Tướng Quân Của Trẫm Chạy Rồi

Chương 35: Sư phụ ta



Bởi vì nỗi băn khoăn được gỡ bỏ, Phá Lỗ ngủ một giấc say nồng.

Tỉnh dậy dù trên người vẫn còn cảm giác bủn rủn, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều, Phá Lỗ nằm im không suy nghĩ gì cảm thụ chăn bông ấm áp mềm mại cọ vào người một hồi lâu mới dùng thế ‘Lý ngư đả đỉnh’ (Một động tác trong võ thuật, khi nằm trên mặt đất, dùng lực tay chân và lưng để bật đứng dậy), “Hứa quản sự, Hứa quản sự!”

Hứa Hà nghe động tĩnh trong nhà vội vàng chạy vào, chỉ thấy Phá Lỗ mặc một chiếc quần cộc nằm trên giường uốn éo như chiếc bánh quai chèo. “Ta đi vội nên không mang theo y phục, Hứa quản sự ngươi tìm giúp ta y phục và áo khoác, Trường Bình quá nhỏ nên mặc không vừa.”

Hứa Hà liếc mắt nhìn từ cổ đến ngực Phá Lỗ đầy vết đỏ lấm tấm, rồi nhớ tới bộ dạng thỏa mãn nét mặt rạng rỡ của chủ tử sáng nay, trong lòng lại cảm thấy tuyệt vọng với sự vô tâm của người này. Hắn ta cầm bộ y phục mới đã sớm may xong bước lên muốn mặc vào cho Phá Lỗ.

“Haizzz, không cần không cần, ta đâu tàn phế, chỉ là mặc y phục thôi mà.” Lúc Phá Lỗ mặc y phục mới phát hiện trước ngực mình có một ít chấm đỏ, không đau chỉ hơi ngứa, y đưa tay gãi gãi, “Vùng Giang Nam này quả thật khác với kinh thành, bây giờ còn chưa tới mùa hè mà muỗi đã nhiều như vậy. Phòng ta ngủ chắc là của Trường Bình hả, Hứa quản sự hôm nay ngươi đi lấy màn tới mắc đi, Trường Bình da mịn thịt mềm, ta mà đã bị cắn thành như vậy thì chẳng phải cả người hắn sẽ biến thành bao lớn à?”

Hứa Hà có thể nói gì được nữa, hắn ta chỉ có thể co rút khóe miệng cười xòa, luôn miệng vâng vâng.

“Đúng rồi, Trường Bình đâu?”

“Sáng sớm chủ tử đã ra ngoài ạ.” Hứa Hà ngẩng đầu nhìn trời, “Giờ cũng đã trưa rồi, chủ tử sắp về đấy. Tam công tử ngài cứ rửa mặt trước đã, ta đi xuống chuẩn bị chút thức ăn. Đúng rồi, bây giờ chúng ta ăn uống cũng bị hạn chế, ngài rộng lượng tha thứ.” Ngụ ý chính là thức ăn cá thịt cái gì cũng không có.

“Được rồi, dọc theo đường đi ta chưa ăn gì cả, có thể lấp đầy bụng là được.” Phá Lỗ mặc y phục xong, lúc đang định khom lưng tùy tiện nhét vớ vào y phục, thì một đôi tay thon dài trắng muốt đưa qua níu chân y lại, động tác nhẹ nhàng thay y cẩn thận nhét gấu quần vào trong vớ.

“A, đệ về rồi à?” Vừa thấy người tới, Phá Lỗ vội nở nụ cười, y đi tới sờ đầu đối phương: “Nói cho ta nghe thử rốt cuộc tình hình bây giờ thế nào rồi, nạn lụt ra sao, dịch bệnh nữa?”

Vì chạm vào quá gần, vết đỏ trên cổ Phá Lỗ đập vào trong mắt Cơ Ẩn càng rõ nét, theo bản năng hắn nuốt nước miếng, rũ mắt xuống che giấu dục vọng chắc chắn rất dọa người bên trong. “Lũ lụt đã lui, nhưng dịch bệnh lan tràn, ta không dám tổ chức nhân thủ đi sửa chữa xung quanh thôn trang, bây giờ trước mắt chỉ có thể vây những nạn dân trong thành Dương Châu, một khi phát bệnh thì lập tức đưa tới khu Bắc giam lại.” Cơ Ẩn nói xong, nhớ tới những người nhiễm bệnh kia ‘Trên nôn dưới tháo’ không tới hai ngày sẽ chết, trong lòng hắn cũng có chút lạnh lẽo.

