Trình Hàn Tuấn ngoan ngoãn mà uống canh giải rượu, một lúc sau liền tỉnh táo không ít, Lý Viên Kỳ cũng yên tâm, y định rời đi thay y phục trên người nhưng Trình Hàn Tuấn lại kéo y lại
“Đừng đi, Kỳ nhi ở lại đây với ta được không”
Trình Hàn Tuấn uỷ khuất nói
“Điện hạ, người buông tay ra một chút, ta thay y phục sẽ trở lại ngay, ở thao trường cả ngày trên người không ít mồ hôi”
Lý Viên Kỳ dựt tay ra khỏi tay Trình Hàn Tuấn, Trình Hàn Tuấn nhìn y như xác định y nói thật sau đó mới buông tay
“Vậy nhanh một chút a, ta chờ ở đây”
Lý Viên Kỳ không nói gì nhanh chóng đi thay y phục, nhưng thật ra y càng muốn tránh mặt Trình Hàn Tuấn hơn nhưng bây giờ người ở Lý phủ y không thể tránh được
Trình Hàn Tuấn sau khi tỉnh rượu liền cảm thấy lòng vui vẻ một ít, nếu biết sớm như vậy hắn sẽ đến tìm Lý Viên Kỳ, để bỏ lỡ biết bao nhiêu thời gian thích hợp, quả thật là quá ngu ngốc rồi, trong thời gian hắn trong men rượu thì Trình Hàn Nhất đã sớm lên được biết bao nhiêu mưu kế, Trình Hàn Tuấn thật muốn đánh mình một cái, nhưng không sao bây giờ vẫn chưa muộn
Lý Viên Kỳ sau khi thay y phục đắng đo một chút mới trở lại, lúc y đến Trình Hàn Tuấn đang nhăm nhi trà trong chén nhìn thấy Lý Viên Kỳ liền nhanh chóng đứng dậy
“Kỳ nhi….”
Hắn vươn tay định nắm lấy tay Lý Viên Kỳ liền bị y né tránh
“Xin điện hạ cẩn trọng lời nói nếu như bên ngoài nghe được sẽ không hay, người nên gọi ta là Lý tướng quân hoặc là Viên Kỳ”
Trình Hàn Tuấn nhíu mày, quả thật Kỳ nhi của hắn vẫn xa cách nhưng không sao hắn mặt dày là được thôi
“Được rồi, Viên Kỳ ngày kia là đến hội săn đến khi đó chúng ta cùng nhau săn xem ai được nhiều nhất ta nhớ lúc nhỏ ngươi bắn cung rất giỏi”
“Lần này thần không tham gia, thần bảo vệ cho công chúa cùng Nam hậu cho nên không tham gia hội săn”
Trình Hàn Tuấn nghe vậy liền thất vọng nhưng sau đó liền lấy lại tinh thần
“Vậy đến đó ta sẽ săn cho ngươi một con chồn để làm quà cho ngươi được không”
Lý Viên Kỳ không đáp lời chỉ gật đầu
Trình Hàn Tuấn liên tục nói rất nhiều chuyện, Lý Viên Kỳ chỉ đáp vài câu không thì gật đầu lấy lệ, nhưng nhiêu đó cũng khiến Trình Hàn Tuấn vui vẻ vì Lý Viên Kỳ chịu ngồi cùng hắn
Trời bên ngoài đã ngã tối, Lý Viên Kỳ đành phải lên tiếng
“Điện hạ, trời đã không còn sớm, người trở về vương phủ nghỉ ngơi đi”
Trình Hàn Tuấn thế nhưng không trở về còn mặt dày muốn ở lại Lý phủ
“Ta ở lại đây cũng được, không phải trước đây ta vẫn thường ở lại đây hay sao”
Lý Viên Kỳ liền sững người, nhưng trước đây bọn họ còn nhỏ không nói bây giờ đều đã lớn hơn nữa y còn có tiểu muội nếu bên ngoài đồn đạu không hay thì thanh danh tiểu muội của y còn đâu chứ
“Nhưng nếu bên ngoài đồn đại….”
