Vĩnh Hạ trân trối nhìn hắn, hai má nàng phồng lên vì tức giận, bàn tay đang dí vào vết thương của hắn vẫn không buông ra mà quát lớn:
"Chàng... Chàng còn như vậy nữa... Ta sẽ sang lều Xuân Hương với Thu Vãn ngủ."
"Ai làm gì chứ?" Dư Chấn Vũ nhíu mày hỏi lại nàng, hắn hôn thê tử của mình, cũng đâu phải chuyện gì to tát mà tức giận đòi đi nơi khác ngủ chứ.
Vĩnh Hạ nhìn cái bộ dạng tự cho mình là đúng này của hắn thì càng bực mình, nàng không kiểm soát được lời nói của mình mà tức giận nói:
"Chẳng phải chàng nói sẽ không đụng vào ta sao? Chẳng phải chàng nói ghê tởm người họ Lưu ta sao? Vậy những hành động lúc nãy của chàng là có ý gì?"
Dư Chấn Vũ thoáng trầm mặc, đúng vậy hắn có thù với hoàng tộc, hắn đã từng nói sẽ không đụng vào nàng nhưng sau khi nghe được chuyện nàng vì hắn mà học y suốt mười năm, đó không phải là chuyện một công chúa như nàng nên nổ lực, hắn nhìn nàng ân cần chăm sóc các binh sĩ của hắn đang bị trọng thương, hắn nhìn nàng khẽ cười chúc hắn tất chiến tất thắng... Tất cả đều làm cho lý trí kiên định của hắn bị dao động mà không nhịn được muốn có được nàng. Nhưng lời nói của Vĩnh Hạ đã làm cho hắn thức tĩnh, hắn là con trai của Dư gia, nàng là công chúa Đương triều giữa hai người sẽ có tình yêu không toan tính, vụ lợi sao? Sẽ không đâu, chỉ cần lão hoàng đế kia còn sống một ngày, nàng mãi mãi là công cụ để lão khống chế hắn. Dư Chấn Vũ hít một hơi thật dài, hắn ngã người xuống nằm bên cạnh nàng, lạnh lùng nói:
"Ngủ đi... Chuyện ban nãy là ta không kiểm soát được mình... Ta sẽ không chạm vào nàng nữa đâu."
"..."
***
Sau đêm hôm đó hai người đều ngại chạm mặt nhau, Vĩnh Hạ theo Dương Trung học y chữa bệnh, Dư Chấn Vũ thì chuẩn bị quân lực cho trận đánh tiếp theo... Cả hai đến tối mới nói với nhau vài câu trong lều chính rồi lại đi ngủ với thanh kiếm dài nằm giữa hai người... Dư Chấn Vũ vốn đã muốn đem nó vứt đi từ lâu nhưng cứ mỗi lần không thấy nó Vĩnh Hạ lại hỏi hắn khiến hắn cảm thấy bực mình mà vứt mạnh nó lên giường lại.
Chớp mắt đã đến trung thu, đây là ngày tết đoàn viên, ngày mà tất cả mọi người đều quay quần bên gia đình mình nhưng đối với những binh sĩ nơi sa trường đó là một điều vô cùng xa xỉ... Ngày mai họ lại phải lên chiến trường... Lần này có thể toàn mạng trở về hay không họ cũng chẳng biết, nói gì đến một cái tết đoàn viên...
Vĩnh Hạ ngước mắt nhìn trăng sáng trên bầu trời rồi lại nhìn mấy chiếc bánh trôi trắng nõn tròn xoe trong cái nồi trước mặt mà khẽ cười... Ba năm nay trung thu năm nào nàng cũng phải một mình đi tiệc gia yến trong cung, nàng cũng biết tủi thân, cũng biết xấu hổ với các hoàng muội đã thành gia lập thất khác vì không có phu quân bên cạnh... Nhưng năm nay nàng có thể đón trung thu cùng Dư Chấn Vũ, cứ xem như là lần đầu cũng như lần cuối trước khi hai người hoà ly thì đây cũng là kỉ niệm nàng muốn lưu giữ nhất trước khi mình và hắn trở thành người dưng chỉ còn lại quan hệ quân thần thuần túy.
Nàng có nỗi lòng nhớ nhà, các binh sĩ cũng vậy... Thấu hiểu nỗi lòng của những con người xa thân nhân nàng liền cùng Xuân Hương, Thu Vãn nấu một nồi chè trôi trước lớn, đủ để khao toàn quân...
Cặm cụi từ trưa đến tối muộn, mùi hương của nước gừng thơm phảng phất trong doanh trại khiến các binh sĩ tuần tra hay luyện binh đều nhìn chằm chằm về phía Vĩnh Hạ và nồi chè của nàng... Bọn họ đều không ngờ công chúa cao quý không những biết chữa bệnh còn biết nấu ăn... Tướng quân của bọn họ rốt cuộc kiếp trước tu được phúc đức gì vậy? Cái mặt thối thế kia vẫn có thể cưới được công chúa.
A Tang chàng thiếu niên nhỏ tuổi nhất trong doanh, cũng là người hoạt bát nhanh miệng nhất chạy đến chỗ Vĩnh Hạ mà hớn hở hỏi nàng:
"Công chúa... Chè thơm quá... Có thể cho A Tang một viên không?"
"Thằng nhóc này thất lễ quá đó..." Một binh sĩ cao lớn ở phía xa nhìn A Tang mà lớn giọng trách mắng.
Vĩnh Hạ khẽ cười nhìn cậu thiếu niên trẻ tuổi rạng rỡ trước mặt mà cảm thấy an lòng... Nàng mong rằng chiến trường đẫm máu này sẽ không bao giờ giết mất nụ cười rạng rỡ trên môi của A Tang... Nàng nhẹ giọng trả lời cậu:
"Được... Tất cả các ngươi đều có phần... Ta nấu nhiều lắm..."
"Hoan hô... Hoan hô công chúa..." Tất cả các binh sĩ nghe thấy lời này đều cười rạng rỡ tung hô nàng, từ sau lần nàng trị thương cho họ... Thiện cảm với công chúa đã tăng lên mức độ còn cao hơn Dư Chấn Vũ... Chung quy là công chúa dịu dàng hơn tướng quân, công chúa không mắng bọn họ, công chúa làm đồ ăn ngon cho bọn họ... Còn người nào đó ngày nào cũng cái mặt hầm hầm ai thấy cũng sợ.