Tướng Quân Của Trẫm Chạy Rồi

Chương 8: Tính toán đánh giá



Trên đời này, có câu gọi là người tính không bằng trời tính.

Cơ Ẩn vốn tưởng rằng tính toán ổn thỏa mọi thứ, còn tự suy tính nên làm như thế nào mới có thể châm ngòi Cơ Huyên mà không để lại dấu vết, để hắn ta trực tiếp chống lại Cơ Khang, mượn lực chống lực, tốt nhất là có thể cùng kéo Thái tử xuống nước luôn, nghĩ đến để Hoàng đế chứng kiến chuyện này thì rất thích thú.

Thế nhưng, lúc hắn mang theo một bụng tính toán cùng Phá Lỗ vào Nam thư phòng nhập học thì phát hiện bàn học của Cơ Khang trống trơn, còn Cơ Huyên thì nhìn hắn không có ý tốt.

Trong lòng Cơ Ẩn hồi hộp, có dự cảm xấu.

Hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, sợ hãi lôi kéo tay áo Phá Lỗ, nhẹ giọng hỏi: “Phá Lỗ, vị nào là Ngũ ca, ngươi có thể dẫn ta tới gặp được không?”

Phá Lỗ nhìn xung quanh một vòng cũng phát hiện Cơ Khang từ trước tới giờ đều tích cực đi học thế mà hôm nay lại không tới, y đưa tay kéo một người hầu trong thư phòng lại hỏi: “Xin hỏi quản sự, sao hôm nay Ngũ điện hạ còn chưa tới?”

“Bẩm Chung công tử...... Sáng nay Thần quý phi sai người qua xin phép nghỉ, thân thể Ngũ điện hạ không khỏe, sợ mấy hôm nay không đi học được.”

“Cái gì? Đa Thọ bị bệnh? Sao ta không biết? Tình hình hắn ta bây giờ thế nào?” Phá Lỗ vừa nghe Cơ Khang bị bệnh, vội vàng hỏi không ngớt lời.

“Thái y đã xem rồi, nói là thân thể điện hạ yếu ớt bị cảm lạnh, phải nghỉ ngơi nhiều, đến trường đọc sách nhiều sẽ hao tâm tổn sức, nên phải ngưng lên lớp một tháng mới ổn.”

Cơ Ẩn nghe nói thế vội vàng lục tìm trong trí nhớ, rồi sau đó hắn bất đắc dĩ cười khổ.

Đời trước Cơ Khang tuy bệnh tật liên tục, nhưng lúc mình chết, người ta vẫn sống. Hơn nữa hắn nhớ rõ, năm nay thân thể Cơ Khang hoàn toàn rất khỏe mạnh, cả một năm chưa từng sinh bệnh nằm trên giường, chuyện này khiến Hoàng đế mừng điên lên, vì thế lúc lễ mừng năm mới còn đặc biệt chuẩn bị một bữa tiệc rượu bái tế Thần linh.

Vì sao đời này, hắn ta đột nhiên bệnh không xuống giường được?

Chẳng lẽ vì mình sống lại, có gì đó thay đổi chăng?

Phá Lỗ vừa nghe Cơ Khang bệnh không xuống được thì vô cùng lo lắng, nếu trong quá khứ, y căn bản sẽ không do dự, chắc chắn chạy thẳng tới hậu cung nhìn Cơ Khang rồi, nhưng hôm nay y không đi được.

Trên đường tới đây, y đã suy nghĩ, Cơ Huyên người này vừa độc ác vừa kích động, rất có thể ngay ngày đầu tiên Trường Bình tới học sẽ gây sự với hắn. Đừng nói gì mà hắn ta là Hoàng tử nên không dám quá phận, thư đồng kia bị hắn ta bới móc đánh cho tàn phế lúc đó chẳng phải là con nhỏ của đại quan tam phẩm đó sao, chẳng phải bị hắn ta nổi khùng đánh đó ư?

Trường Bình là tiểu Hoàng tử không có mẫu tộc dựa vào, không được Hoàng đế thương yêu, nói không chừng địa vị trước mặt Cơ Huyên còn không bằng thư đồng kia đâu.

