Những gì mà Dư Chấn Vũ nói Lưu Vĩnh Hạ đều không hiểu, nàng ngờ nghệch hỏi lại chàng:
"Ngân khố trống rỗng... Phụ hoàng cũng đành vậy... Người cũng rất thương xót cho Dư Đại tướng quân."
"Ha... Cô ngốc thật hay là giả ngốc vậy... làm gì có chuyện ngân khố trống rỗng... là phụ hoàng cô sợ phụ thân ta công cao át chủ nên muốn diệt đi trung thần vì nước vì dân. Giang sơn Lưu gia các người đều là do Dư gia ta đời đời anh dũng, trung quân ái quốc giành lấy đến cuối cùng lại vẫn bị phụ hoàng cô nghi kỵ hại chết phụ thân ta, hại ta mà mẫu thân, mẹ quá con côi sống lay lắt không người nương tựa, bị họ hàng khinh rẻ, bị người ta coi thường... Lưu Vĩnh Hạ Cô nói xem ta có nên hận phụ hoàng cô hận cả Lưu gia các người không?" Dư Chấn Vũ càng nói càng cao giọng, trút bỏ hết nỗi căm tức trong lòng mà hắn đã giữ suốt mười năm qua.
Lưu Vĩnh Hạ đau lòng rơi lệ, nàng thật sự không biết những chuyện phụ hoàng đã làm, nàng chỉ biết nàng đã yêu và chờ hắn suốt mười năm, mười năm đó Dư Chấn Vũ trên chiến trường lập công giết địch nàng ở hoàng cung đều lo lắng đến không yên giấc mong hắn khoẻ mạnh, bình yên. Ngày hắn khải hoàn trở về phụ hoàng liền ra lệnh ban hôn cho nàng và hắn, niềm hạnh phúc bủa vây trong tâm trí đã làm Vĩnh Hạ quên đi việc suy nghĩ người mình yêu có yêu mình hay không.
Nàng nắm chặt lấy hai cánh tay của Dư Chấn Vũ nghẹn giọng hỏi hắn:
"Cô có biết thế nào là lệnh vua khó cãi không? Phụ hoàng cô là muốn dùng cô khống chế Dư gia ta một lần nữa... Suy cho cùng ông ta đến con gái mình cũng tính kế... Cô cũng chỉ là con cờ để ông ta cân bằng quyền lực."
Từng lời từng lời của Dư Chấn Vũ như mũi dao đâm vào tim nàng, nàng đường đường là công chúa cao quý của Đại Yến lại bị phu quân ghét bỏ, cha ruột tính kế, cơn đau xé lòng khiến nàng không nhịn được mà khóc nấc lên, sự thật khó chấp nhận này vậy mà lại nhẫn tâm cho nàng biết ngay ngày nàng hạnh phúc nhất. Ánh mắt lạnh như băng của Dư Chấn Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, hắn cầm con găm luôn vắt ngang hông mình rạch đường trên ngón tay nàng nhỏ lên tấm lụa trắng tinh kia, vật minh chứng cho sự trong trắng của nàng.
Vĩnh Hạ đau đớn nhìn hắn, nàng biết hắn muốn làm gì, nàng có thể chấp nhận được nhưng lời hắn nói tiếp theo lại khiến nàng như đã bước chân đến bờ vực lại còn bị chính người mình yêu nhất nhẫn tâm đẩy xuống vực sâu vạn trượng:
"Cô biết tại sao ta phải làm vậy không? Vì ta không muốn làm chuyện đó cùng cô chút nào... Ta ghê tởm cả nhà các người."
***
"Công chúa... Người tỉnh lại đi công chúa." Tỳ nữ Xuân Hương nhìn thấy nàng cứ lớn tiếng trong cơn mê liền cố gắng gọi nàng dậy.
"Đừng mà... Đừng mà.." Vĩnh Hạ giật mình ngồi bật dậy, hoá ra tất cả là giấc mơ, một giấc mơ ám ảnh nàng đã ba năm qua.
Vĩnh Hạ thành thân cùng Dư Chấn Vũ đã ba năm, hắn vẫn lạnh nhạt với nàng như ngày nào, ba năm qua hai người chưa từng viên phòng, hắn nói hắn ghê tởm cô, mỗi lần hắn theo quy tắc đến phòng cô vào mồng một và mười lăm hàng tháng đều ngủ trên ghế dựa không hề lên giường nằm cạnh cô dù chỉ một ngày.
Cuộc sống kéo dài như vậy Vĩnh Hạ thật sự không chịu nổi nữa, người trong phủ tướng quân ngoài mặt đều cung kính nàng nhưng sau lưng lại dè biểu nàng, thời đại này phụ nữ không có sự yêu thương của phu quân dù thân phận có cao quý đến đâu cũng bị người khác coi thường. Ngày ngày ngoài Xuân Hương và Thu Vãn hai Tỳ nữ cận thân của nàng thì Vĩnh Hạ chỉ có thể làm bạn với chim muông, cây cỏ trong hoa viên. Đến mặt của Dư Chấn Vũ mấy tháng nàng cũng chưa được gặp.
"Canh y cho ta... Phải đi thỉnh an lão phu nhân rồi."
Thu Vãn vừa lấy y phục cho nàng vừa bất mãn lên tiếng:
"Lão phu nhân không thích công chúa chỉ toàn nói lời khó nghe... Công chúa còn hạ mình đi thỉnh an bà ấy."
Vĩnh Hạ im lặng khẽ cười, dù sao đó cũng là mẫu thân của hắn, nàng là con dâu phải tròn đạo hiếu với bà.
Xuân Hương bảo Thu Vãn im lặng nhưng cũng không nhịn được mà lên tiếng:
"Còn có biểu tiểu thư bên đó nữa... Hôm qua còn nói công chúa đẩy cô ta xuống hồ... Rõ ràng là cô ta tự mình ngã xuống để tướng quân bắt gặp được nhảy xuống cứu cô ta... Thật là trơ trẽn."
Vĩnh Hạ nhớ lại ngày hôm qua, khi đó nàng chỉ muốn đi dạo quanh hồ, Du Yên Yên biểu muội của Dư Chấn Vũ lại đến bắt chuyện với nàng, một lúc sao thì nàng ta tự nhiên ngã mình xuống hồ nàng còn không hiểu chuyện gì thì đã thấy Dư Chấn Vũ lao xuống kéo cô ta lên, cô ta ho sặc sụa vài cái, nắm lấy áo của Dư Chấn Vũ mềm mại nói:
"Biểu ca... Là biểu tẩu không cẩn thận va phải muội huynh đừng trách biểu tẩu."
Dư Chấn Vũ không nói gì chỉ nhìn nàng bằng một đôi mắt sắc lạnh, bế cô ta lên lướt ngang trước mặt nàng, chắc là vì cảnh tượng đó mà nàng lại lần nữa mơ thấy giấc mơ đã dày vò nàng suốt ba năm qua.
Vĩnh Hạ lặng thinh nhìn lên trần nhà để nước mắt chảy ngược vào trong, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm:
"A Vũ ca ca có phải chúng ta nên kết thúc rồi không?"