Tướng Quân, Chàng Chạy Đi Đâu

Chương 13



 

Không ngờ người đó lại là Giang lão Tướng quân.

Nhìn thấy Giang Duật Phong vui mừng như vậy, ta định nói chờ sau khi đánh thắng trận trở về kinh thành, sẽ đến thư phòng của phụ thân lấy nửa cuốn sách kia trả lại cho hắn, kết quả lời còn chưa kịp nói ra, bên ngoài đã có lính hớt hơ hớt hải chạy vào báo cáo, nói đội quân do thám được phái đi lúc trước đã bị mai phục, chỉ có vài người may mắn thoát c.h.ế.t trở về, hiện giờ đã ngất xỉu ở trước cửa doanh trại.

Nghe vậy, sắc mặt Giang Duật Phong lập tức trở nên nghiêm trọng, bước nhanh ra khỏi lều.

Ta vội vàng đuổi theo hắn, lúc này mới nhìn thấy mấy tên lính nằm bất động trên mặt đất, đang được đặt lên cáng, chuẩn bị đưa đến lều quân y.

Nhìn thấy sắc mặt bọn họ tím tái, thở dốc, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, ta liền vội vàng đuổi theo: “Nhìn bọn họ như vậy, có vẻ như là trúng độc, mau chuẩn bị hoàng cầm, hoàng bá, chi tử, mộc thông, thêm phòng phong, kim ngân hoa, đại hoàng, cuối cùng thêm một ít lá bạc hà tươi, sắc lấy một bát cho bọn họ uống, giải độc tiêu chướng, sẽ không sao nữa.”

Lời còn chưa dứt, quân y cũng đã đến, nghe ta nói xong liền gật đầu: “Cô nương nói không sai, có lẽ bọn họ đã vô tình đi vào rừng độc, hít phải khí độc.”

Ông ta liền sai người bên cạnh, “Cứ làm theo lời cô nương này dặn dò.”

Sau khi dặn dò xong, ông ta quay lại chắp tay với ta: “Cô nương còn thông thạo y thuật, thật hiếm thấy, nhưng mà ta thấy cô nương rất xa lạ, không biết là…”

“Ơ…” Ta quay sang nhìn Giang Duật Phong một cái, cắn răng một cái, quyết định nói thẳng: “Thiếp thân là… thê tử của Tướng quân.”

Quân y ngẩn người, sau đó mới vỗ trán hiểu ra: “À, thì ra là phu nhân của Tướng quân, thất lễ, thất lễ.”



Ta lén lút liếc nhìn Giang Duật Phong một cái, tuy rằng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, nhưng cũng không lên tiếng phản bác, xem như là ngầm đồng ý với lời nói của ta.

Sau khi xử lý xong cho mấy tên lính bị trúng độc, ta cùng Giang Duật Phong đi ra khỏi lều quân y.

Hắn hiếm khi chủ động nói chuyện với ta: “Nàng còn biết y thuật sao?”

Ta khiêm tốn nói: “Chỉ là từng xem qua vài cuốn sách y học thôi.”

Phụ thân ta đọc rất nhiều sách, thư phòng của ông ấy lưu trữ vô số sách vở, nhờ phụ thân thích đọc sách, nên lúc nhỏ ta cũng theo ông ấy đọc không ít sách y học, vì vậy cũng hiểu biết một chút về y thuật.

Nhân lúc Giang Duật Phong còn chưa lên tiếng, ta liền tranh thủ nói tiếp: “Tướng quân, vừa nãy ta thấy trong lều quân y có rất nhiều người bị thương, mà quân y lại ít ỏi, chi bằng, ta ở lại đây giúp một tay, cũng coi như là góp một phần sức lực nhỏ bé.”

Giang Duật Phong nhíu mày, trầm ngâm một lúc, sau đó gật đầu.

“Vậy làm phiền nàng.”

12

Những ngày tiếp theo, ta trở thành trợ thủ đắc lực của quân y.



Giang Duật Phong ra ngoài chinh chiến g.i.ế.c giặc, ta ở phía sau chăm sóc người bị thương, tuy rằng điều kiện gian khổ, nhưng ta vẫn tìm được niềm vui trong cái khổ, cảm nhận được hạnh phúc giản đơn khi phu xướng phụ tùy.

Giang Duật Phong quả không hổ danh là con cháu nhà tướng, rất giỏi dùng binh, hơn nữa binh lính bên ta lại dũng mãnh thiện chiến, đánh cho quân Liêu thất bại liên tiếp, cuối cùng bọn họ buộc phải phái sứ giả đến đàm phán hòa bình.

Cuộc chiến dự kiến kéo dài nửa năm, nhưng không đến ba tháng đã kết thúc trong thắng lợi.

Giang Duật Phong để lại một bộ phận quân đội đóng quân ở An Bắc thành, sau đó dẫn theo đội quân chủ lực, áp giải sứ giả của Bắc Liêu trở về kinh thành.

Ta và Liễu Châu cùng hắn ta trở về.

Sau vài tháng gần gũi, thái độ của Giang Duật Phong đối với ta đã dịu dàng hơn rất nhiều, không còn xa cách như lúc đầu nữa.

Chỉ là, hắn vẫn luôn giữ khoảng cách với ta, không có quá nhiều tiếp xúc thân mật.

Liễu Châu suốt dọc đường đều ủ rũ: “Tiểu thư, rõ ràng Tướng quân đã có tình cảm với người rồi, nhưng sao hắn ta vẫn không chịu động phòng với người? Chẳng lẽ hắn ta thật sự có ẩn bệnh sao?”

Ẩn bệnh?

Không thể nào.

Ta nhớ đến chuyện xảy ra cách đây không lâu, hôm đó hắn thức suốt đêm bàn bạc chiến thuật với phó tướng, mệt quá nên đã nằm ngủ ngay trên giường.