Mắt Cơ Ẩn là gì chứ, tuy Phá Lỗ cố gắng giữ bình tĩnh giúp hắn sắp xếp bàn học, nhưng hắn vẫn nhìn ra toàn thân đối phương toát ra sự nôn nóng.

Hắn không nhịn được cười khổ một tiếng, địa vị mình trong lòng Phá Lỗ vẫn còn quá thấp. Cũng đúng thôi, vị này tuổi xấp xỉ Cơ Khang, lúc trước khi Chung Phá Lỗ còn trong tã lót đã được Hoàng đế đón vào trong cung, nuôi trong cung Dao Hoa của Thần quý phi. Hai người này cùng ăn cùng ở hơn ba năm, về sau Chung Phá Lỗ lại thường xuyên vào cung làm bạn với Cơ Khang, có thể nói là trúc mã cũng không sai.

Hắn cảm thấy may mắn, Chung Phá Lỗ thế mà không nghe thấy Cơ Khang bệnh thì trực tiếp ném hắn lại chạy đi, còn cố gắng kiềm nén sự lo lắng ở lại làm bạn với hắn, điều này nói rõ trong lòng người này đối với hắn tốt xấu gì cũng có một chút quan tâm và để ý.

Cơ Ẩn kéo ống tay áo Phá Lỗ, nhỏ giọng nói: “Phá Lỗ, Ngũ ca bị bệnh, ngươi thay ta đi xem hắn ta một chút nhé?” Hắn bây giờ chính là một đứa bé đáng yêu thân thiện hiền lành, muốn Phá Lỗ tăng cảm tình với hắn, chỉ có thể do hắn mở miệng nói ra chuyện này.

Lúc Phá Lỗ đang mài mực câu được câu chăng nghe Cơ Ẩn nói như vậy, ánh mắt sáng rực lên rồi hạ xuống, sau đó lại thở dài: “Không được, chỗ Đa Thọ chắc chắn có rất nhiều ngự y trông coi, ta đi cũng không giúp được gì cả. Hơn nữa, gã Cơ Huyên kia luôn nhìn ngươi không có ý tốt, ta phải ở lại chỗ này, tránh hắn ta nổi điên làm ngươi bị thương.” Y không nhịn được đưa tay xoa đầu Cơ Ẩn, đứa nhỏ này thật sự rất biết quan tâm, rõ ràng tay níu tay áo y đang hơi run rẩy, lại vì nhận ra y lo lắng cho Đa Thọ nên vẫn chu đáo bảo y đi đi.

“Nhưng… Nhưng, tình cảm của ngươi và Ngũ ca rất tốt, bây giờ hắn ta ngã bệnh chắc chắn muốn gặp ngươi. Thấy ngươi đi thăm bệnh, tinh thần hắn ta sẽ khá hơn, như vậy cũng rất có lợi cho dưỡng bệnh đúng không? Ta ở đây không việc gì, chiều mới có cưỡi ngựa bắn cung, đến lúc đó chắc ngươi đã quay lại? Ngươi đi đi, ta sẽ cẩn thận.”

Phá Lỗ nghĩ lại, quả thật cũng đúng, giảng bài sáng hôm nay là một vị đại nho đức cao vọng trọng, đã từng dạy dỗ rất nhiều Hoàng đế, tuy làm người nghiêm túc cứng nhắc, nhưng xử lý sự việc vô cùng công bằng, tuyệt đối không cho phép Cơ Huyên gây chuyện khi ông lên lớp.

“Vậy…..”

“Ngươi mau đi đi, ta sẽ xin sư phó nghỉ phép giúp ngươi.”

“Được, vậy ta đi đây. Ngươi yên tâm, ta sẽ mau quay lại.” Phá Lỗ trừng mắt nhìn về phía Cơ Huyên còn đang cười âm hiểm, nhứ nhứ quả đấm về phía hắn ta rồi xoay người chạy đi.

