Tướng Quân Của Trẫm Chạy Rồi

Chương 29: Đưa ngươi rời đi



Hai cánh tay Cơ Ẩn ôm ngực, nghiêng người tựa trên cửa hiên xem Phá Lỗ vung kiếm luyện võ vào sáng sớm, tay không ngừng cào y phục của mình.

Từ năm năm trước sau khi hắn hỏi vấn đề kia, Phá Lỗ chạy về nhà ở ba ngày, sau đó giương đôi mắt thâm quầng chạy tới nói với hắn muốn ở lại, rồi buông bỏ sở thích vào quân Phá Lỗ của y, buông bỏ kiếm pháp ngày đêm y nhắc suốt, bắt đầu hết sức chăm chú luyện tập kiếm pháp nhà họ Chung, năm năm này ngày đêm không ngừng.

Mặc dù không nói rõ ràng ra, nhưng Cơ Ẩn biết Phá Lỗ là vì hắn mà buông bỏ một vài thứ y vẫn kiên trì. Không biết Phá Lỗ đã làm gì, hôm rước dâu giúp Chung Bình Hồ, vốn còn nghĩ nên làm thế nào để lôi kéo tương lai vị này có thể ở bên phe mình, lại phát hiện thái độ hắn ta ngầm nghiêng về mình rất nhiều, gần như không cần tốn nhiều sức hai người vẫn ngầm hẹn không nói ra lời.

Chung Phái rõ ràng bên đảng bảo vệ Hoàng đế, tuyệt đối sẽ không nghiêng về bất cứ một vị Hoàng tử nào khi mà Hoàng đế còn sống. Thế nhưng ông lại mặc kệ người con trai có tiền đồ nhất trên con đường làm quan của ông nương tựa phe mình, muốn nói Chung Phái không biết hành động của lão nhị nhà mình, quả thật đây là đang nói đùa.

Như vậy, chuyện này rốt cuộc là công lao của ai, đương nhiên không nói cũng hiểu.

Nghĩ tới những chuyện này, trong lòng cơ Ẩn dâng lên chút chua xót, lại tràn đầy vui vẻ và đắc ý không nói hết.

Thôi, lần này để Phá Lỗ ở lại, không cho y đi theo mình làm việc xấu.

Nhìn Phá Lỗ cất kiếm lau mồ hôi, Cơ Ẩn nghênh đón, “Phá Lỗ ca, thương pháp này của ca càng ngày càng tinh xảo.”

Phá Lỗ cười vô cùng đắc ý, “Đúng thế, lần kia cha trở về ta và ông ấy đã so một trận, sau khi bọn ta đại chiến 300 hiệp thì ta thắng, ha ha ha ha….” Y nâng tay khoa chân múa tay hai cái với Cơ Ẩn, “Đệ xem thử xem, thể trạng ta bây giờ, có phải rất có mùi vị nam nhân không?”

Theo động tác của y, mồ hôi trên làn da rắn chắc khỏe mạnh chảy xuống, ánh mắt Cơ Ẩn nhìn xuống dưới theo những giọt mồ hôi này, theo bản năng Cơ Ẩn nuốt cổ họng một cái, cảm giác nhịp tim mình tăng nhanh, thân thể hơi nóng lên, vội vàng quay sang chỗ khác không nhìn nữa.

Phá Lỗ tiến lên hai bước, đè vai Cơ Ẩn: “Cơ thể đệ quá gầy, đệ xem thử đi, bây giờ đệ thấp hơn ta một cái đầu. Hay là sau này đệ cũng dậy sớm, ta luyện võ cho đệ nhé, cường thân kiện thể, nói không chừng còn có thể cao lên.” Y sờ đầu Cơ Ẩn, trong lòng lặng lẽ thở dài, đứa nhỏ này khi còn bé thiếu dinh dưỡng quá mức, bây giờ đã mười lăm tuổi rồi, theo y nhìn, bộ dạng này dù lớn lên cũng chỉ tầm một mét sáu là cùng.

