Tướng Quân Lệnh

Chương 109





Nhiều ngày sau, Trần Tắc Minh ở trong quân được bổ nhiệm một lệnh mới.
Tuy rằng chỉ là một đạo thánh chỉ, nhưng để lộ ra rất nhiều tin tức, tỷ như sự ủng hộ của Tiêu Định trong việc duy trì xuất binh lực độ càng mạnh mẽ hơn càng kiên quyết hơn.

Lại tỷ như nói sau khi đại thắng, sự dựa dẫm và tin tưởng hiếm có khi để tướng lãnh một mình chưởng binh như vậy lại một lần nữa xuất hiện.

Những điều này Trần Tắc Minh đều cảm thấy được.
Tuy nhiên tình thế cấp bách không thể cho phép hắn tiếp tục suy đoán về mảnh lụa này nữa.

Sau khi nhận được lệnh, quân đội thiên triều ngay trong ngày xuất phát, lui về phía sau tám trăm dặm, tới một thị trấn Dung Trang.

Kính Vương ở chỗ này cùng hắn đường ai nấy đi, suất lĩnh một nửa quân đội trở lại kinh thành.
Mà lúc này trong vương đình Hung nô, đúng như Trần Tắc Minh cùng Tiêu Định dự đoán, một đoàn hỗn loạn.
Đối với trữ quân An Đồ mà nói, tin Hữu Hiền vương Luật Duyên chết làm hắn vừa buồn vừa vui.

Buồn chính là từ đây Hung nô tổn thất một vị tướng quân có năng lực mạnh nhất, vui chính là đối thủ khó giải quyết nhất của chính mình đã bị tiêu diệt, tuy rằng là bị địch nhân xử lý, nhưng rốt cuộc thực lực của chính mình không tổn hao gì.

Hiện tại hắn phải đối phó A Tư đã mất đi cánh tay phải của mình quả thực đã là dễ như trở bàn tay.
Tuy nhiên hắn rốt cuộc vẫn còn có vài phần thanh tỉnh.
Trong cuộc chiến giữa Hung nô cùng Thiên triều, đã dùng hết toàn bộ chiến lực vương đình Hữu Hiền vương, cả nước gần một phần năm dân cư bỏ mình.
Đây là một con số kinh hoàng.
Hung nô cùng Thiên triều rất khác nhau về điểm này.

Thiên triều dân cư đông đúc, đất rộng tiền nhiều, Hung nô địa bàn tuy rằng cũng thực rộng lớn, nhưng dân cư thưa thớt.

Mặc dù mọi người đều biết, Hung nô mỗi người đều là một người lính, xuống ngựa thì chăn dê thả bò, lên ngựa là có thể đấu tranh anh dũng, nhưng nói đến cùng vẫn là nhân số hữu hạn mới không thể không làm như vậy.

Lúc trước Đại Thiền Vu tuy rằng mộng tưởng đánh chiếm một nơi giàu có như Thiên triều, nhưng lại không có chiếm được Trung Nguyên.


Người muốn cướp thuộc địa là vua, xét đến cùng chính là bởi vì muốn lấy dân số nhỏ của Hung nô để quản lý trăm ngàn vạn người Hán, về lâu dài không thể nghi ngờ chắc chắn sẽ có điều bất thường.

Cho nên hắn thà rằng nâng đỡ Đỗ Tiến Đạm xưng đế, lấy người hán trị người hán.
Nói cách khác, lúc này Thiên triều tuy rằng tổn thất sáu mươi vạn binh lực, lớn hơn nhiều so với số lượng tổn thất của Hung nô, nhưng xét về tỉ lệ dân số mà nói, tổn thất của hai nước thực sự là ngang nhau.

Trong thế cục này, với tư cách An Đồ là quân chủ tiếp theo, hắn giờ phút này nên suy xét chính là lợi ích của toàn cục, chứ không phải chỉ là được mất của cá nhân mình.
Vì thế An Đồ trong thời gian ngắn cũng không để ý người ca ca đang nhìn chằm chằm chính mình như hổ rình mồi.

Hắn phái ra thủ hạ khắp nơi thăm dò ý kiến của các triều thần, với hy vọng nhận được sự ủng hộ rộng rãi hơn trong quá trình chuyển giao quyền lực trong vài tháng qua khi hắn nhậm chức.

