Tướng Quân Lệnh

Chương 70





Ô Tử Lặc là con trai độc nhất của Gia Luật Duyên, vì thế một số người nói rằng nên vật tẫn kỳ dụng [vật đùng đúng chổ, người dùng đúng việc, dùng hết khả năng].

Tốt nhất có thể làm điều đó trong một bước, trực tiếp đánh tới thảo nguyên sâu vào trong quê hương của Hung nô, diệt trừ hậu hoạn.
Nhưng sau vài lần thương nghị với Trần Tắc Minh thông qua chim bồ câu đưa thư, lại vẫn là vâng theo phía sau truyền đến ý chỉ, đồng ý đề nghị của sứ thần Luật Duyên phái tới, tạm dừng chiến hỏa, hai bên nghị hòa.
Kết quả này, thứ nhất là vì Hung nô kỳ thật vẫn chưa thật sự tổn hại đến gốc rễ, nếu thật sự đánh xuống, đối phương thật sự sẽ không còn đường lui, sẽ khó tránh khỏi muốn cá chết lưới rách.

Tuy rằng Hắc Y Lữ thực lực mạnh mẽ, nhưng cũng khó tránh khỏi lưỡng bại câu thương*, trong triều phần lớn đại thần cũng không tán thành cách làm này.
*Lưỡng bại câu thương: Giành giật đấu đá vô nghĩa, cả hai đều bị tổn thương, không bên nào được lợi.
Thứ hai Trần Tắc Minh rời kinh thời gian đã lâu, thật sự trong lòng có chút bất an.
Sau khi cân nhắc phải trái, hắn quyết định chấp nhận ngay khi nhìn thấy nó.

Hắn đương nhiên hiểu rõ đối thủ Luật Duyên dã tâm rất lớn không có khả năng như vậy chân chính thần phục, nhưng dùng kết quả như vậy đổi lấy một thời gian ngắn ngủi hoà bình hiển nhiên cũng đủ.
Mấy ngày sau, Hung nô lui quân.
Trần Tắc Minh lại đợi mấy ngày, đợi mật thám hồi báo đại quân Hung nô quả nhiên rút về thảo nguyên, mới sai người đem Ô Tử Lặc thả trở về.
Trước khi đi, Giang Trung Chấn thấy Ô Tử Lặc hình dáng chật vật, biểu tình chán nãn tựa như chó nhà có tang, nhịn không được cười to, giơ roi chỉ hắn: "Chờ xem người Man tộc các ngươi còn dám nổi điên nữa hay không!"
Ô Tử Lặc quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt hận ý chua ngoa sắc bén, lại là cắn răng không nói một lời.
Thủ hạ cùng binh sĩ các tướng của Trần Tắc Minh rời kinh mấy tháng, rốt cuộc khải hoàn trở về quê nhà.
Ngày đại quân về tới kinh thành, từ xa nhìn thấy đám đông tràn ngập đứng ở dưới tường.

Chúng tướng sĩ đều nói là người nhà tới đón, khó tránh khỏi tiếng hoan hô thước khởi, lòng người kích động.
Trần Tắc Minh ở trên lưng ngựa nhìn thấy, trong lòng không khỏi xúc động.
Lúc này phía trước binh sĩ cưỡi ngựa tới hồi báo: "Là vạn tuế mang đủ loại quan lại tới đón thiên tuế!"
Trần Tắc Minh siết chặc dây cương, có chút hoảng hốt.
Nơi xa vạn tuế loan giá đứng chờ ở giữa, ứng đối với đoàn người cách mấy dặm bên ngoài khó có thể ngăn được tiếng động ồn ào, càng hiện ra sự uy nghiêm của hoàng gia.
Trần Tắc Minh hơi hơi thở phào.
Tình cảnh này, giống như đã từng quen biết,......!Lại là cảnh còn người mất.
Loan giá đến gần, Trần Tắc Minh nhảy xuống ngựa, quỳ rạp xuống đất.

Thiếu niên thiên tử vui mừng xuống xe, đoàn người đến gần, Tiêu Cẩn cúi người đem ái nhân nâng dậy.
Trần Tắc Minh nhìn Tiêu Cẩn, thấp hơn chính mình nữa cái, người sớm đã đỏ vành mắt.
Trần Tắc Minh mỉm cười nói: "Thần may mắn không làm nhục sứ mệnh."
Tiêu Cẩn kích động cảm khái, "Trẫm chờ ngày hôm nay chờ thật khổ! Hiện giờ rốt cuộc có thể thấy Ngụy Vương mang Hắc Y Lữ chiến thắng trở về hồi triều, rất hạnh phúc......uy nghiêm thiên hạ hiện giờ lại lớn vô cùng, thật sự là công lao của các vị tướng sĩ!"
Nói vẫy tay, nội thị phía sau lập tức tiến lên, trên tay cầm một chiếc áo choàng đỏ thẫm.