Vừa rồi bị Phá Lỗ kéo vào trong ngực, ngửi mùi mồ hôi trên người y phả ra, cảm nhận nhiệt độ truyền tới, trong nháy mắt Cơ Ẩn hoảng hốt. Nhưng khi nghe cái gì mà cao hơn một cái đầu, thoáng chốc hắn đen mặt, liếc mắt nhìn qua, “Phá Lỗ ca, ca cho rằng ai cũng giống như ca, không dài tâm nhãn mà dài vóc dáng sao?”

Phá Lỗ biết mình đây là ghim vào phổi Cơ Ẩn rồi, đừng nói y lớn tuổi hơn hắn, ngay cả Lục hoàng tử cùng tuổi với hắn hai năm qua cơ thể cũng phát triển như nấm sau mưa, bây giờ đã cao hơn hắn nửa cái đầu.

Y xoa đầu Cơ Ẩn cười ha ha, giọng ồm ồm như ngỗng đực, “Ta sớm nói cho đệ biết uống sữa dáng người sẽ cao, sữa tươi đệ ngại chua, sữa dê đệ chê tanh, uống ngụm sữa còn khó hơn cả uống thuốc. Chờ sau này ta đi biên quan, bắt cho đệ con sói cái, uống chút sữa sói xem thế nào nhé?”

Cơ Ẩn cực kỳ xem thường, nguyên nhân hắn không thích uống sữa chính là hương vị kia khiến hắn nhớ tới khi còn bé sau mỗi lần mẫu thân ngược đãi hắn xong, lúc nào cũng từ ái đút cho hắn uống, đâu để ý hắn đã năm sáu tuổi, cái tuổi đã sớm biết xấu hổ.

“Dượng rất vất vả mới về nhà một chuyến, hai ngày nay ca đừng vào cung, về nhà chơi với dượng đi!” Cơ Ẩn nhịn không nỡ trong lòng nói ra những lời này, lần này hắn quyết không thể để Phá Lỗ đi theo. Mặc dù hắn sống lại làm rối loạn rất nhiều việc, nhưng thiên tai cũng không phải hắn có thể can thiệp được, nếu hắn nhớ không nhầm, sau trận lũ lụt này, tiếp sau đó là bệnh dịch lan tràn cả Giang Nam, loại bệnh dịch này cực kỳ ác nghiệt, đặc biệt dễ lây nhiễm sang người, một khi dính vào sẽ thượng thổ hạ tả, nhanh nhất mà nói chưa tới một ngày người đã chết.

Khi đó đợt dịch bệnh này làm hại tính mạng hơn mười mấy vạn người, ngay cả hắn lúc bấy giờ là Hoàng tử trong lãnh cung cũng biết một rõ hai ràng. Mà chuyện lần này chính là Hoàng đế và Thái tử chính thức thổi kèn khai chiến, hắn cũng là mượn chuyện này xuất hiện trong mắt Hoàng đế, từ đó xuất đầu.

Chuyến đi Giang Nam lần này, hắn tuyệt đối không thể trốn tránh, một mặt là Hoàng đế có ý, mặt khác hắn cũng đã đến lúc xuất hiện trước mặt dân chúng, lợi dụng chuyện này mua chuộc lòng người một phen. Chuyến đi này là một canh bạc cho tương lai, hắn dám đặt cược tính mạng của mình, lại không dám đánh cuộc tính mạng của Phá Lỗ, cho nên lần này nhất quyết không thể để y cùng đi tới Giang Nam được, phải nghĩ cách giữ y ở lại kinh thành.

Phá Lỗ nghe hắn nói như vậy thì sửng sốt một chút, Trường Bình người này là tên nhóc cực kỳ không có cảm giác an toàn, những năm gần đây, hận không thể dính trên người y, dù cho y về nhà mừng năm mới, mùng một Tết cung yến xong người này nhất định sẽ tìm cách xuất cung tìm y, giống như rất sợ y chạy đi mất.