Cố tình ở thời điểm này, trong vương đình lời đồn nổi lên bốn phía.
Mọi người đều nghe nói An Đồ sẽ đối A Tư nhổ cỏ tận gốc.

Lời đồn bị truyền đến ồn ào huyên náo, dị thường sinh động, mọi người thậm chí còn nói An Đồ đã âm thầm thông đồng với ai và ở đâu khi hòa đàm bí mật.

A Tư cũng nghe được những lời đồn này, sau khi Luật Duyên chết, hắn vốn dĩ cũng đã hoảng sợ suốt cả ngày, lúc này ngay lập tức xù lông.
Sau đó kết quả thuận lý thành chương, A Tư không cam lòng buông tay bị giết, vội vàng khởi sự.

Cuộc nổi loạn không được chuẩn bị trước đã tạo lý do tốt nhất cho An Đồ diệt trừ hắn.

Ngay sau đó An Đồ lãnh binh bình định, ở trong chiến loạn đã giết ca ca thân sinh của mình A Tư cùng một vài cận thần đi theo hắn, rốt cuộc hoàn toàn quét sạch sẽ toàn bộ lực lượng.
Nhưng chính vì điều này, Hung nô cuối cùng đánh mất thực lực có thể tiếp tục cùng Thiên triều dây dưa.
Ngay sau đó, đại quân của Thiên triều rõ ràng đã lui binh lại xuất hiện ở nơi biên cảnh của hai nước.
Tân Thiền Vu An Đồ cũng không do dự lâu, hắn nhanh chóng đưa ra phán đoán tình thế, cũng lập tức phái ra sứ giả đi Thiên triều trước hướng Tiêu Định cầu hòa.
Trước nay đảng phái tranh đấu luôn gây ra xích mích nội bộ, cuối cùng có lợi luôn là địch nhân của quốc gia.

Vô luận là Thiên triều hay là Hung nô, cũng chưa bao giờ có thể thoát khỏi quy luật này.
Một lần nữa trú binh biên giới Trần Tắc Minh cũng không chờ đợi bao lâu.

Sứ giả Hung nô mang theo vàng bạc vội vàng cưỡi lạc đà và ngựa tới, bọn họ còn mang đến minh ước, hy vọng có thể như vậy dừng lại chiến hỏa.
Trong số những lễ vật đó, còn có một điều kiện đặc biệt nhất.

Đó là một đám người, quân vương thiếu niên trước đây của thiên triều cùng các đại thần đi cùng hắn.

Mới vừa vào quân doanh, món quà đặc biệt này đã bị quân đội giam giữ.

Sứ thần Hung nô sau khi bối rối nhanh chóng bừng tỉnh, những loại cử chỉ tham công này ở trên chiến trường cũng không hiếm thấy.
Hắn bất động thanh sắc mà trả lời những câu hỏi của chủ soái Trần Tắc Minh cẩn thận, sau đó uyển chuyển mà tỏ vẻ Hung nô chưa bao giờ từng ngược đãi những vị quan thần cùng quân chủ người Hán, hiện giờ cuối cùng là hoàn bích quy triệu*.

Hắn tỏ vẻ nhẹ nhõm, tựa hồ là rốt cuộc hắn cũng đã trả lại được một vật yêu quý mà người khác dặn dò mấy trăm lần hắn cất giữ ở chổ khác.
*Hoàn bích quy triệu: Châu về Hợp Phố, vật về chủ cũ.

Thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này.

Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu.

Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ.。
Trần Tắc Minh đối với lý do thoái thác như vậy cũng chỉ là cười một cái mà thôi, hắn lập tức an bài nhân thủ, mau chóng hộ tống sứ thần nhập kinh.

Hắn không có tâm tình ứng đối với những lời phù phiếm này, những chuyện tiếp theo nên để bọn người Dương Như Khâm thi triển sở trường.
Trần Tắc Minh bổ nhiệm Lộ Tòng Vân chuyên môn phụ trách thức ăn quần áo và phương tiện đi lại cho những người bất hạnh này.
Nhiều người trong số những người này đã từng là quan chức cấp cao.

Sau khi bị bắt, bọn họ bị quân Hung nô áp giải về lãnh thổ Hung nô, một đường đi bộ, tuổi già ốm yếu đã chết không ít.

Vừa đến Hung nô không lâu liền nghe nói hai nước tình thế đột biến, lại bị tặng trở về.


