Ngày hôm sau khi Lý Viên Kỳ tỉnh dậy liền nhìn thấy bản thân bị ôm bởi Trình Hàn Nhất và Trình Hàn Tuấn, y cũng không thấy lạ về việc này, Hàn Nhất và Hàn Tuấn ca ca thích ôm y như vậy y cũng thích ôm cả hai người
Tiểu công chúa Trình Như An đang đứng trước tẩm cung nhìn vào, nàng đã đợi cả buổi để xem khi nào hai vị hoàng huynh và Kỳ nhi khi nào mới chịu tỉnh dậy đây nhưng đã đợi một lúc lâu , tiểu công chưa sắp hết kiên nhẫn rồi đành đẩy cửa bước vào
Đập vào mắt nàng chính là hình ảnh ba người ôm nhau ngủ say trên giường, Trình Như An cảm thấy bản thân dường như không chung huyết thống với hai người kia, thân là muội muội còn chưa được hai người ôm ấp như vậy nhưng Kỳ nhi đáng yêu như vậy thì nàng cũng chấp nhận
“Trình Hàn Nhất, Trình Hàn Tuấn hai huynh mau dậy đi trời sắp lên đến đỉnh đầu rồi”
Trình Như An hét to đến mức Lý Viên Kỳ cũng giật mình tỉnh dậy, Trình Hàn Nhất và Trình Hàn Tuấn bị đánh thức có chút tức giận, hai người còn đang ôm lấy Kỳ nhi mà ngủ ngon lành thế nhưng bị muội muội làm phá cả giấc ngủ, hai người thật sự không muốn có vị muội muội này chút nào cả
“Ưm, Như An tỷ tỷ”
Lý Viên Kỳ dụi dụi mắt nhìn Trình Như An
“Kỳ nhi đã không còn sớm nữa mau dậy thôi, chúng ta đến chỗ lão sư học”
“Học làm gì cơ chứ không phải chúng ta đều đã biết hết mấy thứ đó rồi sao, không học cũng được khi nào lão sư dạy thứ gì mới hơn hãy đến”
Trình Hàn Tuấn lười biếng nói, Trình Như An không nhịn được liền đánh Trình Hàn Tuấn một cái
“Huynh có thể không học nhưng Kỳ nhi phải học có biết không, đệ ấy vào cung để học không phải để chơi”
Trình Như An nhắc nhở
Trình Hàn Nhất và Trình Hàn Tuấn lúc này mới nhận ra cả hai người mặc dù không cần học những thứ lão sư dạy nhưng Lý Viên Kỳ thì cần, thế là cả hai liền nhanh chóng mang Lý Viên Kỳ đi thay y phục
Vừa bước vào đã có rất nhiều ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn về phía Lý Viên Kỳ, Lý Viên Kỳ mặc dù không thích nhưng vẫn làm lơ những ánh mắt đó đi
Y biết vì sao họ nhìn y như vậy, mặc dù y là do chính phụ thân sinh ra nhưng chuyện này lại ít người biết, sẽ như thế nào nếu như một nam nhân sinh con cơ chứ, bọn họ đương nhiên sẽ không dám nói đến Nam hậu nhưng phụ thân y thì lại dễ dàng bị người khác công kích, hơn nữa phụ thân đã nói không cần để tâm đến lời nói của bọn họ làm gì, ai dám ức hiếp y y cứ trở về nói với phụ thân không cần phải động tay động chân
“Chà chà nhìn xem là ai kìa, chẳng khác phụ thân mình một chút nào, đều là bộ dạng yếu đuối, một nam nhân lại lúc nào cũng kè kè bên cạnh một nam nhân hơn nữa còn là hoàng tử không biết là có ý định gì đây”
Lời nói khó nghe từ phía một vị công tử con của một vị đại thần không ưa thích phụ thân của y
Trình Hàn Nhất và Trình Hàn Tuấn nghe vậy liền trừng mắt nhìn kẻ vừa nói, Trình Như An cũng vậy, nàng thật ghét những tên như vậy chỉ có Viên Nhi vẫn là đáng yêu nhất
“Này ngươi sao lại dám nói mất lời này không sợ….”
