Hữu tướng Cố Minh đương triều là người khôn khéo sành đời, rất biết làm người, ba năm trước Đại Chu diệt vong, một số cựu thần trung thành lựa chọn tự vẫn, một số lựa chọn về quê dưỡng già, số ít lựa chọn ở lại, nhưng bị tân Hoàng nghi ngờ sinh ra khúc mắc, cuối cùng hoặc là bị khiển trách, hoặc là bị thuyên chuyển, không được trọng dụng.
Tuy nhiên năm đó chỉ có Hộ bộ Thượng thư Cố Minh một đường phất lên, gả con gái vào trong cung làm sủng phi, bản thân trở thành Tể tướng dưới một người trên vạn người.
Thẩm gia quang minh lỗi lạc, yêu hận phân minh, đối với việc phải đi đường vòng chẳng có chút thiện cảm nào hết.
Thẩm Tinh Phong vẫn còn căm ghét Cố Khải Mộc đến tận xương tủy.
Chuyện mà Duẫn Tu Duệ nói kia, xảy ra và sinh thần lần thứ bốn mươi của phụ thân cậu.
Ngày đó, Cố Khải Mộc cùng phụ thân mình đến phủ Tướng quân để chúc mừng, đại nha hoàn Thu Vân bên cạnh đại tỷ chạy đến khóc lóc nói có người coi thường nàng.
Thẩm Tinh Phong nhìn theo hướng ngón tay của Thu Vân, trông thấy Cố Khải Mộc quần áo xộc xệch từ đằng kia đi tới, trong miệng liên tục chửi rủa.
Đại tỷ ngăn cậu đừng động vào hắn.
Tuy nhiên, Thẩm Tinh Phong nào quan tâm, một roi trực tiếp treo ngược Cố Khải Mộc lên cây, sau đó bỏ mặc hắn đi vào yến tiệc.
Sau đó Cố Khải Mộc một mình khóc đến khàn giọng ở sân sau trước khi được những người xung quanh phát hiện và đưa xuống.
Nhưng hắn cũng không dám nói ra lý do tại sao mình bị treo ngược ở trên cây nên chỉ dám ngậm miệng không nói gì, nuốt đắng vào bụng.
Bây giờ thân phận của hai người khác nhau, cậu chỉ là một tiểu thái giám bên người Duẫn Tu Duệ, rẻ mạt ti tiện, hôm nay sợ là không tránh thoát được.
Thẩm Tinh Phong cúi đầu theo Duẫn Tu Duệ vào trong Cố phủ.
Tuy vân chưa chính thức được phong Vương, nhưng trong đám người này địa vị của Duẫn Tu Duệ là cao nhất, sau vài câu hàn huyên đã được mời vào chỗ ngồi.
Cố Khải Mộc được phụ thân hắn gọi đến nâng ly chúc mừng.
Ba năm chưa gặp, hắn so với tưởng tượng cao lên không ít, cũng béo lên rất nhiều, khoác lên mình y phục gấm vóc trông tròn vo như một trái bóng.
Thẩm Tinh Phong cúi đầu xuống thật thấp để tránh tiếp xúc với ánh mắt của hắn.
Duẫn Tu Duệ nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Tinh Phong đang cúi đầu im lặng, tựa như cậu không tồn tại ở đây, "Tinh Phong, rót rượu cho bổn Điện."
Chuyện năm xưa tựa như cái bóng ám ảnh Cố Khải Mộc, vừa nghe đến cái tên này, da thịt trên mặt hắn lập tức run lên.
Hắn ta nhìn chằm chằm bóng dáng gầy gò ốm yếu phía sau Duẫn Tu Duệ, trợn to hai mắt: "Là Thẩm Tinh Phong của Thẩm gia?"
Duẫn Tu Duệ mỉm cười bỉ ổi, "Không phải hắn thì là ai? Lại nói, có không ít vị ở đây là người quen cũ của Thẩm gia đi. Tinh Phong, còn không mau ngẩng đầu lên cho mọi người nhìn một chút."