Cũng may trên đường trở về đãi ngộ có vẻ tốt hơn, rốt cuộc có thể ngồi xe không cần đi bộ, nhưng đi tới đi lui bôn ba, những vất vả này thật sự không phải người thường có thể chịu được.

Hầu hết những người sống sót cũng bị mệt nhọc cùng thống khổ tra tấn đến không ra hình người.

Lộ Tòng Vân là người trầm ổn làm việc cẩn thận, cũng có chút đồng cảm, chủ trì những chuyện như vậy vốn dĩ chính là thích hợp nhất.

Quả nhiên, mấy ngày sau, tiếng lành đồn xa mọi người đều biết đến sự chu toàn của Lộ Tòng Vân, cũng khen ngợi Trần Tắc Minh an bài thỏa đáng.
Ngoài sự xuất sắc của bản thân Lộ Tòng Vân, tâm thái của các đại thần bị điều về cũng là điều đáng giá, tục ngữ nói một đời vua một đời thần, bọn họ trước đây đều là thần tử của Tiêu Cẩn, nhưng hôm nay thiên hạ đã là của Tiêu Định.

Hiện giờ thuộc hạ nổi bật dưới trướng Tiêu Định là ai, đương nhiên là Trần Tắc Minh một trận chiến này xoay chuyển càn khôn, mà Lộ Tòng Vân là cận vệ bên cạnh hắn.
Phân tích như vậy, liền rõ ràng những lời khen đó rốt cuộc có ẩm ương hay không.

Nhưng Lộ Tòng Vân cũng không thèm để ý, hắn đối mỗi người đều đối xử bình đẳng, cũng không bởi vì đối phương phản ứng mà liền khác biệt, liền có người khen hắn hành sự trấn định rất có phong độ đại tướng.
Bất quá dù sau này có ra sao đi chăng nữa, giờ phút này hắn vẫn là chỉ là một chức quan hộ vệ thấp kém.

Trong số những quan viên xuống cấp mà hắn tiếp đãi cũng không thiếu các quan chức cấp cao.

Trong đó có không ít người tương lai không có khả năng tiếp tục làm quan, cũng có một số hãng tướng ngày sau vẫn còn cơ hội Đông Sơn tái khởi.

Lộ Tòng Vân lập tức cùng bọn họ kết giao, đối với con đường sau này hắn đi cũng có ảnh hưởng lớn.

Nhưng vào lúc này, còn hoàn toàn chưa hiện manh mối.
Trần Tắc Minh nhanh chóng gặp được Tiêu Cẩn.
Thiếu niên đã từng hăng hái tuyên bố sẽ làm nên sự nghiệp lớn để cho hắn thấy, giờ phút này đã chịu đủ kinh hách, hoàn toàn mềm yếu.
Thời điểm Lộ Tòng Vân tìm được hắn, hắn đã bị lẫn vào trong đám đông, trên người tuy rằng đã thay đổi hoa phục, nhưng trên khuôn mặt đã hoàn toàn đang co lại.

Thái giám họ Hoàng vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn trước đây, sớm đã chết ở trên đường vì không chịu nỗi vất vả.

Mà sau khi Tiêu Định đăng vị cũng tỏ rõ thái độ không màn sống chết của hắn, Tiêu Cẩn bị lôi khỏi ngôi vị hoàng đế vô luận là vì thần tử hay là vì địch nhân thì đều đã sớm mất đi giá trị vốn có.
Mà sau lần bại trận ở Tuyên Hoa phủ, mọi người bị bắt, hắn lại không thể thoái thác tội lỗi của mình, điều này khiến hắn lâm vào tình cảnh tứ cố vô thân bên cạnh những người nhà của mình.

Người khác sở dĩ chưa từng trước mặt hắn quát lớn nhục mạ, bất quá là vì cố kỵ hắn đã từng ở ngôi cửu ngũ tôn quý, không dễ dàng xé rách gương mặt này mà thôi.

Nhưng tình cảnh bản thân gian nan tạo thành đại đa số mọi người đều thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí châm chọc mỉa mai đã khiến vị thiếu niên gần nhược quán thống khổ bất kham.

Mà sau đó đột nhiên bị trả về cố hương, khiến tâm trạng hoảng loạn của hắn càng thêm trầm trọng.