Đối với Phá Lỗ mà nói, cuộc sống đời trước ở thời đại Tinh tế, kiểu dịch bệnh truyền nhiễm mãnh liệt như này đã sớm biến mất hầu như không còn, đối với loài người mà nói, uy hiếp lớn nhất không có gì ngoài chiến tranh giữa các vì sao, hoặc là tia hạt nhân vũ trụ bị tách ra vân vân…. Nếu Owl hoàn toàn tỉnh táo, dầu gì cũng có thể bảo cậu ta kiểm tra cơ sở dữ liệu xem có biện pháp giải quyết nào không, nhưng kể từ năm năm trước Owl bắt đầu ngủ say một mạch, đối với lần này Phá Lỗ bó tay không có biện pháp, chỉ có thể lặng lẽ bỗ vỗ bờ vai Cơ Ẩn, “Còn ăn uống thì sao? Lúc ta vào thành nghe dân chúng khắp thành đều ca tụng công đức của đệ, đệ lấy đâu ra nhiều lương thực để phát thế?”

Nghe nói như vậy, Cơ Ẩn theo bản năng cương cứng cả người, hắn hít sâu một hơi, tự nói với mình đời này hắn không làm ra chuyện gì khiến Phá Lỗ phải ghét bỏ, trong lòng hơi ổn định một chút mới từ từ kể lại chuyện nhà họ Hồ cho Phá Lỗ nghe.

Nghe nhà họ Hồ chẳng những ỷ vào Thái tử làm xằng làm bậy ở Giang Nam nhiều năm, thậm chí còn mượn lần thiên tai này trắng trợn tích lương thực trữ thuốc men dùng mạng người ôm tiền, sắc mặt Phá Lỗ càng lúc càng kém, cho đến sau khi nghe hành động của Cơ Ẩn, y kích động đứng trên đất ôm Cơ Ẩn xoay nhiều vòng.

“Ha ha ha… Trường Bình đệ thật là người giỏi giang! Nên làm như vậy, để cho đám người nhà họ Hồ uống máu ăn thịt người kia trơ mắt nhìn tiền bạc lương thực mà mình tích trữ nhiều năm vào trong tay dân chúng!” Vừa nghĩ tới đám người nhà họ Hồ hành động có thể so với súc sinh, mà bây giờ phải bực bội cỡ nào, đau như đào tim móc phổi, thì Phá Lỗ kích động không kiềm chế được, xoay mấy vòng vẫn chưa thể bớt vui sướng trong lòng, lại hung hăng hôn xuống đầu Cơ Ẩn hai cái, “Ta vẫn cứ lo từ trước tới giờ đệ mềm lòng, gặp phải chuyện như vậy sẽ dọ dự không dám quyết cơ đấy!”

Vừa rồi Cơ Ẩn nửa che nửa đậy kể chuyện mình làm sau khi tới Giang Nam, ngay cả khi nói tới bản thân mình hạ lệnh bắt tất cả người nhà họ Hồ bất kể già trẻ giam vào đại lao chờ thẩm vấn, trái tim thấp thỏm không yên gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Hắn cho rằng lần này Phá Lỗ sẽ tức giận khó chịu, cảm thấy hắn máu lạnh vô tình, ngay cả làm thế nào để sau đó biện giải cho mình cũng đã nghĩ xong.

Ai ngờ Phá Lỗ thế mà không theo như kịch bản đã nghĩ, hắn vuốt đầu ướt nhẹp của mình trố mắt hồi lâu, ngơ ngác hỏi: “Người nhà họ Hồ bị giam trong lao có không ít nữ tử và trẻ em, ca không cảm thấy ta lòng dạ độc ác sao?”

Phá Lỗ ôm Cơ Ẩn lắc lư hồi lâu, y suy nghĩ một lát sau đó lắc đầu nói: “Sẽ không! Bọn họ ăn vàng nuốt ngọc lớn lên là dựa vào đâu? Chính là phụ huynh của mình vơ vét mồ hôi nước mắt của dân. Nam nhân nhà họ Hồ bức tử biết bao nhiêu dân chúng, mặc dù mấy người nữ tử và trẻ con không tự tay làm điều ác, nhưng cho dù bọn họ có nguyện ý hay không cũng đều là đồng lõa với nhà họ Hồ hại tính mạng người khác. Bên ngoài có nhiều người chết vì nhà họ Hồ như vậy, bọn họ xem như chỉ bị giam giữ trong lao tù, dầu gì cũng còn sống.” Phá Lỗ thởi dài, “Hãy để luật pháp phán xử quyết định đường đi sau này của họ.”

