Vĩnh Hạ ngập ngừng không dám ngước mắt lên nhìn hắn, nàng có rất nhiều thắc mắc trong lòng, hôm nay hắn lạ quá, giống như bị ai nhập vậy chứ không phải Dư Chấn Vũ mà nàng quen biết...
Hắn dịu dàng nói chuyện với nàng, ngoài mặt trách mắng nhưng lại đầy quan tâm lo lắng, còn liên tục làm ra mấy hành động thân mật khó hiểu nữa.
Dư Chấn Vũ thấy nàng cứ chần chừ liền khó chịu trong lòng, nàng không ngước lên thì hắn cúi xuống vậy, miễn là hôn được thì không cần câu nệ.
Mặc kệ tiếng nàng gọi hắn, Dư Chấn Vũ vẫn chuyên tâm với nghiệp vụ của mình, tiếng nhóp nhép của nước bọt cùng với tiếng răng môi ken két chạm vào nhau lấn át cả tiếng tí tách của ngọn lửa đỏ trong lều.
Hắn hôn nàng một lúc lâu mới buông nàng ra, hơi thở ấm nóng của nàng vẫn còn vương vấn không dứt quanh chóp mũi hắn, Dư Chấn Vũ nhìn khuôn mặt nhu tình của nàng có hơi luyến tiếc nhưng vẫn kiềm chế bản thân mà khàn giọng nói:
"Ngủ đi... Ngày mai ta còn nhiều việc phải làm."
Vĩnh Hạ vừa lấy lại được hơi thở của mình, nghe hắn nói như vậy đã vội vàng hỏi lại:
"Vậy... Vậy ngày mai ta vẫn có thể đi thay thuốc cho bọn họ không?"
Dư Chấn Vũ nằm xuống bên cạnh nàng, hắn khẽ cười nhàn nhạt trả lời:
"Tùy nàng thôi... Giờ trong doanh ai không biết chuyện này... Muốn giấu cũng không được."
"..." Vĩnh Hạ im lặng không nói gì chỉ là trong lòng nàng thầm cảm thấy có lỗi, giúp được thì ít mà gây thêm phiền toái cho hắn thì nhiều... Cảm thấy có lỗi quá đi.
***
Xế chiều ngày hôm sau Trần Viễn quả thật đã đưa được quân y từ Trác Quận về tới đại đoanh, vị quân y này thoạt ngoài năm mươi tuổi, vẻ mặt hiền từ rất có phong vị của một y sĩ đức độ cao.
Ông ấy nhìn vết thương của những binh sĩ đã được xử lý tỉ mỉ mà trầm trồ tán dương:
"Ai đã chữa trị cho họ vâỵ? Làm rất tốt... Cho lão gặp mặt được không?" Ông ấy nghe nói trong doanh hiện giờ đang không có quân y, nhưng nhìn tình trạng hiện giờ của binh sĩ ông lại nghĩ rằng có người nào đó trong doanh khá am hiểu về y thuật... Nếu được gặp ông chắc chắn muốn chiêu mộ về làm đệ tử của mình.
"Chuyện này..." Trần Viễn đứng một bên gãi đầu khó xử, hắn vừa đưa quân y về muốn đến bẩm báo tướng quân thì nghe binh sĩ gác cổng nói tướng quân đã dắt công chúa ra suối tắm rồi... Trước khi đi còn dặn nếu hắn quay về cứ trực tiếp đưa quân y đi xem vết thương cho các binh sĩ khác... Không cần bẩm báo làm gì.
"Trần tướng quân sao vậy? Lão không thể gặp người đó sao?" Dương Trung vuốt hàm râu dài của mình nheo mày nhìn Trần Viễn, giữa đêm lôi ông từ Trác Quận đến biên giới xa xôi, ngựa thì chạy như bay làm cái thân già gần về với tổ tiên bị hành nhừ mỏi cả người mà muốn gặp một người cũng không được, nghĩ thôi là hết muốn làm nghề hết mình rồi.