Cho đến khi Lộ Tòng Vân nói ra chủa soái hiện giờ là Trần Tắc Minh, Tiêu Cẩn mới như ở trong mộng mới tỉnh xông ra ngoài.
Tới cửa lều, khi hắn nhìn thấy Trần Tắc Minh trong doanh trướng trên mặt tràn ngập kinh hỉ khó có thể che dấu, khi thấy y bước nhanh tới chổ hắn, tim Tiêu Cẩn lần đầu tiên được thả lỏng.
Chỉ có y, trong tất cả mọi người chỉ có duy nhất mình y không thay đổi.

Những người khác, hắn không bao giờ muốn gặp lại những người đó.

Vì cái gì? Vì cái gì chính mình lúc trước bị ma quỷ ám ảnh, vì cái gì sẽ tin lời lão thất phu Đỗ Tiến Đạm kia nói mà hoài nghi người này? Sẽ thật tốt nếu trước đây không có sự lựa chọn sai lầm này, nếu hết thảy đều không có phát sinh thì thật tốt quá.
Tiêu Cẩn ôm chặt lồng ngực dày rộng của đối phương khóc lóc thảm thiết, tựa hồ là một người rơi xuống nước ôm được một bó rơm cuối cùng.

Hắn không ngừng kêu gọi hai chữ Ngụy Vương.
Đó là một câu thần chú có thể giải quyết cơn ác mộng của chính mình, mà hắn đã đắm chìm trong cơn ác mộng này quá lâu.

Trần Tắc Minh mặc hắn ôm chính mình, chỉ đứng im lặng một lúc, mới trở tay nhẹ nhàng kéo hai tay hắn ra, do dự một hồi, rốt cuộc mở miệng nói: "......!Điện hạ, thần sớm đã không còn là Ngụy Vương......"
......!Điện hạ?
Tiêu Cẩn trong lòng lộp bộp nhảy dựng.

Đến giờ phút này hắn mới nhớ ra sự tình, hắn nhìn xung quanh, thân thể đột nhiên lạnh đi, trong lúc bị bắt, hắn vô số lần kỳ vọng có thể lần nữa nhìn thấy người này, nhưng mà đến lúc thật sự nhìn thấy, lại phát giác ra bất quá cũng không phải như vậy.
Hắn đứng thẳng dậy, cách thật lâu mới thấp giọng nói: "......!Y thật sự lại làm hoàng đế?!"
Trần Tắc Minh suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu.

Tiêu Cẩn lặng lẽ lui về phía sau một bước, chậm rãi nói: "Như vậy......!Trần tướng quân là tính toán áp ta về kinh chịu chết?"
Trần Tắc Minh giật mình nhìn hắn, chần chờ, trong giây lát không có đáp lại.
Sự tuyệt vọng hiện lên trong mắt Tiêu Cẩn, dọc đường đi, hắn bởi vì sợ hãi mọi người lạnh nhạt, không đến vạn bất đắc dĩ, sẽ không truy vấn gì đó, nhưng mà giờ phút này hắn trong lòng dũng khí dâng trào cho nên có gan nghi ngờ: "......!Kia lúc trước, Trần tướng quân vì cái gì muốn ủng lập ta đâu?!"
Trần Tắc Minh rõ ràng bị lời nói của hắn làm cho đau đớn, sắc mặt đại biến, hắn vươn tay, tựa hồ muốn bắt lấy Tiêu Cẩn.
Tiêu Cẩn linh hoạt mà tránh đi, hắn cơ hồ kêu to lên, trong giọng nói tràn đầy bi thương phẫn hận: "Cho nên! Hiện giờ, tạo phản còn lãnh binh làm tướng quân, con rối sẽ chết trước sao?!"
Trần Tắc Minh thân thể đột nhiên chấn động, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào, giọng điệu tựa hộ như đang khẩn cầu, "Điện hạ!!"
Nhưng mà hắn tiến thêm một bước, Tiêu Cẩn liền lui ra phía sau một bước, không chịu cho hắn tới gần.
Ngày thứ hai, Trần Tắc Minh lãnh vài tên thân tín ra doanh xem xét địa hình.
Lúc này biên cảnh bình tĩnh không gợn sóng, khắp nơi đều chờ đợi kết quá của lần hòa đàm này kết thúc.

