu hình miệng là biết anh ấy đang gọi Minh Nguyệt

“A Nghiên. Tại sao?”Nguyệt khó nấc lên, nắm lấy đôi bàn tay nhuốm đầy máu, sau đó vuốt ve lên mặt Nguyên

“Nguyệt, đừng khóc nữa”

“Anh im đi, phải cố gắng gượng cho em, em không cho phép anh rời bỏ em, anh không có quyền đó, nếu anh dám rời bỏ em, cả đời này em cũng không bao giờ tha thứ cho anh”-Nguyệt hét lớn

“Anh Vũ, xe cấp cứu đâu, không thì lấy xe khác đi, anh ấy sắp không chịu nổi nữa rồi.”

“Nguyệt, anh xin lỗi, quên anh đi, cả đời này cũng đừng tha thứ cho anh”-

Vừa dứt câu,hơi thở anh yếu dần, cánh tay Nguyên buông thõng xuống, tuột khỏi đôi bàn tay đang run rẩy của Nguyệt,

“Nghiên, Nghiên, A Nghiênnnnnn” Áaaa- Nguyệt hét lên trong sự đau khổ tuyệt vọng, mà lay thân xác đang ngày một lạnh dần của Nguyên

“Tỉnh lại, tỉnh lại đi Nghiênnnnn,…….. em ở đây mà, vợ anh đang gọi anh, anh không nghe thấy sao,…………. Nghiênnnnn…….., Đặng Khôi Nguyên,……. Tỉnh lại cho em”

“Em xin anh đấy, đừng bỏ lại em, Nguyên à, em sẽ nghe lời, Nguyên”

“Anh nói em đợi anh về ngay mà, anh bảo anh sẽ về luôn mà, anh bảo đợi anh về nhà thưa chuyện với bố em mà, Nguyên đừng bỏ em lại……em xin anh đấy, Đặng Khôi Nguyênnnn”

“Làm ơn hãy cứu anh ấy, Chị Bích, anh Vũ, mọi người, xin hãy cứu lấy anh ấy”

Bích ôm ấy Nguyệt “Nguyệt, nghe chị này, Nguyên đi rồi, giờ việc chúng ta cần làm là bình tĩnh, em phải thật bình tĩnh, em còn phải đưa cậu ấy về nhà.”

“Chị đừng lừa em, A Nghiên của em vẫn ở đây”

“Nghiên, Nghiên đừng ngủ ở đây nữa, chúng ta đi về nhà, Nghiên, đứng dậy, về nhà thôi, em không đùa đâu, về nhà thôi, đi”

“Tại sao anh ấy không có phản ứng gì, say rượu nên nằm ở đây ngủ luôn rồi à, về nhà thôi Nghiên, em gọi điện mách mẹ anh nhé, mau …dậy…về nhà với em…..”

“Nguyệt, Nguyệt, A Vũ con bé ngất ra đây rồi”

Xe cấp cứu đến rồi, đến muộn rồi…

………

………

Sáng hôm sau,….

“A Nghiên” Nguyệt bừng tỉnh với tên gọi này.

“Em tỉnh rồi à”

“Chị Bích em vừa mơ thấy ác mộng. Chị thấy Nghiên đi làm chưa. Sao em lại bị nằm trong viện thế này. A Nghiên đâu”

“Cậu ấy chết rồi”

“Chị đừng lừa em, hôm qua anh ấy còn bảo em đơin anh ấy về mà, anh ấy chỉ đnag chơi trốn tìm thôi đúng không”

“Tỉnh lại đi, Nguyệt. Gia đình cậu ấy đã xuống đón cậu ấy về nhà từ đêm qua rồi. Em tỉnh lại đi, chúng ta về quê, nhanh không cậu ấy đang đợi em”

“Chị à….anh ấy bỏ em lại rồi….”-Minh Nguyệt khóc nấc lên trong đau đớn.

Cảm giác mất đi người mình yêu nhất, thực sự….rất đau!

......Về nhà thôi, tiểu Nguyệt Nguyệt

“Thím à, con đang đưa em ấy về, hiện tại vẫn đang ổn, lát con gọi lại sau nhé, à thím, nói chuyện với con bé đi”

“Mẹ em gọi này Nguyệt”

Nguyệt thẫn thờ nhìn ra cửa kính xe không đáp trả.

“Con bé không nghe đâu thím à, con tắt máy nhé”

Cứ như vậy, Nguyệt cứ im lặng như vậy cho đến ngày đi chôn A Nghiên của cô ấy. Cô ấy khóc nấc lên, muốn khóc thật nhiều nhưng nghẹn lại ở cổ họng không thể khóc thành tiếng. Có lẽ vì quá đau khổ, quá đau thương khi hai người sắp trở thành gia đình, nhưng mối nhân duyên lại đứt đoạn ở đây.

(Quay lại cảnh ở Bệnh viện khi Minh Nguyệt tự tử”

“Từ Sau tang lễ, chị con cứ như vậy, cứ im im một mình, một mình trong phòng không nói chuyện với ai, không thì lại chạy lại nhà Nguyên, thăm bố mẹ cậu, ngắm nhìn lại những di ảnh của thằng bé. Vậy nên mẹ mới gọi mấy đứa về. Thương con bé bao nhiêu lại thương thằng Nguyên bấy nhiêu. Thằng bé tốt như vậy, chuyện gì cũng đau đáu giúp mọi người, vậy mà số đến khổ, mẹ nó ngất lên ngất xuống từ hôm tới giờ. Chồng thì bệnh nặng, có đứa con trai út lại vì tai nạn mà ra đi khi còn quá trẻ”-Bà Ngoại nói với vẻ mặt buồn rầu

Mọi người nghe xong cũng chỉ biết im lặng, âm thầm hối tiếc cho đôi tình nhân này, nhân duyên đứt đoạn khi họ yêu nhau nhất……

“Bà ơi …Dì tỉnh rồi ạ”

“Nguyệt, lần sau đừng như vậy nữa, con muốn bỏ ông bà già này đi à, bỏ anh chị em và các cháu của con đi như vậy à”-Bà Ngoại vừa khóc vừa nói.

Nguyệt vẫn chỉ im lặng, nhưng nước mắt cô đã âm thầm tuôn rơi. Có lẽ vòng quanh một vòng quỷ môn quan, cô cũng đã hiểu được rằng sống quan trọng thế nào. Cô muốn đi theo A Nghiên của mình, nhưng cô còn bố mẹ già, còn người thân, còn cả bố mẹ A Nghiên nữa, họ đã từng coi cô như con gái ruột, giờ A Nghiên không còn nữa, cô phải phụng dưỡng cho cả họ. Cô không thể chết, bởi cô còn quá nhiều trách nhiệm.