Thẩm Tinh Phong nắm chặt ngón tay, từng chút một mà ngẩng đầu lên.
"Ha ha ha." Mọi người xung quanh lập tức cười thành một đoàn. (Ác với nhỏ quá vậy:(((
"Thật sự là con trai của Thẩm Hành Chi, đã lớn như vậy rồi, sao giờ lại hầu hạ bên người Điện hạ vậy?"
Duẫn Tu Duệ câu môi, "Thấy hắn ta vẫn còn nhanh nhẹn, ta liền thỉnh mẫu hậu cho hắn đến bên người để sai vặt."
Mọi người kinh ngạc: "Này không phải đã tịnh thân rồi sao? Là một thái giám a."
Duẫn Tu Duệ mỉm cười: "Còn không phải sao."
"Thẩm Hành Chi tính tình gay gắt, nếu biết con trai mình trở thành thái giám, nói không chừng ông ta bật mồ sống dậy cũng nên."
Lòng bàn tay Thẩm Tinh Phong bị nắm đến bỏng rát như thể máu đã chảy ra, môi dưới bị cắn đến trắng bệch.
Duẫn Tu Duệ cau mày, "Tinh Phong, còn chưa rót rượu?"
Thẩm Tinh Phong sắc mặt trắng bệch tiến lên phía trước, nhẹ nhàng nâng bình rượu lên, rót đầy rượu vào ly của Duẫn Tu Duệ.
Cố Khải Mộc ngày đó bị Thẩm Tinh Phong làm nhục, ôm mối hận nhiều năm, giờ trông thấy Thẩm Tinh Phong như vậy, trong lòng tự nhiên rất vui, "Thẩm Tinh Phong, muội muội của ngươi đâu?"
Tim Thẩm Tinh Phong co rút.
Muội muội.....
Nếu như không phải năm đó muội muội còn quá nhỏ, mẫu thân không thể tàn nhẫn, thì có lẽ trên đời này không tồn tại một người như cậu nữa.
"Tinh Phong, tha thứ cho mẫu thân vì việc riêng tư, con nhất định phải bảo vệ muội muội của mình."
Những lời trước khi tự sát của mẫu thân còn văng vẳng bên tai cậu, nhưng là muội muội...
Đến giờ vẫn không biết đang ở đâu?
Thẩm Tinh Phong vẫn còn đang miên man suy nghĩ, thần trí trôi dạt đến đâu đó, đột nhiên ở bên dưới không biết ai quát lên....
"Con gái của Thẩm Hành Chi năm đó không phải được tặng cho Hoắc đại nhân sao? Nghe nói ông ta chơi chán rồi nên bán vào thanh lâu."
"Ha ha, con trai thành thái giám, con gái thành kĩ nữ, Thẩm Hành Chi dưới hoàng tuyền chắc tức chết mất." (Ác quá trời ác:(((
Như thể ngọn lửa bất chợt bùng cháy trong tim cậu, đánh tan chút lí trí còn sót lại trong đầu.
Hai mắt Thẩm Tinh Phong đỏ hoe, giống như có một trận cuồng phong, cầm lấy cái bình lao phía người vừa nói, cố gắng dùng cái bình đập vào đầu hắn.
Một người còn phản ứng nhanh hơn cậu, đến không thấy hình đi không thấy bóng đó là Cố Thập Tứ, không biết hắn ta từ chỗ nào xông ra, một ám khí được ném ra trúng đầu gối của Thẩm Tinh Phong, Thẩm Tinh Phong đau đớn kêu "a" một tiếng, sau đó ngã xuống đất một cách nặng nề.
Má cậu đập vào viên đá thô, cảm giác nóng bừng dâng lên ngay lập tức.
Hai tên thị vệ lập tức chạy tới giữ chặt hai tay Thẩm Tinh Phong, sau đó bắt chéo ra sau lưng.