Phải nói, không ai còn muốn chiến đấu trong cuộc chiến tranh tiêu hao này, hành động như vậy bất quá là lo trước khỏi hoạ.
Trần Tắc Minh mang theo Tiêu Cẩn cùng Vi Hàn Tuyệt, nói là mang theo hai thiếu niên thuận đường đánh săn thú.
Đi ra khỏi quân doanh bốn mươi dặm, tới một cái bờ sông cạn, Trần Tắc Minh gọi thị vệ tới, mang theo một con ngựa không người cưỡi, lại lấy ra một cái tay nải, nhìn Tiêu Cẩn nói: "Thần chỉ có thể đưa đến đây."
Tiêu Cẩn trừng mắt nhìn Trần Tắc Minh một lúc lâu, rốt cuộc minh bạch hắn là muốn thả cho chính mình bỏ trốn, dại ra một lát, đột nhiên gào khóc, gắt gao ôm lấy tay Trần Tắc Minh đang cầm dây cương, không chịu buông ra.
Trần Tắc Minh xuống ngựa nói: "Con đường sau này, điện hạ một thân một mình, ngàn vạn phải cẩn thận."
Tiêu Cẩn giương mắt nhìn hắn, vô cùng hối hận vì những gì mình đã nói ngày hôm qua quá tuyệt tình.

"Ngụy Vương, Ngụy Vương!" Hắn lẩm bẩm nói, "......!Ta đi rồi......!Ngươi phải ăn nói như thế nào với hoàng huynh đâu?"
Trần Tắc Minh cười một cái, "Luôn luôn có cách để che giấu."
Tiêu Cẩn vẫn là không chịu rời đi, do dự khó an, "Nhưng, nhưng......!Ta nên đi nơi nào?"
Trần Tắc Minh thở dài một tiếng, rất nhiều thời điểm thiên hạ to lớn làm hắn cũng cảm thấy mờ mịt, huống chi là Tiêu Cẩn.

Hắn duỗi cánh tay đem Tiêu Cẩn ôm vào trong ngực, ôm thật chặt, thấp giọng nói: "Đi được càng xa càng tốt, đừng để cho người tìm được ngươi."
Hai mắt Tiêu Cẩn đẫm lệ mông lung mà nhìn hắn, không biết làm sao.
Vi Hàn Tuyệt bên cạnh khẽ lắc đầu, hắn bị Trần Tắc Minh kêu ra vốn dĩ đã cảm thấy sự tình kỳ quặc, nhìn một màn này mới biết được Trần Tắc Minh lấy chính mình ra để ngụy trang, quả nhiên đánh chính là cái chủ ý này.
Trần Tắc Minh nhìn Tiêu Cẩn cưỡi ngựa dọc theo đường nước chảy của bờ sông, bóng dáng đơn bạc cô độc dưới ánh mặt trời kéo ra một cái bóng nhỏ dài.
Hắn không biết Tiêu Cẩn có thể chạy được đến đâu, cũng không biết một hài tử được nuông chiều từ bé này có thể hay không ở dân gian sinh hoạt, càng không biết hành động này là đúng hay sai.

Hắn từng vì Tiêu Cẩn an bài một lần nhân sinh, nhưng kết cục thật thảm đạm.

Nếu là thời gian có thể quay ngược lại, hết thảy mọi chuyện có thể bị đảo lộn, hắn sẽ không để thiếu niên này lại bước vào vũng nước đục này nữa.

Nhưng mà hiện thực đã đi đến hoàn cảnh này, hắn như thế nào có thể để Tiêu Cẩn tới gánh vác hậu quả tàn khốc này, chính mình lại bàng quan chỉ lo thân mình.
Nắng Thu vẫn rất chói chang, hắn đột nhiên cảm thấy trước mắt mơ hồ, sơn thủy cây cối tan thành một mảnh, hơn nữa dần dần u ám đi.

Hắn nặng nề mà lắc lắc đầu, lại mở mắt ra, những cảnh sắc đó vẫn bị trộn lẫn vào nhau, hoặc minh hoặc ám mà xé rách không rõ, lại sau một lúc lâu, chúng nó mới từ trong ma huyễn vặn vẹo dần dần khôi phục trở lại bình thường.
--------------------
Tới đây rồi tạm biệt Tiêu Cẩn.

Mặc dù hơi ngốc nghếch gây ra nhiều sai lầm, nhưng cũng có chút thích nhân vật này.

Nếu không bị Trần Tắc Minh kéo vào thì cũng không đến nước không còn đường cứu vãn như bây giờ.

Kết cục thế này cũng coi như là tốt nhất.

Mặc dù con đường không phải do mình chọn, nhưng đi hay không đi như thế nào là do mình.