Vì sao xảy ra chuyện khác thường, Phá Lỗ đảo con ngươi một vòng, đưa tay ôm eo Cơ Ẩn, ôm hắn như một đứa trẻ rồi bế lên, chăm chú nhìn vào ánh mắt hắn, “Trường Bình, nhìn thẳng vào mắt ta, nói lại mấy lời vừa rồi đi?”

Bị Phá Lỗ ôm như vậy, thân thể hai người dính sát vào nhau, mùi hương nồng nặc trên người Phá Lỗ bao chặt lấy Cơ Ẩn, thoáng chốc đầu óc hắn biến thành tương hồ, đôi mắt đào hoa dập dờn ánh nước, “Ca…. Phá Lỗ ca, ca mau thả ta xuống!”

“Không thả, không thể thả!” Phá Lỗ nói xong càng ôm chặt hơn, lại còn lắc đầu hai cái, “Ha ha, mau nói thật đi, rốt cuộc làm sao vậy? Nếu không ta cứ ôm đệ như vậy chạy ra ngoài cho người ta….” Lời còn chưa dứt, Phá Lỗ cũng cảm giác được chuyện lúng túng gì xảy ra.

Y vội thả Cơ Ẩn xuống, ánh mắt đảo loạn hai bên, bộ dạng hết sức chột dạ.

Khóe mắt Cơ Ẩn ửng đổ trừng mắt liếc nhìn y một cái, xoay người đi vào bên trong phòng. Phá Lỗ vội chân chó chạy theo, nhìn bộ dạng Cơ Ẩn khom lưng, chân bước tập tễnh, gấp gáp cởi áo khoác buộc ngang eo xuống rồi buộc cho Cơ Ẩn, còn thân thiết vỗ vỗ.

Cái vỗ này đã vỗ đến xảy ra chuyện lớn, Cơ Ẩn vốn đọc tâm kinh không ngừng, muốn làm mình tỉnh táo lại, Phá Lỗ vừa hành động như vậy, hắn không thể nhịn được nữa, kèm theo một tiếng rên khàn khàn đè nén, cả người cũng không đứng vững, lảo đảo muốn ngã.

Phá Lỗ nghe tiếng thì biết mình lại làm chuyện ngu ngốc, y chép miệng một cái, nhìn khóe mắt Cơ Ẩn đỏ ửng, môi cắn chặt, trong đôi mắt xinh đẹp dập dờn ánh nước, đôi con ngươi càng trắng đen rõ ràng, y thế mà cảm nhận được sự quyến rũ và dụ người từ trên người thiếu niên này, khiến tim y đập hơi loạn nhịp trong thoáng chốc.

Y vội đưa tay ôm lấy Cơ Ẩn, bước nhanh vào trong phòng, thả hắn xuống giường, đỏ mặt xoay người đi ra ngoài, “Việc này, khụ khụ, việc này rất bình thường, cái tuổi này của đệ có thể như vậy, chứng tỏ đệ trưởng thành, khụ khụ…..” Ta mẹ nó rốt cuộc đang nói gì vậy, Phá Lỗ hận không thể đấm cho mình một cái, “Cái đó, đệ thay y phục trước đi, ta ra ngoài chờ đệ.”

Lời còn chưa dứt, người tựa như giẫm phong hỏa luân chạy vọt ra ngoài.

Hứa Hà giúp Phá Lỗ chuẩn bị nước nóng để tắm xong, vừa định đi mời y tắm rửa thì đã thấy Phá Lỗ điên cuồng vọt tới, thiếu chút nữa đụng hắn ta bay ra ngoài.

“Tam công tử? Ôi… Tam công tử ngươi…” Chớp mắt một cái, người nọ đã biến mất không thấy bóng dáng, Hứa Hà đuổi theo vài bước, tự cảm thấy tốc độ không thể nào theo kịp Phá Lỗ được xưng là nhanh như chớp, bất đắc dĩ lắc đầu đi vào trong phòng.