Nhìn Phá Lỗ biến mất ngoài cửa, Cơ Ẩn không nhịn được nheo mắt lại. Chung Phá Lỗ ơi là Chung Phá Lỗ, chỉ mong ngươi sau này đừng hối hận quyết định ném ta lại ngày hôm nay.

Phá Lỗ chạy như điên về phía hậu cung hoàn toàn không biết vị tiểu hoàng tử thuần lương đáng yêu đã sớm ghi nhớ y một khoản. Bây giờ y chỉ có một suy nghĩ trong đầu, mau xác nhận rốt cuộc bệnh tình Đa Thọ thế nào, thăm bệnh hắn ta xong phải tranh thủ thời gian quay về Nam thư phòng, ném một mình Trường Bình ở lại chỗ kia, y cảm thấy rất không yên tâm.

Cung Dao Hoa.

Một thiếu niên chừng mười hai mười ba tuổi đang nằm trên giường, tướng ta hắn ta nhìn qua nhiều lắm là thanh tú mà thôi. Nhưng nếu nhìn kỹ thì phát hiện ngũ quan rõ nét, tròng mắt thuần đen, đen như mực tàu, nhưng nếu so với mực thì mềm mại ấm áp hơn vài phần. Nhất là nhiều năm ốm yếu khiến sắc môi màu da của hắn ta trông hơi nhợt nhạy, tôn lên đôi mày đen nhánh, trông như một bức tranh thủy mặc thượng phẩm lâu đời, phải tỉ mỉ thưởng thức mới có thể hiểu được một vài phần tình thơ ý họa.

Hắn ta nghiêng người dựa vào gối mềm nhìn ngón tay của mình, không biết nghĩ tới điều gì, hơi cong môi, bày ra khuôn mặt tươi cười.

“Còn cười, còn cười à! Ta sớm nói với con quăng hết đống sách kia đi, đừng đi học, con không nghe cơ ! Con xem, còn không phải bây giờ mệt mỏi đến ngã bệnh à?" Thấy bộ dạng con trai cười tủm tỉm, Thần quý phi không nhịn được lại bắt đầu khóc lóc. Con trai sớm thông minh hiểu chuyện, từ lúc chào đời đã bắt đầu uống thuốc, mười hai năm nay không có một ngày gián đoạn. Năm nay từ mùa xuân đến bây giờ coi như khỏe mạnh, bà còn đang muốn cảm ơn trời xanh Thần Phật phù hộ, mong từ nay về sau con trai sẽ mạnh khỏe, nào ngờ đột nhiên nó lại ngã bệnh.

“Nương đừng lo lắng, con sẽ nghe lời nương nói, ngoan ngoãn tĩnh dưỡng một thời gian, không đi học, được chưa ạ? Nương đừng khóc, nương mà khóc, trong lòng con càng khó chịu.” Cơ Khang nói chuyện không nhanh không chậm, mới sáng sớm hôm nay còn ho ra máu, nhưng bây giờ bộ dạng hắn ta lại như gió thoảng mây bay vô cùng thong dong.

Nghe con trai nói như vậy, Thần quý phi vội vàng lau khô nước mắt, “Vậy con nên nghe lời đi! Ta phải kêu người khóa thư phòng của con lại, không có ngự y gật đầu thì không cho phép con đi vào đó.”

“Dạ dạ, vậy nương đừng phạt các cô nương Dung Nguyệt và Đồng Phong kia nữa, trời lạnh như vậy, nếu quỳ nữa thì chân sẽ bị thương mất.”

“Hừ, các nàng không chăm sóc tốt cho con, vốn là nên phạt. Hơn nữa, là các nàng tự đi quỳ, nương chưa hạ lệnh phạt các nàng, đã sớm phái người tha cho các nàng đó, chẳng lẽ trong lòng con, nương chính là người ngang ngược không nói đạo lý sao?”

“Vâng vâng, nương rất có tâm địa Bồ Tát.”

Hai mẫu tử bên này đang trò chuyện, một thiếu nữ bưng thuốc đi đến, “Thuốc xong rồi, Đạ Thọ ngươi nhanh uống nhân lúc còn nóng đi.”