Trần Viễn đã nghe danh Dương Trung của Trác Quận từ lâu, ông trước là một đại phu vân du tứ hải trị bệnh cứu người, nhờ một lần được quận chủ Trác Quận giúp đỡ mà mang ơn, trở thành quân y cho binh tướng Trác Quận, nghe nói là tài giỏi hơn các bậc danh y đương thời, kẻ tưởng như đã chết cũng sẽ được ông ta cứu về... Chỉ là tính cách có phần rất kì quái... Dở dở ương ương không biết đâu mà lần.
Trần Viễn cười cười, giờ đang cần ông ta giúp, nhịn ông ta vậy, hắn nhẹ giọng nói:
"Người đó hiện giờ không có trong doanh... Dương đại nhân đợi một lúc nữa nha... Haha..."
Dương Trung cau mày nhìn chằm chằm Trần Viễn, chẳng biết làm sao ông ta lại đột nhiên cười lớn mà nói:
"Cười xấu quá đi... Trần tướng quân vẫn nên để mặt lạnh như vậy may ra còn có cô cưới... Hahahhaha..."
"..." Nội tâm Trần Viễn lúc này chỉ dám gào thét... Không được đánh người già... Không được đánh người già... Tức quá...
***
Phải đến tối muộn Dư Chấn Vũ mới đưa Vĩnh Hạ trở về doanh trại, hắn ôm nàng từ trên ngựa xuống thì thấy Trần Viễn đang đứng cạnh một ông lão râu dài liền biết rằng đó là quân y mượn từ Trác Quận.
Vĩnh Hạ bây giờ thần hồn chắc còn lạc trên suối chứ làm gì có ở đây, chiều hôm nay hắn nói muốn đưa nàng đi tắm, nàng còn cảm thấy sao hôm nay hắn tốt vậy mà vui vẻ như được lên trời, dù sao cả ngày hôm qua nàng cũng chưa được tắm, cả người bứt rứt khó chịu...
Nhưng mà hắn đưa nàng xuống suối liền giở trò lưu manh với nàng, ngoài bước cuối cùng ra thì chuyện gì hắn cũng làm, nàng đánh hắn đến nỗi vết thương rỉ máu ra hắn vẫn cố chấp mà giở trò lưu manh với nàng, đến khi nàng mệt quá nằm gọn trong lòng hắn, hắn mới tha cho nàng mà đem nàng về doanh.
Trần Viễn nhìn thấy tướng quân ôm công chúa đang thất thần trong tay thì nghi hoặc, nhưng vẫn lễ độ mà tiến lên hành lễ:
"Công chúa, tướng quân... Đây là Dương đại nhân của Trác quận..." Hắn hướng mắt về phía Dương Trung đang đi lại gần mà nói.
Dương Trung nghe Trần Viễn gọi hai người trước mặt là tướng quân, công chúa cũng ngỡ ngàng, từ xa ông nhìn thấy hành động thân mật của hai người liền biết là phu thê, cũng nhìn dáng vẻ oai nghiêm của Dư Chấn Vũ mà biết hắn là chủ soái ở đây chỉ là không ngờ thê tử của hắn lại là công chúa đương triều, lại còn hạ mình đến biên giới xa xôi này cùng phu quân.
Ông cũng làm hành động giống như Trần Viễn cung kính cúi đầu hành lễ với hai người:
"Hạ thần Dương Trung là quân y của Trác Quận... Tham kiến công chúa... Tham kiến tướng quân..."
Dư Chấn Vũ cười, theo lẽ thường mà khách sáo nói:
"Dương đại nhân không cần đa lễ... Lần này là ta phải nhờ vào ngài... Mong Dương đại nhân tận tình giúp đỡ..."
"Haha... Thần không dám..." Dương Trung cười lắc đầu nói, một lúc sau lại nhớ ra chuyện gì đó mà thấp giọng hỏi:
"Thần đã xem qua vết thương của các binh sĩ... May là trước đó đã có người khá ảm hiểu y thuật xử lý mới không dẫn đến hoại tử... Chỉ là không biết người đó là ai... Thần rất muốn gặp mặt... Nếu có nhân duyên cũng muốn nhận hắn làm đồ đệ mà truyền dạy y thuật cả đời của hạ thần cho hắn."