Thẩm Tinh Phong chống cự quyết liệt, hai mắt đỏ như máu nhìn người đàn ông đang vừa nói vừa cười, hận không thể lập tức xuyên thủng hắn ta.
"Ta phải giết ngươi.....ta phải giết ngươi....."
Người đàn ông bị giọng nói của Thẩm Tinh Phong làm cho hoảng sợ, sau lưng chảy ra một tầng mồ hôi.
Nhưng rất nhanh hắn cảm thấy nực cười, ai đời lại sợ một tên thái giám, vì vậy liền đứng dậy hành lễ với Duẫn Tu Duệ, "Điện hạ, thái giám bên người của ngài lá gan thật lớn a."
Duẫn Tu Duệ cau mày, không nặng không nhẹ nói: "Là hắn không biết quy củ, Dương đại nhân không cần tức giận, bổn Điện giao hắn cho Dương đại nhân xử lý, để Dương đại nhân trút giận. Nhưng nhớ chỉ chơi đùa một chút thôi, không được giết hắn ta."
Dương đại nhân kia làm sao dám động vào người của Duẫn Tu Duệ, ông ta vội vàng chắp tay nói: "Điện hạ trọng ngôn, xin Điện hạ làm chủ cho hạ quan."
Duẫn Tu Duệ nhấp một ngụm rượu, ngẩng đầu lên nhìn Cố Khải Mộc: "Khải Mộc."
Cố Khải Mộc thẳng lưng: "Điện hạ."
"Hay là bổn Điện liền treo ngược hắn lên làm quà sinh thần cho ngươi được không?"
Nói xong hắn liền sai người trói tay trói chân cậu lại, treo ngược lên ở cây liễu đang chớm nở ở phía xa xa.
Máu trong huyết quản đang chảy ngược, từng âm thanh "di di di" lướt qua tai cậu.
Đầu cậu như muốn nổ tung, mọi thứ trước mắt dần trở nên chóang váng.
Thẩm Tinh Phong mơ mơ hồ hồ thở hổn hển, bên tai toàn là tiếng "ù ù".
Nương....
Tại sao lại muốn cậu sống....
Tại sao....
Cố Thập Tứ ngậm một cọng cỏ đuôi chó trong miệng, nằm xuống một phiến đá cách đó không xa phơi nắng.
Mí mắt khẽ mở nhìn người đang đi tới.
"Ngươi không phải xuất chinh theo Tiêu Kì Hàn sao? Còn ở lại đây làm gì?"
Minh Lan liếc nhìn Thẩm Tinh Phong, sắc mặt lạnh lùng, "Hầu gia có đồ vật muốn đưa cho Thẩm Tinh Phong."
"Ha, Thẩm Tinh Phong sắp chết rồi, ngươi không thấy hay sao?" Cố Thập Tứ một bên khinh bỉ, nhưng vẫn nhận lấy la thư của Minh Lan, chớp chớp mắt, "Tiêu Kì Hàn trận này phải đánh mau mau lên, nếu không thì đến lúc quay trở lại cái xác cũng không nhặt được a."
Minh Lan cau mày: "Thập Tứ, ngươi quan tâm hắn?"
Sắc mặt Cố Thập Tứ tái đi, khịt khịt mũi: "Ta quan tâm đến ai ngươi là người rõ nhất."
Minh Lan lặng lẽ quan sát cậu một lát, rồi nhẹ nhàng bay đi.
Sau đó Cố Thập Tứ chậm chạp đứng dậy, lắc lư thân thể đi đến bên cạnh Thẩm Tinh Phong, lòng bàn tay phất một cái liền cắt đứt dây thừng xuống.
Dây thừng bị đứt, Thẩm Tinh Phong liền ngã vào người Cố Thập Tứ, Cố Thập Tứ nhẹ nhàng cõng cậu đến phía trước.
"Này, đừng có chết, Tiêu Kì Hàn nhà ngươi gửi thư về cho ngươi."