Khoảnh khắc thiếu nữ bước vào, Thần quý phi vốn rụt rè cười ưu nhã lập tức cười to không chỉ một lần, bà lôi kéo tay của thiếu nữ: “Chuyện này bảo cung nhân làm là được rồi, có phải con tự mình sắc thuốc không hả? Nhìn xem, bàn tay nhỏ bé bị bỏng, ta thấy sẽ đau lòng.” Bà lấy khăn ra lau tro bếp trên mặt giúp thiếu nữ, nhìn cô nương này dần dần trưởng thành, gương mặt mỹ lệ khí chất như đóa hoa mẫu đơn, lại nhìn con trai đang cúi đầu uống thuốc của mình, trong lòng không kiềm chế được lén lút thở dài.

Từ lúc Đinh Tố Vi bước vào nhà, ánh mắt tựa như thuốc cao bôi trên da chó dính chặt vào ngươi Cơ Khang kéo không ra, nàng ta hoàn toàn không che dấu tâm ý của mình đối với thiếu niên này, “Ngươi uống chậm thôi, coi chừng sặc.”

Lời còn chưa dứt Cơ Khang đã bị sặc thuốc, ho khụ khụ một trận long trời lở đất.

Đinh Tố Vi vội vàng ngồi xuống bên giường vỗ nhè nhẹ lưng giúp hắn ta.

Nhìn hai đứa trẻ ở cùng một chỗ, Thần quý phi lại than nhẹ một tiếng, đáy mắt ngấn lệ.

Cô nương này là mình nhìn lớn lên, thân thiết nền nã, toàn tâm toàn ý với Đa Thọ, nếu không phải thân thể Đa Thọ…..

Nghĩ đến lần này thái y lại ngầm ám chỉ, nói sợ Đa Thọ không sống quá hai mươi tuổi, Thần quý phi lại không kiềm chế được nữa, cầm khăn che mắt lặng lẽ rời đi.

Đinh Tố Vi vô cùng đau lòng: “Ngươi cẩn thận một chút, thái y nói ngươi không thể ho nữa, không cẩn thận sẽ làm phổi bị tổn thương.”

Cơ Khang ho khan không có sức nói chuyện, hắn ta khoát tay áo, ý bảo mình không sao.

Cơn ho này khiến khuôn mặt tái nhợt của Cơ Khang đỏ ửng như đánh phấn, đuôi lông mày khóe mắt có cảm giác quyến rũ khó nói nên lời.

Đinh Tố Vi nhìn ngây người, trong ánh mắt kia như lóe lên ngọn lửa, hừng hực thiêu đốt Cơ Khang.

“Được rồi.” Cơ Khang hơi nghiêng người qua một bên, kéo dài khoảng cách với Đinh Tố Vi đang dính sát người hắn ta, “Ta không sao rồi. Tố Vi, ngươi… Sau này không nên kề sát ta như vậy, ba năm nữa ngươi đến tuổi cập kê, ta và ngươi cũng không còn là trẻ con nữa, nam nữ phải có phòng có thủ, nếu suồng sã quá mức, truyền ra ngoài sẽ phá hủy thanh danh của ngươi.”

Lời này vừa nói ra, Đinh Tố Vi vừa rồi còn biểu hiện thiếu nữ mơ mộng chuyện tình yêu lập tức bể nát, nàng không thể tin nhìn Cơ Khang.

Cơ Khang tránh ánh mắt nàng, tâm tư Tố Vi hắn ta không thể không biết. Đừng nói hắn ta, trong cung này từ trên xuống dưới, từ lúc Tố Vi sáu tuổi vì Cơ Huyên lén lút chửi bới Cơ Khang đoản mệnh bị nàng nghe thấy, sau đó hai người đánh nhau một trận ra trò, thì không ai không biết Đinh Tố Vi đã từng phát nguyện vĩ đại, nói sau này lớn lên sẽ gả cho Đa Thọ ca ca.

Nhưng hắn ta không thể đáp lại Tố Vi.