Cơ Ẩn không thể tin được lỗ tai mình, “Nếu…. Nếu ta hạ lệnh xử trảm toàn bộ nam nhân từ ba tuổi trở lên của nhà họ Hồ, cho dân chúng Giang Nam một công đạo thì sao?”

Phá Lỗ cau mày một lúc, bỗng nhiên lại trưng ra khuôn mặt tươi cười, dùng đầu chống vào Cơ Ẩn, cất cao giọng nói: “Đệ sẽ không làm như vậy, Trường Bình nhà ta mềm lòng thế, loại chuyện tàn nhẫn lạnh lùng này đệ không làm nổi.”

Cơ Ẩn nở nụ cười khổ, hắn rất muốn nói, ta đã làm, đời trước ta đã làm như vậy rồi.

“Hơn nữa ta biết, Trường Bình nhà chúng ta có khát vọng lớn, chí nguyện lớn. Trong lòng đệ chứa hưng suy khó khăn của dân chúng trong thiên hạ này.” Phá Lỗ nhớ tới mấy năm qua, Cơ Ẩn luân phiên giữa Lục bộ, thời gian ở Công bộ vì cải tiến nông cụ mà cố gắng tranh luận với mấy lão thần ở Công bộ; thời gian ở Binh bộ vì để đám binh lính không bị bắt cắt xén bớt thức ăn quá mức để có thể lấp đầy bụng đi đánh giặc đã không ngại đắc tội một số tướng lĩnh; thời gian ở Hộ bộ chẳng những muốn liệt kê các khoản mục quốc khố, mà ngay cả những năm được mùa vẫn còn muốn moi bạc ra để bình ổn giá lương thực, chỉ sợ giá lương thực rẻ thì tội người nông dân.

Y giữ chặt mặt Cơ Ẩn, nhìn thẳng vào mắt hắn, hạ giọng xuống, “Mặc dù ta chưa từng nói, nhưng trong lòng ta biết cả.” Biết đệ lòng mang thiên hạ, về sau nhất định sẽ là một Hoàng đế tốt.

Cơ Ẩn muốn nói mình không phải vậy, đời này hắn chỉ vì báo thù mà đến, trong lòng vốn không mang hưng suy khó khăn gì đó của dân chúng, nhưng khi thấy ánh mắt trong trẻo của Phá Lỗ thì lời nghẹn ngay cửa miệng. Hắn không khỏi đặt tay lên ngực tự hỏi lòng: Nếu ngươi thật sự vì báo thù mà đến, thì chỉ cần theo ý Hoàng đế bắt được nhà họ Hồ là được, cần gì lo lắng có thể tìm được Văn tiên sinh, có thể cứu những người nạn dân hay không? Nếu ngươi chỉ vì muốn ngôi vị Hoàng đế, thì cần gì vì một đám cô nhi khóc lóc trôi giạt khắp nơi bụng ăn không no mà phân phát hơn phân nửa lương thực của mình?

“Trường Bình? Trường Bình?”

“Hả?” Chờ tới lúc Cơ Ẩn lấy lại tinh thần, Phá Lỗ đã ngồi xuống bàn thưởng thức món bánh bao chay và canh rau hương vị ngọt ngào không gì sánh bằng.

“Hứa quản sự nói tìm người gì đó, đệ đang tìm ai vậy?”

“Ta đang tìm Văn tiên sinh, nghe nói trong tay ông ấy đang có bài thuốc có thể chữa trị dịch bệnh lần này.”Cơ Ẩn vẫn hoảng hốt tinh thần như cũ, hắn nhớ tới đời trước mình vây cấm trong vương phủ để chờ Hoàng đế ban rượu độc xuống, nghe nói có không ít dân chúng Giang Nam tự lên kinh quỳ trước cửa cung, để cầu xin cho hắn cơ hội được sống. Khi đó hắn suy nghĩ gì, có phải cũng cảm thấy những năm kia mình sống không uổng phí hay không, dầu gì mình cũng để lại thế gian dấu vết lau không đi?

Văn Hàm? Phá Lỗ bưng chén canh hoảng hoảng hốt hốt đổ vào miệng, “Á Á….. Nóng nóng nóng…..”

Tâm tư của Cơ Ẩn hoàn toàn bị kéo về, vừa nhìn thấy bộ dạng kia, vội vàng chạy xuống bếp bưng một bầu nước giếng lên, “Phá Lỗ ca….” Mình hai đời cộng lại bên cạnh lui tới rất nhiều tinh anh, ngốc như Phá Lỗ quả thật trăm năm khó gặp. Nhưng khi chứng kiến Phá Lỗ nước mắt lưng tròng, đầu lưỡi không ngừng đảo đảo bộ dạng thở hổn hển đáng thương, lời tới bên miệng đổi thành, “Ca cẩn thận chút đi, sao lại uống canh khi đang nóng chứ?”

