Đầu óc cậu choáng váng, trước mắt toàn là một màu đen kịt.
Cậu dùng hết sức để chống đỡ cơ thể ngồi dậy.
Âm thanh của Thu Tứ cùng Xuân Ý cách cánh cửa cứ thế truyền tới.
"Phu nhân có thai......thật là tốt a......."
Xuân Ý cảm thấy kì quặc nói: "Ngươi đúng là kì quái a, phu nhân có thai tất nhiên là chuyện đáng mừng, chẳng lẽ ngươi muốn người trong kia mang thai sao? Đúng là nực cười, hắn là nam nhân thì làm sao mà mang thai được chứ."
Thu Tứ thở dài: "Lời như vậy mà ngươi cũng nói được, nhưng là....tiểu công tử mà biết được sẽ thương tâm như thế nào chứ."
Xuân Ý khinh thường, "Mơ mộng hão huyền, cũng là do hắn tự chuốc vạ vào mình thôi. Hai người nam nhân ở cùng nhau sẽ có tương lai sao? Hắn đáng lẽ phải sớm nhận ra điều này rồi. Phu nhân hiện đã mang thai một tháng, đến mùa thu năm sau, Ninh Nguyên Hầu phủ sẽ chào đón Thế tử đầu tiên. Hầu gia lúc đó trở thành phụ thân, nhất định sẽ không để Thế tử biết chuyện giữa mình và hắn ta a!"
Thu Tứ lại thở dài: "Đến lúc đó, công tử phải làm sao đây...."
Thẩm Tinh Phong ngồi ở bên giường, ánh mắt bình tĩnh mà xa xăm.
Bởi vì sốt cao, hô hấp cũng khó khăn, lồng ngực không ngừng lên xuống.
Giờ trong đầu cậu là một mớ hỗn độn, nhưng bên tai lại văng vẳng lên một âm thanh trầm thấp ấm áp quen thuộc.
"Tiêu Kì Hàn, ta còn có thể tin ngươi được không?"
"Có thể, vĩnh viễn đều có thể."
"Cô ta không phải là thê tử của ta..."
"Ta chưa từng chạm và cô ta..."
"Phu nhân đã có thai một tháng."
Đầu Thẩm Tinh Phong đột nhiên đau đớn dữ dội.
Dường như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò ở trong não Thẩm Tinh Phong, chúng không ngừng cắn xé giày vò cậu.
"Thu Tứ..."
Cậu cố gắng mở miệng kêu một tiếng.
Ngoài cửa, thanh âm của Xuân Ý và Thu Tứ ngừng lại.
Không lâu sau Thu Tứ mở cửa đi vào.
Cô bước đến nhẹ nhàng đỡ Thẩm Tinh Phong đang chuẩn bị ngồi dậy.
"Công tử, bệnh tình của người vẫn còn nặng, sao lại ngồi lên làm gì a?"
Trong đầu Thẩm Tinh Phong phát ra từng tiếng "vo vo vo", vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
"Thu Tứ, mang kiếm của ta tới đây."
Thu Tứ vừa nghe thấy liền nhảy dựng lên: "Công tử lấy kiếm để làm gì a?"
"A....ta...." Thẩm Tinh Phong mơ mơ hồ hồ không biết mình muốn làm gì nữa, hơi thở gấp gáp hỗn loạn, "Ta không biết, ta không biết..."
Cậu đau đớn ôm lấy đầu của mình.
Thu Tứ sợ hãi gọi Xuân Ý vào, hai người cùng nhau đỡ Thẩm Tinh Phong nằm xuống giường.
Thẩm Tinh Phong đau đớn đến độ nắm chặt chiếc chăn bông.
"Thu Tứ, hài tử của hắn...mùa thu năm sau sẽ trào đời đúng không?"
Thu Tứ sửng sốt một chút, trầm giọng nói: "Công tử, người biết rồi sao!"
Xuân Ý tức giận bừng bừng, "Có liên quan gì đến ngươi sao? Ta nói ngươi cũng thật là đê tiện, bản thân sắp chết đến nơi rồi, có cần mặt mũi nữa hay không? Sinh cũng không sinh được, bước chân vào cửa lớn cũng không thể, bệnh tình nghiêm trọng như vậy, ta cho người đến mời Hầu gia tới, Hầu gia cũng không thèm quan tâm tới ngươi, ngươi còn trừng mắt ra đó chần chờ gì nữa?"
Thu Tứ huých Xuân Ý một cái ý bảo cô đừng nói nữa.
Xuân Ý bực mình ôm đầu, quay người đi ra ngoài.
Thu Tứ đắp chăn lên cho Thẩm Tinh Phong, "Công tử, người nghỉ ngơi cho tốt đi."
Lúc Xuân Ý mở cửa ra mang thuốc vào cho cậu, khi vén rèm lên, chỉ thấy chăn gối được gấp gọn gàng, khi chạm vào giường chỉ thấy lạnh như băng.
Người không biết đã rời đi từ lúc nào.
Xuân Ý hét lên gọi Thu Tứ tới, cả hai lục tung viện tử tìm kiếm nhiều lần nhưng đều không thấy bóng dáng Thẩm Tinh Phong đâu cả. Khi hỏi gia đinh ở sân sau, mới phát hiện lúc canh hai có người chạy ra ngoài, nói là đi thỉnh đại phu cho Thẩm Tinh Phong, gấp gấp gáp gáp mà rời phủ ra ngoài.
Lúc đó trời tối, người đó lại ăn mặc kín đáo nên hắn cũng không nhìn rõ tướng mạo trông như thế nào.
Hắn chỉ nhớ rằng cổ họng người đó như hỏng rồi vậy, thanh âm phát ra khàn khàn quỷ dị, khiến người nghe cảm thấy sởn tóc gáy.