Đừng nói thân thể hắn ta tàn tạ như vậy, không sống được bao lâu, mà hãy nói những năm này hắn ta vẫn đối xử với Tố Vi như muội muội, chưa bao giờ có tâm tư này nọ, nên đã định trước hắn ta và Tố Vi chắc chắn không có bất kỳ khả năng nào. Hắn ta biết lời này của mình sẽ tổn thương trái tim Tố Vi, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, tránh sau này Tố Vi đau khổ không chịu đựng nổi, còn không bằng bây giờ cứ ngấm ngầm từ chối thì tốt hơn.

“Đạ Thọ, ngươi…. Chẳng lẽ ngươi không biết đến tâm ý của ta sao?” Đinh Tố Vi không nhịn được khóc thút thít, từ nhỏ nàng đã thích Đa Thọ, còn từng dõng dạc thỉnh cầu trước mặt Hoàng đế là đợi sau khi nàng tới tuổi cập kê nhất định phải ban hôn cho nàng và Đa Thọ. Dần dần lớn lên, phần tình cảm này ngàng càng sâu nặng, nàng thương tiếc Đa Thọ đa tài giỏi giang lại bị vây khốn trong thân thể tàn tạ này, nàng thích chăm sóc Đa Thọ, dù rất nhiều người đã nói ai làm phi của Ngũ hoàng tử đều là xui xẻo, đã định trước phải thủ tiết.

Nhưng nàng chưa bao giờ để ý tới vấn đề này, thậm chí mừng thầm khi nữ nhi của mấy gia đình quyền quý khác có ý nghĩ như vậy, bởi vì nói như thế, thì không ai tranh đoạt với nàng. Khi nghe mấy lời bàn luận này, thậm chí nàng có cảm giác các ngươi cái đám ngu ngốc này, không biết mình đã lỡ mất thứ quý giá gì đâu.

Bây giờ Đa Thọ lại khéo léo từ chối phần tình cảm này của nàng, điều này khiến Đinh Tố Vi hoàn toàn không cách nào tiếp nhận, nàng gục xuống bên mép giường khóc lớn. Vì nàng hiểu Đa Thọ, người này tuy dịu dàng, nhưng quyết định nói ra khỏi miệng thì nhất định đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ, tuyệt đối không có đường xoay chuyển.

Lúc Phá Lỗ bước vào thì nhìn thấy Cơ Khang vẻ mặt ưu thương nhìn ngoài cửa sổ, còn biểu tỷ nhà mình lại đang khóc lóc long trời lở đất.

“Đây là thế nào? Hay là bệnh tình Đa Thọ có chuyển biến xấu gì rồi?” Trái tim Phá Lỗ bỗng nhiên chùng xuống.

Lúc Cơ Khang thấy Phá Lỗ, không nhịn được bật cười. Xem ra, đêm qua để gió lạnh thổi một lúc vẫn đáng giá.

Đúng, lần này sinh bệnh là do hắn ta cố ý.

A, Cơ Khang hắn ta tuy thân thể tồi tệ nhưng mắt không mù tai không điếc, tâm tư lại càng không ngu ngốc. Hay cho một Hoàng tử trong lãnh cung yên lặng nhiều năm vì sao đột nhiên xuất đầu, lại còn nhanh chóng được Phá Lỗ yêu thích, nói những điều này là do vô tình gặp được, là trùng hợp, Cơ Khang hoàn toàn không tin.

Cơ Ẩn muốn xuất đầu, Cơ Khang có thể hiểu. Nhưng hắn ta tuyệt đối không cho phép hắn lợi dụng Phá Lỗ để xuất đầu, thậm chí còn ngấm ngầm mưu tính Phá Lỗ vào cung để quậy đục mạch nước ngầm này.

Phá Lỗ của hắn ta đơn thuần nhưng không ngốc, khờ dại nhưng không mềm yếu, y không thích hợp ở trong này. Y nên như chim ưng tự tại, bay ra ngoài nhìn thế giới bên ngoài, chứ không phải bị nhốt trong nơi tràn ngập ngươi lừa ta gạt, giết người không thấy máu, dơ bẩn mục nát này!