Phá Lỗ ngâm đầu lưỡi trong nước giếng lạnh như băng, lúc này mới dễ chịu được một chút. Y le lưỡi lẩm bẩm nói: “Ôi trời, còn không phải do đệ nói tới Văn Hàm à, ta biết bây giờ ông ấy đang ở đâu.”

Cơ Ẩn không nghĩ tới người mình tìm lâu như vậy mà không có bất kỳ đầu mối nào, thế mà Phá Lỗ lại biết, hắn kích động không kiềm chế được, đưa tay cầm chặt tay Phá Lỗ luôn miệng hỏi: “Ca biết à? Ông ấy đang ở đâu?”

Phá Lỗ liếc mắt nhìn hắn, “Đau lưỡi…” Vốn đang muốn làm nũng một chút, nói đệ quan tâm tới một lão điên chứ không thèm quan tâm tới vết thương của ta, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Cơ Ẩn kích động đến đỏ lựng, trong lòng y không khỏi tự phỉ nhổ tư tưởng giác ngộ của mình quá thấp: “Đệ còn nhớ chuyện xưa ta từng kể cho đệ không? Một lão già điên điên khùng khùng nói khung xương của ta kỳ lạ đó.”

Cơ Ẩn bị nghẹn, nói thật mấy năm nay những khi rảnh rỗi không có chuyện gì Phá Lỗ thường khoe khoang kể hắn nghe, nói gì mà lúc y ba bốn tuổi, ra đường mua xâu kẹo hồ lô thì chạm phải một ông già nhìn như kẻ điên nhưng thật ra là một cao nhân, ông ấy nói khung xương y tuyệt đối là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp, muốn dẫn y lên núi dạy y võ nghệ. Lúc ấy hắn còn cười nhạo Phá Lỗ, mấy lời kiểu thấp hèn đầy chỗ hở kia vừa nghe đã biết người này tuyệt đối là tên lừa đảo, may là Bình Hồ ca trông ca, thấy một mình ca ra cửa thì không yên lòng nên đi theo, nếu không ca sớm bị người ta lừa bán vào trong núi sâu làm con cho dã nhân rồi.

“Ca… Nói là…. Người đó là Lão phong tử?” Cơ Ẩn cảm thấy thế giới thật kỳ ảo, hắn đã từng gặp Văn tiên sinh một lần, một thân áo bào xanh bay phấp phới trong gió lớn, mặc dù tuổi đã hơn sáu mươi, nhưng lại tóc bạc mặt hồng hào, râu dài bay bay, tu mi mắt phượng sắc mặt siêu nhiên, tuyệt đối là bộ dạng phong độ của cao nhân.

(Lão phong tử nghĩa là lão già khùng)

Phá Lỗ chép miệng: “Đúng vậy, chính là ông ấy. Sau khi ông ấy bị nhị ca của ta đuổi đi, lúc trời tối vẫn còn len lén lẻn vào nhà ta, dạy ta tập võ. Nếu không thì kiếm pháp của ta học từ ai chứ? Ừm, ông ấy còn nói ta coi như là đại đệ tử khai sơn gì đó của ông ấy, lúc ấy chẳng phải là ta tính trốn nhà đi sao, chính là chuẩn bị đi tìm ông ấy, ở cùng ông ấy.” Nói xong lại mò vào trong ngực móc hồi lâu, móc ra một cái còi bằng đất nung đưa tới, “Này, ông ấy để lại cho ta cái đồ chơi này, nói sau này ta nghĩ thông suốt, lúc muốn cùng ông ấy hành tẩu gianh hồ thì cứ tới thành Dương Châu mà thổi, không tới một thời ba khắc, ông ấy lập tức có thể chạy tới.”

Cơ Ẩn nhìn thấy còi bằng đất nung này trong lòng bắt đầu cuộn sóng. Nhìn cái còi này, kiểu dáng mặc dù xấu xí trẻ con kém cỏi, nhưng cầm vào tay trơn trượt bóng loáng, đủ biết chủ nhân hết sức quý trọng. Phá Lỗ luôn mang vật này bất ly thân, chứng tỏ y chưa từng quên khát vọng đối với giang hồ, nhưng y lại chưa từng nhắc tới.

“Ca… Phá Lỗ ca, ca hối hận không?” Cơ Ấn xiết chặt còi đất nung, có chút thấp thỏm hỏi.

