Tướng Quân, Chàng Đồng Ý Hoà Ly Đi

Chương 14: Thơm lắm mà



Vĩnh Hạ cảm thấy con người này thật không biết xấu hổ, làm việc xấu với nàng còn đánh tráo khái niệm đem hết tội lỗi đổ lên đầu người vô tội như nàng, hơi cả giận nàng lớn tiếng quát vào mặt hắn:

"Cũng không bảo chàng dùng cách này..."

Nàng trừng Dư Chấn Vũ một lúc lâu, mới lồm cồm bò dậy từ trong lòng hắn mà xem vết thương trên cánh tay vừa mới được rút tên kia, máu chảy ra không ngừng làm bản thân nàng cũng lúng túng, nhưng người nào đó sắc mặt vẫn như phản phất hương xuân mà bực mình, nàng lấy thuốc đổ trực tiếp vào vết thương của hắn, không có tí dịu dàng nào như khi nàng làm cho các binh sĩ khác khiến Dư Chấn Vũ nhíu mày mà nhìn nàng.

Dường như hắn nhận ra được đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị nàng quát thẳng vào mặt, lần đầu tiên hắn thấy nàng đối xử ân cần với người khác hơn hớn... Cũng là lần đầu hắn cảm nhận được đôi môi mềm mại, ngọt ngào kia khiến hắn đến bây giờ vẫn còn ngửi thấy mùi thơm của nó vấn vương trên cánh mũi mà không phải là mùi máu tanh nồng ở bắp tay.

Trong thời gian Dư Chấn Vũ bận suy nghĩ cho mấy cái cảm xúc dở hơi của mình thì Vĩnh Hạ đã băng bó xong vết thương cho hắn, nàng còn bực mình mà thắt lên trên đó một cái nơ bướm nhỏ nhỏ xinh xinh, nàng muốn trả thù hắn vì dám chiếm tiện nghi của mình, nàng không đánh lại hắn, không độc miệng bằng hắn... Được thôi, nàng làm cho hắn mất đi phong thái của vị tướng quân anh dũng thiện chiến, xem hắn có tức chết không?

"Xong rồi..." Vĩnh Hạ phủi phủi tay mình, khẽ cười lên tiếng.

Dư Chấn Vũ lúc này mới hồi thần mà nhìn nàng rồi lại nhìn vào vết thương, cái nơ bướm kia quá là chói mắt, mặc dù nó mà trắng nhưng nó điệu dã man, hắn mà để binh sĩ dưới trướng mình nhìn thấy cái bộ dạng này, chẳng phải bảo hắn cắm mặt xuống đất mà trốn sao?

Hắn nhìn cái đáy mắt đầy vẻ khiêu khích của nàng liền hiểu được nàng đang trả thù hắn chuyện lúc nãy, cảm giác bực mình trong lòng cũng dần tan đi, nhưng vẫn gằn giọng hỏi nàng:

"Nàng chơi ta?"

"Chàng nói gì vậy? Ai chơi ai?" Vĩnh Hạ nghiêng đầu nhìn hắn, dáng vẻ cực kì ngây thơ như chẳng hiểu chuyện gì...

Dư Chấn Vũ nhìn cái bộ dáng làm ra vẻ vô tội này của nàng thì không nhịn được mà quay mặt sang hướng khác cười thầm, sao lúc trước hắn không biết tiểu thê tử trong nhà hắn lại đáng yêu như thế này chứ.

Vĩnh Hạ thấy hắn không nổi đoá lên với mình cũng cảm thấy không còn gì thú vị, nàng định bước xuống giường tìm Xuân Hương chuẩn bị nước tắm thì bị Dư Chấn Vũ vòng tay qua eo mà kéo lại.

Hắn hắng giọng hỏi nàng: "Đi đâu?"



Tư thế này làm lưng nàng áp sát vào lồng ngực hắn, từng lời hắn nói đều không nhanh không chậm chạm vào tai nàng làm cho cả người Vĩnh Hạ đỏ lên như con tôm luộc, nàng lấp ba lấp bấp trả lời hắn:

"Đi... Đi tắm..."

"Khuya rồi... Còn tắm gì nữa..." Hắn vừa nói, một tay vừa kéo nàng ép chặt xuống giường làm Vĩnh Hạ giật mình.

"Trị thương suốt ba canh giờ... Người ta hôi lắm... Ta muốn đi tắm."

Dư Chấn Vũ nghe nàng nói vậy, hắn cười cười vùi mặt vào hõm cổ nàng mà hít một cái:

"Đâu... Vẫn thơm lắm mà."

Mấy cái hành động thân mật này của hắn làm Vĩnh Hạ bất giác đứng hình, hắn ôm nàng, ngửi mùi nàng còn trơ trẽn bình phẩm nữa... Nếu hắn không phải phu quân của nàng, Vĩnh Hạ chắc chắn sẽ một kiếm chém chết tên sắc lang này... Quá là vô lễ.

Nàng rụt vai lại, kéo chăn chùm lên đỉnh đầu của mình, cao giọng nói:

"Vậy ta ngủ đây... Chàng cũng mau ngủ đi."

Dư Chấn Vũ nhìn cái người được quấn chặt trong lớp chăn mà cười đểu cáng, hắn nắm chặt lấy chăn của nàng giật mạnh ra, nhìn nàng chằm chằm mà khinh khỉnh nói:

"Ha... Ngủ cái con khỉ."

"A...."