“Chủ tử, tam công….” Vừa vào phòng liền thấy mắt Cơ Ẩn đầy sương mù, sắc mặt đỏ ửng nửa nằm trên giường, kết hợp với bộ dạng kia vừa rồi của Phá Lỗ, Hứa Hà liền ngậm miệng. Mặc dù hắn ta là người không có nam căn, nhưng dầu gì cũng đã ở trong hoàng cung nơi không gì không có này hơn mười năm rồi, chút chuyện giữa nam nhân và nam nhân vẫn biết một rõ hai ràng. Hắn ta đi theo Cơ Ẩn cũng sáu năm rồi, về phần tình ý trong lòng chủ tử đối với Chung tam công tử vẫn đoán được bảy tám phần.

Hắn ta thấp giọng ho khan một tiếng, “Chủ tử, vậy…..”

“Ngươi ra ngoài trước đi!”

“Vâng.”

Đợi đến lúc trong phòng chỉ còn lại một mình Cơ Ẩn, hắn mới căm hận đấm cột giường một cái, nhớ tới bộ dạng tránh không kịp vừa nãy của Phá Lỗ, Cơ Ẩn đột nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân, tủi thân đến mức thấy mắt cay cay, lỗ mũi chua xót. Hắn thở gấp lật người vùi mặt vào trong gối mềm, có phần muốn khóc, tại sao phải là trước mặt người kia đây? Còn là nam nhân vừa ngu ngốc vừa đần độn không hiểu phong tình! Thật đáng buồn bã chính là, thân thể phản ứng không sai người, hắn chính là thích người trước mắt này, ban ngày nhìn y nhiều một cái, buổi tối sẽ giày vò trong mộng cả đêm. Càng đừng nói tiếp xúc thân mật như vậy, bảo hắn ngồi trong lòng mà vẫn không loạn thì quả là khó như lên trời.

Một lát sau, dục vọng cơ thể mới xem như từ từ biến mất, Cơ Ẩn tắm rửa sau đó đổi y phục, hắn nặng mặt đi ra ngoài thì thấy Phá Lỗ vừa bưng khay đồ ăn sáng ăn điên cuồng, vừa khoa chân múa tay nói gì đó với Hứa Hà, nom bộ dạng rất vui vẻ.

Hắn quả thật hận không thể xông lên giữ chặt vai y dùng sức lắc vài cái, chất vấn y rốt cuộc có hiểu chuyện vừa mới xảy ra có nghĩa thế nào không? Muốn nói cho y biết trong lòng mình tràn đầy các loại suy nghĩ xấu xa với y, xem y còn có thể tiếp tục cười không tim không phổi như vậy nữa hay không.

Nhưng cuối cùng Cơ Ẩn vẫn là người có đủ kiên nhẫn, mấy năm qua hắn vẫn làm rất tốt, kiên nhẫn giống như nhền nhện, tỉ mỉ giăng lưới xung quanh người Phá Lỗ từng tấc từng tấc một. Hắn không thể gấp gáp, không thể nóng nảy, nếu quả thật cứ làm theo cự thú trong lòng gào thét, chờ đợi hắn chỉ có thể là Phá Lỗ chán ghét và một đi không trở lại. Hắn nhất định phải từ từ, chờ đợi, chờ Phá Lỗ lớn tuổi thêm chút nữa, ngày tháng họ chung đụng lâu dài thêm chút nữa, lại nghĩ cách thổ lộ từng chút tâm tư của mình cho Phá Lỗ biết.

Sau khi hít sâu một hơi, Cơ Ẩn mới đi tới, “Ăn ngon không?”