Xuân Ý sợ hãi đến gấp gáp, "Tiêu rồi tiêu rồi! Sao ngươi lại thả người ra ngoài chứ! Phải làm sao bây giờ!"
Xuân Ý run rẩy kéo Thu Tứ đến bên cạnh mình: "Hắn không phải vẫn chưa hạ sốt sao? Trên người lại không có tiền, ăn không no thì phải làm sao bây giờ? Nhỡ đâu chết dọc đường thì chúng ta phải làm sao a?"
Thu Tứ liếc mắt nhìn Xuân Ý, "Ngươi cũng thật quan tâm công tử a!"
Xuân Ý giật mình, sắc mặt tối sầm lại, nghiến răng nghiến lợi: "Ta là sợ Hầu gia sẽ trách phạt chúng ta a! Hơn nữa, hắn thực sự là một người đáng thương!"
Thu Tứ cân nhắc rồi nói: "Theo ta thấy, chúng ta trước tiên không nên quấy rầy Hầu gia, đi tìm thử coi sao đã, công tử đang bệnh, trên người lại không có tiền, có lẽ vẫn chưa đi xa được, phái thêm người tìm kiếm, có lẽ sẽ tìm thấy được cậu ấy."
Bọn họ sẽ không tìm được Thẩm Tinh Phong.
Thẩm Tinh Phong rời khỏi viện tử từ canh hai, hơn nữa lại không có ra ngoài thành mà là vào trong thành.
Buổi sớm trong thành náo náo nhiệt nhiệt, từ xa đã bay tới mùi bánh màn thầu hấp nức mũi và mùi cháo thơm lừng.
Cơn sốt cao của Thẩm Tinh Phong đã hạ xuống, lúc này cảm giác đói càng lúc càng mãnh liệt.
Hai chân cậu nặng nề không thể di chuyển được, chỉ đành tìm một góc trên con đường lớn rồi lặng lẽ ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh màn thầu tỏa mùi thơm ở bên trong tiệm. (Khúc này nghi nghi gặp nam phụ ghê:)))
Lúc cậu đi gấp gáp không kịp mang theo tiền, trong đầu ý nghĩ chỉ muốn chạy trốn khỏi Tiêu Kì Hàn. Bây giờ đói đến hoa mắt chóng mặt lại cảm thấy có chút hối hận.
Thẩm Tinh Phong nhìn tiệm bánh kia, trong miệng nuốt nước miếng ừng ực.
Một vài người ăn xin ở cạnh cậu lẩm bẩm không biết là đang lên kế hoạch gì.
Có lẽ cũng là đang nhắm đến tiệm bánh màn thầu kia.
Cậu ngồi một lúc lâu, sau đó ra quyết định, đứng dậy rồi vuỗi vuỗi đi bụi trên y phục, ôm trong lòng đầy hy vọng đi qua bên kia......
"Ông chủ, ta giúp ông rửa bát, ông có thể cho ta một cái bánh màn thầu không?"
Ông chủ rất bận rộn, liếc mắt nhìn cậu một cái, thấy cậu gầy gò ốm yếu, cả người trông chẳng có chút sức lực nào, bực dọc nói: "Tiệm của ta có người rửa bát rồi, không cần thêm người nữa, không có tiền mà cũng đòi ăn bánh sao? Mau cút đi!"
Da mặt Thẩm Tinh Phong mỏng, lúc này có chút xấu hổ, mặt cậu đỏ ửng rồi cúi đầu quay người rời đi.
Ông chủ đột nhiên kêu cậu dừng lại, cười hì hì nói: "A, tiểu huynh đệ, ngươi chờ chút đã."
Thẩm Tinh Phong quay đầu lại nhìn ông ta.
"Ta thấy thanh kiếm trong tay ngươi không tệ, không bằng đưa kiếm của ngươi cho ta, ta cho ngươi năm cái màn thầu, thế nào?" (Dụ trẻ con hả má:)
Sắc mặt Thẩm Tinh Phong thay đổi, cầm thanh kiếm chắc hơn như đang bảo vệ đồ ăn.
"Thanh kiếm này, không bán."
Nói xong liền đi nhanh ra khỏi tiệm bánh màn thầu.
Ông chủ kia cảm thấy xúi quẩy bèn xua xua tay mấy cái.
Thẩm Tinh Phong lạc lõng đi trên đường phố náo nhiệt, trong đầu như một bàn tính nhỏ liên tục suy nghĩ không ngừng.
Không có tiền, cậu sẽ không thể sống sót được.
Nếu như có một công việc thì chẳng phải lo nghĩ gì nữa.
Chỉ là....
Với sức khỏe hiện tại, không biết có ai sẽ nguyện ý nhận cậu vào làm hay không.
Thẩm Tinh Phong cúi đầu, chậm rãi đi về phía trước.
Ai mà ngờ được, từ phía sau có một đôi bàn tay túm lấy y phục cậu sau đó nhấc cậu lên.
Thẩm Tinh Phong quay đầu lại nhìn, hóa ra chính là chủ tiệm bánh màn thầu lúc nãy.
"Được lắm!" Lão chủ tiệm tức giận trừng mắt: "Tên ăn cắp vặt này, dám trộm đồ của ta!"
Mặt Thẩm Tinh Phong đỏ lên, "Ngươi nói cái gì? Ai ăn cắp đồ của ngươi chứ!"
Tên kia sờ sờ bên hông Thẩm Tinh Phong một hồi sau đó lôi ra hai cái bánh bao hấp, khinh bỉ nói: "Ngươi không ăn trộm? Vậy đây là cái gì?!"
Sáng sớm đông người, bị tên kia náo một hồi như vậy, ánh mắt của mọi người lập tức nhìn qua bên này.