Lần này Cơ Khang cố ý sinh bệnh chính là đoán chắc với tính tình của Phá Lỗ thì nhất định sẽ rời khỏi Nam thư phòng tới thăm hắn ta, còn hắn ta thì nhất định phải có cách giữ y lại, hôm nay không cho đi tới Nam thư phòng.

Dựa vào do thám truyền tin về, tên Cơ Huyên lỗ mãng kia tính hôm nay sẽ hạ uy phong với Cơ Ẩn. Nếu như Phá Lỗ ở bên cạnh Cơ Ẩn, lần ra oai phủ đầu này mười phần tám chín sẽ bị y làm rối lên.

Cơ Khang hắn ta không phải thiện nam tín nữ gì cả, Phá Lỗ là một trong những người đời này hắn ta quan tâm nhất, hắn ta sao có thể để một người tính toán lợi dụng Phá Lỗ thuận thuận lợi lợi đạt được mục đích lại còn toàn thân trở ra đây?

Ngươi đã lựa chọn lòng dạ nham hiểm, thì ta đây sẽ ăn miếng trả miếng. Chẳng phải ngươi muốn xuất đầu sao? Có thể, ta không ngăn cản ngươi, cho ngươi tới Nam thư phòng, lại còn ban thưởng điện Hàm Anh cũng chỉ là ta đã nói với phụ hoàng một câu. Nhưng, không ai có thể không phải trả giá đắt để được có thứ mình muốn cả.

Thất đệ à thất đệ, hôm nay vi huynh sẽ dạy ngươi làm một người ngoan ngoãn, để ngươi biết, có vài người ngươi không thể chạm vào!

Bên này tâm tư hắn ta xoay chuyển không có lời đáp lại, Đinh Tố Vi thì từ lúc Phá Lỗ đi vào càng khóc lớn tiếng hơn, khiến trái tim Phá Lỗ sắp rơi xuống chân rồi.

“Chẳng lẽ lại? Sẽ không! Chẳng phải đại sư Vô Phương đã nói, chỉ cần dốc lòng an dưỡng sẽ sống hơn 20 tuổi, thậm chí sống đến 25-26 tuổi cũng có thể đó sao?” Phá Lỗ không kiềm chế được cất cao giọng, cao đến mức hơi sắc bén vỡ nát. Y cẩn thận dùng tinh thần lực gọi Owl, “Mau nghĩ cách đi, tôi không biết cậu dùng cách gì, chỉ cần có thể vượt qua quyền hạn, lấy túi cấp cứu chuẩn bị dùng cho tôi kia ra chữa cho Đa Thọ là được!”

Owl một mực giả chết, đề tài này bọn họ từng thảo luận vô số lần, nhưng khó giải chính là khó giải. Nó chẳng qua chỉ là một cơ giáp (AI) mà thôi, sao có thể có cách cởi bỏ quân bộ thông qua trí não ra quyết định cho chúng nó được đây?

Nhìn thấy Phá Lỗ bị sợ mặt đều trắng bệch, đôi mắt cũng bịt kín hơi nước mờ mịt, Cơ Khang chỉ có thể vội vàng giải thích mình không đáng lo ngại, chẳng qua thời gian này đọc sách quá mệt mỏi, thân thể hơi nóng, bị bệnh ho mà thôi.

Biết được Cơ Khang không việc gì, Phá Lỗ mới thở phào nhẹ nhõm, chấm dứt hành vị quấy rầy Owl của mình.

“Tố Vi tỷ, Đa Thọ còn khỏe ngươi khóc cái gì thế? Còn khóc thê thảm như vậy, khiến ta vô cùng hoảng sợ.” Sau khi Phá Lỗ bình tâm không nhịn được lại hơi tò mò, phải biết rằng biểu tỷ nhà mình có thể nói có máu hán tử ý chí kiên cường, từ nhỏ đến lớn số lần khóc quả thực có thể đếm được trên đầu ngón tay. Năm đó đánh Cơ Huyên, vì kém vài tuổi, Đinh Tố Vi bị Cơ Huyên đánh rất thê thảm, còn bị gãy mất hai cái răng, miệng đầy máu, nhưng như vậy mà nàng không hề khóc, lại còn đi theo không buông tha, nhào tới cào mặt mũi Cơ Huyên nở đầy hoa.