“Mặc kệ bọn họ đồn gì, đêm nay ta đành tá túc lại Lý phủ vậy”
Không đợi Lý Viên Kỳ nói thêm lời nào Trình Hàn Tuấn đã thong thả bước đi đến phòng của y, phòng y với trước đây vẫn là như vậy không khác gì cả, Trình Hàn Tuấn liền bước vào, đóng cửa rồi nhanh chóng nằm lên giường
Lý Viên Kỳ đuổi theo, lòng thầm mắng người này thật là tuỳ tiện vô cùng, lúc y đến đã thấy Trình Hàn Tuấn nằm trên giường y, Lý Viên Kỳ liền đen mặt hơn bao giờ hết
“Điện hạ, nếu người muốn nghỉ lại ta sẽ sang phòng khác ngủ”
Lý Viên Kỳ nói sau đó nhanh chóng bước đi, Trình Hàn Tuấn cũng phản ứng lại liền nắm lấy tay Lý Viên Kỳ kéo mạnh về phía mình, Lý Viên Kỳ mất đà mà ngã lên người Trình Hàn Tuấn, tư thế vô cùng xấu hổ
“Ngủ chung cũng được, ta khoing ngại a, giường rộng như vậy, ta ngủ một mình không quen”
Chưa đợi Lý Viên Kỳ đáp lại, Trình Hàn Tuấn đã ôm chặt lấy người sau đó nhắm mắt, Lý Viên Kỳ cựa quậy thoát khỏi vòng tay của người kia nhưng nhanh chóng bị hắn ôm chặt lấy
“Ngoan ngoãn mà ngủ, ngươi sao lại không ngoan như trước đây vậy”
Lý Viên Kỳ đành bất lực, mặc kệ tất cả y cũng nhắm mắt chỉ là khi y vừa nhắm mắt, Trình Hàn Tuấn lại từ từ mở mắt ra
Đã sáu năm, sáu năm qua hắn luôn tìm kiếm hơi ấm của Lý Viên Kỳ, sáu năm đều mong chờ ngày được ôm y vào lòng như trước đây mà ngủ, trong suốt sáu năm qua, hắn đã từng nghĩ rằng bản thân thật sự mệt mỏi khi không có Lý Viên Kỳ bên cạnh, hắn cạnh tranh với Trình Hàn Nhất mục đích duy nhất là để giành lấy Lý Viên Kỳ
Còn ngai vàng địa vị kia hắn không quan tâm, suốt mấy năm qua đối với những đấu đá kia hắn vô cùng mệt mỏi nhưng nghĩ đến Lý Viên Kỳ hắn lại càng cố gắng hơn, mỗi khi nghe ai nhắc đến thân phận của y hoặc nói bất cứ lời nào khó nghe về Lý gia lẫn Lý Viên Kỳ hắn đều không để bọn họ sống, không như Trình Hàn Nhất im lặng nghe bọn họ nói đủ điều, hắn chỉ cần nghe một câu ngày hôm sau liền thất một cái xác
Hai năm qua hắn không trả lời thư của Lý Viên Kỳ chính là muốn cùng Trình Hàn Nhất cá cược xem, Kỳ nhi của bọn họ sẽ có kiên trì gửi thư hay không, còn có bọn họ muốn làm như vậy để cho Lý Viên Kỳ nhanh chóng trở về kinh thành hơn
Chỉ cần y trở về liền giam lỏng y trong chiếc lồng sớm đã chuẩn bị, từ bước từ bước khiến cho y ở bên cạnh họ mãi mãi không thể rời đi, không thể từ bỏ càng không thể trốn tránh được
Sáu năm qua chưa một giây phút nào mà Trình Hàn Tuấn hắn là không nghĩ về y cả, những người hắn nuôi sủng bên cạnh đều có vài phần đôi nét giống Lý Viên Kỳ, nhưng bọn họ mãi không thể là Lý Viên Kỳ được, vì Kỳ nhi là duy nhất không ai có thể cho hắn cảm giác an tâm khi ở cạnh cả
Người trước mặt hắn đã thay đổi rất nhiều, cũng đã cao lên không ít, nhưng hắn thấy được Lý Viên Kỳ của lúc xứa dường như không còn nửa, vẻ ngây thơ trong sáng kia bây giờ đã thành một tướng quân, có lẽ ở biên cương sớm trải qua cực khổ nên Lý Viên Kỳ cũng thay đổi không ít nhưng tính cách y vẫn vậy, vẫn rất dễ động tâm, năm đó nghe được tin tức Lý Viên Kỳ lập công, hắn đã vui vẻ như thế nào, hắn cầu xin phụ hoàng cho đến biên cương một chiến nhưng sau đó hắn lại ngã bệnh, đột nhiên ngã bệnh nặng nhưng hắn biết rõ là ca ca của mình Trình Hàn Nhất là ra, mặc dù không lấy mạng hắn nhưng khiến hắn không thể đến biên cương, làm lỡ lần gặp mặt của hắn với Kỳ nhi