Nhìn kĩ áo choàng phía trên mơ hồ thêu hoa văn màu đen.

Nhưng cuộn thành một vòng, ruốt cuộc thêu cái gì cũng nhìn không rõ lắm.
Tiêu Cẩn nói: "Áo choàng này là trong cung dệt riêng cho Ngụy Vương chế tạo gấp gáp, hư trí nhiều ngày, chỉ đợi Ngụy Vương đắc thắng trở về có thể phủ thêm." Nói đem áo choàng kia nhận trong tay.
Trước khi Trần Tắc Minh quỳ hành lễ, sớm có thân vệ quân sĩ cởi đi áo choàng phía sau cho hắn, thể hiện sự tôn trọng.

Nghe nói vậy quỳ xuống tạ ơn, đôi tay giơ lên cao quá mức, đợi tiếp ban thưởng.
Tiêu Cẩn chần chờ một lát, giơ tay đem áo choàng đón gió dương khai.
Tơ lụa kia theo gió dựng lên, phần phật tản ra tựa như cờ xí, xung quanh lập tức nỗi lên tiếng xôn xao.
Trần Tắc Minh ngẩng đầu, Tiêu Cẩn đã đem tấm áo choàng to kia phủ trên lưng hắn.

Cũng khom lưng đem dây áo buộc lại.
Trần Tắc Minh kinh ngạc nhìn thiên tử gần trong gang tấc.
Tiêu Cẩn trong mắt tỏa sáng, tựa hồ rất là kích động, ngón tay run rẩy không ngừng, cố gắng mấy lần mới đem dây cẩm kia buộc lại thật tốt.
Sau khi làm hết thảy những điều này, Tiêu Cẩn nâng thân mình lên, cười nói: "Ái khanh xin đứng lên."
Trần Tắc Minh trong lòng cảm động vạn phần, hơi rũ mí mắt.

Im lặng một lát, nhịn không được trong cổ họng có chút khàn khàn.

Lúc trước trong cuộc đời chịu quá nhiều những nghẹn khuất, tại đây một khắc tựa hồ đều phai nhạt xuống dưới, hết thảy đều đáng giá.

Lúc hắn đứng dậy, xung quanh ồn ào náo động đột nhiên dừng lại, mọi người nhìn chằm chằm vào, không hẹn mà cùng nín thở phấn chấn.
Áo choàng kia dài đến tận đất, phía dưới lại thêu một con hổ đen đang bò trên một tảng đá, uy phong sinh động như thật, tựa hồ như nó có thể bất cứ lúc nào giơ lên móng vuốt nhảy ra khỏi tấm áo gấm.

Tấm áo choàng nhẹ bao lấy một thân giáp, anh khí bức người, đang cùng hắc hổ kia tôn lên vẻ uy nghi của nhau.
Tiêu Cẩn nhịn không được hút khí tán thưởng, hưng phấn không thôi, đắc ý nhìn qua bên cạnh, một lão thái giám vội vàng tiến lên trước nói: "Vạn tuế thánh minh, thật là đẹp đến mức làm người khác cảm thấy kinh người!"
Sau khi trở lại trong triều, luận về phẩm bậc, thưởng theo thành tích.
Ngoại trừ Trần Tắc Minh, vị mãnh tướng đã bắt được con trai của Luật Duyên tự nhiên lập được công đầu.
Hắn vốn dĩ là thị vệ thân quân mã quân Đô Ngu Hầu, lần này trực tiếp thăng đến Đô Chỉ Huy Sứ.

Từ ngũ phẩm nhảy đến chức nhị phẩm, nhảy liền mấy cấp, coi như một bước lên trời.
Đỗ Tiến Đạm lấy cớ điều hành không tiện, vốn có chút qua loa lấy lệ.

Trần Tắc Minh thấy hắn lấy cớ chèn ép công thần, trong lòng không vui, bước ra vì thuộc hạ cố gắng nói vài câu.
Tiêu Cẩn thấy hắn lên tiếng, liên tiếp gật đầu, nói có lí.
Đỗ Tiến Đạm trong lòng không biết nên khóc hay cười, bởi vậy cũng nhìn ra trong lòng bệ hạ quá mức thiên vị, đơn giản thuận nước đẩy thuyền, nhưng cũng không nói thêm lời nào.
Phần thưởng lớn như vậy, mọi người đều là vui vẻ ra mặt.
Buổi tối, Tiêu Cẩn hạ lệnh bày tiệc trong Hoa An điện, dạ yến quần thần, ăn mừng lần này chinh chiến đại thắng..


— QUẢNG CÁO —