Chẳng lẽ bây giờ lớn tuổi, cô nương người ta thích đa sầu đa cảm khóc lóc? Giống như Phương Phỉ tỷ, mùa xuân hoa nở cũng khóc một trận, lý do là nhìn thấy chim oanh bay đầy đồng cỏ, nhớ tới cha chết trận, mẫu thân chết bệnh vô cùng đau buồn. Sau đó tới mùa thu càng khóc tợn hơn, lý do là cây cỏ tàn lụi, khiến nàng cảm thấy vận mệnh mình cũng hiu quạnh trơ trọi như thực vật vào mùa thu.

Tố Vi nghe giọng điệu Cơ Khang nói chuyện với Phá Lỗ rất dịu dàng thì cảm thấy càng đau lòng hơn.

Nàng luôn cảm thấy mười năm này Đa Thọ đối xử với nàng cực kỳ dịu dàng cưng chiều, còn tâm tư của nàng toàn cung đều biết hết, Đa Thọ đối xử với nàng như vậy nhất định là ngầm đồng ý sánh đôi với nàng trong tương lai. Chỉ là hôm nay sau khi bị từ chối, nàng mới phát hiện chẳng qua là lừa mình dối người mà thôi, Đa Thọ đều quan tâm dịu dàng như thế đối với mọi người, nàng bất quả chỉ là một người trong số đó.

Nhưng Đinh Tố Vi là ai, cô nương này từ trước tới giờ chưa biết cái gì gọi là buông tha.

Sau khi nàng khóc một hồi lâu, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn. Nghe Phá Lỗ hỏi thăm, nàng ngồi xuống lau khô nước mắt, trừng đôi mắt sưng đỏ như mắt cá, “Sao vậy? Cô nương nhà người ta có đôi khi thích khóc đấy, không được à?” Hừ, bị từ chối thì sao chứ, thời gian của mình còn dài! Không phải nói liệt nữ sợ quấn lang sao? Đây mình thì ngược lại, chỉ cần ra sức quấn lấy Đa Thọ, đến cuối cùng nhất định có thể đạt được ước muốn!

Những năm này Phá Lỗ bị Viên Phương Phỉ lúc thì khóc lúc thì cười tôi luyện, y rút ra kết luận, khi cô nương người ta dùng giọng điệu này hỏi, ngàn vạn lần chớ bám vào câu hỏi nữa, nhất định phải vuốt xuôi lông, sau đó chuyển đổi chủ đề, nếu không đợi đến lúc bị các nàng hỏi cho choáng váng.

Y nhấc tay đầu hàng: “Tùy ý ngài tùy ý ngài.”

Nhìn thấy bộ dạng này của biểu đệ, Đinh Tố Vi không nhịn được bật cười, đứa nhỏ này có sở trường chọc cười, từ nhỏ đến lớn bất kể mình khó chịu cỡ nào, chỉ cần nhìn thấy y vui đùa lanh lợi khoe mẽ, thì trong lòng không nhịn được lại vui vẻ.

Nhìn thấy Tố Vi nở nụ cười, trong lòng Cơ Khang từ nãy tới giờ căng thẳng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đối với hắn ta mà nói, Tố Vi là muội muội thân nhất, Phá Lỗ là đệ đệ thương nhất, mười năm này, chuyện chăm sóc hai người này có lẽ đã trở thành bản năng của hắn ta, tan vào máu thịt khắc vào xương cốt, không cách nào phai mờ.

Vừa rồi Tố Vi khóc thương tâm như vậy, hắn ta theo bản năng đã muốn như trước đây, đưa tay vỗ vỗ đầu nàng, nói với nàng đừng đau lòng. Nhưng vừa nghĩ tới mùa xuân hàng năm nương đều lén lút khóc rất lâu, trong tiếng khóc ẩn chứa một ít đau thương một ít tiếc nuối một ít đau đớn, thì hắn ta liền cắn răng nhẫn nhịn suy nghĩ trấn an Tố Vi, bắt mình nghiêng đầu tránh đi.