Nghe hắn hỏi như thế, đầu tiên Phá Lỗ hắng giọng mỉm cười: “Ha ha ha… Ta đồng ý lớn lên cùng đệ, ta người này dù tật xấu rất nhiều, nhưng đã quyết định thì đến bây giờ sẽ không hối hận.” Nói xong xoa đầu Cơ Ẩn một cái, nhưng nụ cười không tự chủ trở nên hơi ảm đạm lạnh nhạt.

Cơ Ẩn biết, mặc dù Phá Lỗ chưa bao giờ hối hận, nhưng tóm lại suy nghĩ khó bình thường đúng không? Hắn có phần sợ hãi, ước mơ của mình và Phá Lỗ rốt cuộc vẫn khác nhau, hắn muốn mưu cầu quyền mưu triều đường, nhưng Phá Lỗ lại muốn chính là giơ kiếm giang hồ, thoải mái phóng ngựa. Bây giờ y ở lại, nhưng y có thể ở lại mấy năm, một năm? Ba năm? Hay là năm năm?

Ngươi này không có khả năng ở bên cạnh hắn vĩnh viễn!

Nhận thức này khiến Cơ Ẩn có chút không thở nổi, hắn xiết còi đất nung xoay người rời đi, “Phá Lỗ ca, ca ăn xong thì nghỉ ngơi đi.”

Đưa mắt nhìn Cơ Ẩn sau khi rời đi, Phá Lỗ thở dài, bưng bầu nước giếng uống một hơi cạn sạch. Vừa rồi Cơ Ẩn đột nhiên thay đổi sắc mặt y vẫn nhìn thấy, cũng biết đứa nhỏ này rốt cuộc vì sao thay đổi sắc mặt. Vốn y nghĩ, Trường Bình còn nhỏ tuổi, mấy năm nay chỉ có một mình y đối xử tốt với hắn, hắn không có cảm giác an toàn chỉ có thể quá lệ thuộc vào mình cũng là chuyện bình thường, chờ trưởng thành rồi, trong tay có thêm cảm giác an toàn, vậy thì tật xấu này sẽ khá hơn.

Nhưng hôm nay xem ra, theo tuổi phát triển, tật xấu này của Trường Bình chẳng những không có chiều hướng tốt lên, ngược lại trở nên nghiêm trọng hơn.

Phá Lỗ có chút phiền não gãi đầu, đợt ở riêng cha lại nhắc tới với y chuyện muốn mình vào quân Phá Lỗ, y cũng sớm có ý định này nên tất nhiên là đồng ý, vốn muốn chờ Trường Bình hơn mười lăm tuổi, thời kỳ có thể ra ngoài mở phủ thì y định ra biên quan.

Mấy năm nay đi theo Trường Bình, y cũng tính là có hiểu biết, sau lưng Trường Bình có đại cữu đẩy, hắn không thể không bước về phía trước, có xu thế bất hòa tranh giành với các huynh đệ. Nhưng đại cữu chỉ là tỏ thái độ mà thôi, chứ không trợ giúp Trường Bình bằng thực tế gì cả, Thái tử có địa vị danh chính ngôn thuận và một đám vây cánh giúp đỡ, Lục hoàng tử mặc dù nhúng tay vào chính sự hơi chậm chạp, nhưng tốt cái là đội quân bên Đông Nam nhà mẫu thân có thế lực khổng lồ.

Duy chỉ có Trường Bình không có gì cả, không có mẫu tộc giúp đỡ, không có đại cữu thiên vị, chỉ có thể dựa vào bản thân mình, một người một ngựa hết lòng hết sức mới đi đến tình trạng như bây giờ, muốn tiến thêm một bước đúng là quá khó khăn.

Chuyện y đang làm không hề có ích với Trường Bình, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là phải tòng quân đánh liều một phen, thứ nhất có thể thỏa mãn tâm nguyện của cha, thứ hai chờ trong tay y có binh quyền rồi, thì có thể cho Trường Bình một chỗ dựa vững chắc một chút trước mặt mấy huynh đệ. Nếu không phải đột phát chuyện này, ý vốn muốn tìm thời cơ tốt, nói chuyện y muốn rời khỏi kinh thành với Trường Bình. Nhưng nhìn bộ dạng kia của Trường Bình, trong lòng Phá Lỗ cảm thấy nếu y cứ như vậy mà đi, trạng thái tư tưởng của Trường Bình có thể sẽ hỏng mất.

Phá Lỗ thành công gãi đầu mình thành đầu sư tử, xoay người nhào lên giường tiếp tục sầu muộn.