Một người khác bên cạnh nhắc nhở tên công tử kia nhưng hắn lại tiếp tục nói
“Sợ gì ta chỉ nói sự thật thôi, phụ thân hắn đường đường là nam nhân lại gả cho nam nhân còn ra thể thống gì”
Một câu nói thành công đụng chạm đến cả ba vị điện hạ chứ không riêng gì Lý Viên Kỳ
“Không biết ngươi là công tử nhà ai, nhưng ngươi vừa nói ra lời gì có biết hay không hả, phụ thân của ta, Nam hậu của Thuận An quốc cũng là nam nhân người gả cho phụ hoàng của ta là hoàng đế của Thuận An quốc vậy nói xem có ra thể thống gì hay không”
Trình Hàn Nhất ánh mắt sắc lạnh hướng về phía người vừa nói ra câu nói kia, lúc này tên công tử kia nhận ra bản thân mình đã lỡ lời liền quỳ xuống
“Thần….thần….thần lỡ lời xin hoàng tử tha tội”
Trình Hàn Tuấn cười nhếch, tha tội lời vừa nói ra không những động chạm đến Lý Viên Kỳ còn động đến phụ thân của bọn họ, tha tội dễ dàng vậy sao
“Tha tội, ngươi nghĩ lời vừa rồi của ngươi nói ra đủ để chu di tam tộc, chỉ một câu lỡ lời hay sao”
Trình Hàn Nhất lạnh lùng nói
“Hàn Nhất ca ca đừng nổi giận”
Lý Viên Kỳ ở bên cạnh can ngăn, những lời này y sớm đã nghe quen rồi không cần phải để tâm, cùng lắm về nói với phụ thân, phụ thân sẽ có cách cho bọn họ im miệng từ nay về sau
“Kỳ nhi đúng là nhân từ nhưng ta thì không, đệ bỏ qua cho kẻ đã nói mình như vậy hay sao”
Trình Hàn Tuấn cho rằng Lý Viên Kỳ quá nhân từ, nhưng hắn nào biết Bạch Viên đã căn dặn những uỷ khuất kia cứ chấp nhận đừng ở trước mặt người khác mà phản kháng lại, cứ về nói với người người xử lí hết
“Nghe đệ được không, mặc kệ chuyện này đi, lão sư đã đến mau vào học thôi”
Lý Viên Kỳ kéo Trình Hàn Nhất và Trình Hàn Tuấn đến chỗ ngồi, Trình Như An đi ngang kẻ vừa rồi liền đạp hắn một cái, cũng may những lời này không đến tay tiểu Viên nhi, nếu như tiểu Viên Nhi vì những lời này mà uỷ khuất thì nàng chắc chắn sẽ không để tên này sống mà ra khỏi cung
Buổi học của lão sư cứ như vậy mà trôi qua, hôm nay Bạch Viên vì lo lắng cho Lý Viên Kỳ mà dẫn Lý Viên Nhi vào cung cùng đón Lý Viên Kỳ trở về
Bạch Viên đứng ở ngoài đợi Lý Viên Kỳ, Lý Viên Kỳ đang vui vẻ cùng hai huynh đệ Trình Hàn trò chuyện thấy phụ thân liền nhanh chân chạy đến
“Phụ thân”
Bạch Viên ôn nhu xoa đầu Lý Viên Kỳ
“Kỳ nhi ở trong cung có ngoan hay không”
“Có, phụ thân ta rất ngoan”
Bạch Viên gật đầu, sau đó hành lễ với ba huynh muội Trình Như An
Trình Như An nhìn thấy Lý Viên Nhi liền chạy đến bế lấy người, Lý Viên Nhi liền cười vui vẻ
“Viên Nhi vào cung sao, có muốn đi chơi không, tỷ tỷ dẫn muội đi được không”
Lý Viên Nhi gật đầu, Trình Như An nhìn sang Bạch Viên để hỏi ý người, Bạch Viên gật đầu cũng không quên căn dặn
“Chúng ta sẽ rời cung khi đến lúc cổng cung đóng lại nên Viên Nhi phải đến chỗ phụ thân trước lúc đó biết không”
“Dạ vâng ạ”
Lý Viên Nhi ngoan ngoãn nói, nhưng thực chất vì ham chơi cho nên Lý Viên Nhi quên mất giờ trở về làm Bạch Viên phải đi kiếm người mà mang về
Bạch Viên mang Lý Viên Kỳ đến chỗ Hàn Mẫn, Trình Hàn Nhất và Trình Hàn Tuấn cũng đi theo sau