Lúc này thấy nàng nở nụ cười, Cơ Khang thầm nghĩ, muội muội của mình nên vui vẻ đầy sức sống như vậy, luôn nở nụ cười mới đúng, không nhịn được cũng cười theo. Hắn ta cho rằng lần này Tố Vi coi như nghe lọt lời hắn ta, nào đâu biết cô nương nhà người ta nếu đã thích một người thiếu niên, làm sao có thể vì vài câu từ chối đơn giản mà buông tay, hơn nữa Đinh Tố Vi chính là một người cố chấp ngang bướng, dù đánh chết cũng không quay đầu.

Phá Lỗ cười theo hồi lâu, sau khi hỏi qua thân thể Cơ Khang xác định không vấn đề gì liền ngượng ngùng gãi đầu, “Vậy, Đa Thọ ngươi đã không có gì đáng ngại thì ra về Nam thư phòng dây. Hôm nay chính là ngày đầu tiên Trường Bình tới lớp, cái tên Cơ Huyên thối nát kia thế nhưng muốn tìm cách chỉnh hắn, trong lòng thật sự không yên tâm về hắn.”

“Trường Bình? Chẳng phải Trường Bình là tên mà ngươi đặt cho ngựa quý trong tương lai của mình sao? Ta nhớ lúc trước ngươi còn thề son sắt nói sau này nhất định phải tới ngoại quan (vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc) tự mình bắt một con vương mã về, sau đó gọi nó là Trường Bình, bây giờ nghe ngươi nói vậy, giống như là con người?” Đinh Tố Vi tò mò.

“Ha ha…. Chuyện kia sau này đặt lại vậy. Trường Bình chính là Thất hoàng tử.”

Từ khi nghe Phá Lỗ nói phải đi về, Cơ Khang liền nhíu chặt mày, Cơ Ẩn này quả thật không thể coi thường, hai người mới gặp mặt vài lần, có thể khiến Phá Lỗ hao tâm tổn trí vì hắn như vậy, đây là điềm báo không có gì tốt đẹp cả.

Phải biết rằng, Cơ Huyên là lâu la của Thái tử, ngày thường làm một ít việc nhỏ lông gà lông tỏi, Phá Lỗ phá hỏng cũng không sao, dù sao thì phụ hoàng cũng xem như đó chỉ là tranh chấp giữa những đứa trẻ mà thôi. Nhưng nếu Phá Lỗ vì Cơ Ẩn mà chống lại Cơ Huyên, vậy phụ hoàng nhất định sẽ suy nghĩ nhiều, không chừng còn cho rằng Phá Lỗ thậm chí nhà họ Chung đã bắt đầu đặt cược vào Hoàng tử.

Tuy Cơ Khang rời xa triều đình, nhưng đôi khi phụ hoàng không cẩn thận để lộ hành động và lời nói ra ngoài, hắn ta vẫn phân tích được, phụ hoàng đã vô cùng bất mãn với Thái tử. Hôm nay là ngày đầu tiên Cơ Ẩn nhập học, Thái tử gần đây bị đè ép gay gắt, cho dù Cơ Ẩn chỉ là một đứa trẻ, nhưng Thái tử đã cảm thấy bó tay bó chân tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội chiêu dụ lòng người này, tất nhiên sẽ xuất hiện ở Nam thư phòng vào thời điểm Cơ Huyên hành hạ lợi hại nhất, giải cứu Cơ Ẩn để thi ân với hắn ta.

Cho nên, hôm nay Phá Lỗ nói gì thì cũng không thể dính vào! reup là thứ vô liêm sỉ

Nghĩ tới những điều này, Cơ Khang cắn răng một cái, trực tiếp cắn nát mép lưỡi, điên cuồng ho khan.

“Đa Thọ ho ra máu rồi! Có ai không mau tới đây, truyền thái y, mau!” Sau khi tạm biệt Phá lỗ còn chưa nhấc chân lên thì đã nhìn thấy Cơ Khang phun ra một ngụm máu, sau đó đảo người ngã xuống.