Phá Lỗ vừa mới gắp một miếng trứng cuộn Phù Dung bỏ vào trong miệng, chợt nghe giọng u ám của Cơ Ẩn xuất hiện bên tai, vừa quay đầu lại thì thấy một khuôn mặt lạnh lùng sắp tan cả băng, lập tức bị nghẹn ngang cổ họng, “Khụ khụ…. Khụ, nước… Khụ.” Y vừa đấm ngực vừa khoa tay múa chân về phía Cơ Ẩn đòi nước.

Chứng kiến bộ dạng ngu ngốc này của y, bao nhiêu hờn giận trong lòng Cơ Ẩn cũng tiêu tan không còn một mống, hắn vội vàng rót chén nước đưa cho Phá Lỗ, “Ăn từ từ thôi, ai giành với ca à?” Chấp nhận chứ sao, chính là người này, vừa ngu ngốc vừa đàn độn lại còn không hiểu phong tình, nhưng đời này hắn muốn lại nhất định phải là người này.

Thất ra không phải Phá Lỗ bị nghẹn ở cổ họng, nhưng ánh mắt lại đảo loạn, bộ dạng có tật giật mình, không dám nhìn thẳng vào Cơ Ẩn.

“Được rồi, ăn no thì xuất cung về nhà đi, ở nhà ngoan ngoãn tự kiểm điểm hành động hôm nay của ca đi!” Dù hắn không nỡ, nhưng lần này tuyệt đối không thể để Phá Lỗ đi theo, nếu Phá Lỗ gặp chuyện không may nào đó, vậy quả thực là muốn tính mạng của hắn, vừa đúng lúc mượn chuyện này đuổi y xuất cung. Thấy bộ dạng này của Phá Lỗ, Cơ Ẩn lại lần nữa sưng mặt lên, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Ca đi đi, mấy hôm nay không muốn nhìn thấy ca.”

Phá Lỗ tủi thân ồ một tiếng, đặt dĩa còn dư vài ba miếng điểm tâm xuống, bộ dạng đáng thương giống chú chó con bị đuổi khỏi chủ nhân, dè dặt bước từng bước rời đi.

Cơ Ẩn vẫn nghiêm mặt quay đầu không nhìn y, hắn cuộn chặt quả đấm, hàm răng nghiến chặt cứng, trong miệng mơ hồ có vị gỉ sắt, gân xanh trên trán cũng nổi cuồn cuộn. Chờ Phá Lỗ đi không thấy bóng dáng, Cơ Ẩn mới giống như nổi điên xông ra ngoài, đứng trước cửa điện, mắt không nhấp nháy nhìn bóng lưng Phá Lỗ ỉu xìu cúi đầu đi xa, thật giống như muốn khắc người kia vào trong mắt, in dấu trong đáy lòng.

Trầm mặc hồi lâu, Cơ Ẩn mới mở miệng nói với Hứa Hà, “Hứa công công, ta không kể ngươi dùng thủ đoạn gì, lần nay ta đi Giang Nam, có thể gạt Phá Lỗ bao lâu thì cứ gạt bấy lâu cho ta.”

Hứa Hà vội gật đầu đồng ý, “Chủ tử yên tâm, mấy hôm nay Chung hàn lâm vừa mới kết hôn, trên dưới nhà họ Lâm chắc chắn đều bận rộn chuyện này. Ta sẽ phân phó người cắm ở phủ Chung chú ý một chút, chắc chắn sẽ không để Chung tam công tử phát hiện!”

Phá Lỗ, lần này đi là ta đánh cược tính mạng, nếu ta thắng, còn sống trở về, ta nhất định không để ca chạy mất, tuyệt đối sẽ không, dù sau này ca có chán ghét ta ghê tởm ta, ta cũng phải trói ca bên cạnh, cuộc sống của ca sau này vĩnh viễn thuộc về ta.

Nhưng nếu lần này ta thua, vậy ca sẽ tự do, từ đó trời cao mAặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy, ca làm đại hiệp của ca, hoàn thành mơ ước trượng kiếm giang hồ của ca, không còn ai cản trở bước chân ca nữa.