Mười ngón tay lại đan vào nhau, nhiệt độ cơ thể nhau thấm vào lòng, ta thả lỏng, lăn một vòng.
Nhỏ giọng nói: "Khanh Khanh, ta kể cho chàng nghe một câu chuyện ma được không?"
"Nàng không phải là ma sao?" Hắn cũng lăn qua, mũi chạm mũi ta, "Thê tử đã mất của ta."
Ta dùng trán đụng vào hắn, lẩm bẩm: "Trong mơ làm gì có người chết? Trong mơ đều là người sống, ta rõ ràng là người sống sờ sờ đây, chàng cứ nhất định muốn nhét ta vào quan tài."
"Nóng không?"
Hắn thả tay ra, luồn vào dưới áo ngủ của ta: "Ta sờ thử xem."
Cơ thể hắn lạnh lẽo, ta vừa kêu lên vừa cười: "Đừng, lạnh quá, đừng mà—"
Miệng nói không muốn, nhưng cơ thể lại không né tránh.
Khi hắn đè lên người ta, ta thở hổn hển, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn không buông.
"Ta lạnh, nàng nóng, có muốn vận động một chút không? Ta lấy nhiệt, nàng cống hiến?" Hắn hỏi.
"Trong mơ cũng làm chuyện này?" Ta biết rõ còn hỏi.
"Chưa từng nghe câu thơ sao?" Hắn hôn vào tai ta, cười nhẹ nhàng quyến rũ, "Xuân mộng liễu vô ngân..."
Ta ngẩng cằm lên, cổ bị hắn cắn mút không ngừng.
"Nhẹ thôi, đừng để lại dấu..."
Ma quỷ trong đêm tùy ý muốn làm gì.
Ban ngày ta còn phải gặp người.
...
Người nếu đói một bữa, ăn sẽ thấy bình thường.
Người nếu đói một ngày, có thể sẽ ăn nhiều.
Người nếu đói mấy tháng...
Kết quả rất có thể là không quan tâm gì nữa, cắn xé nuốt chửng, xương cốt lẫn thịt, không chừa chút gì.
Trước khi kiệt sức mà ngủ thiếp đi, mơ màng hỏi: "Chàngi thường mơ tỉnh vào lúc nào?"
"Rất muộn," hắn thỏa mãn khàn giọng, "Ta thích nằm dài, không thích dậy sớm."
Vậy thì tốt.
Ta trực tiếp ngủ thiếp đi.
Đã lâu lắm rồi ta không ngủ yên như thế này.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, không phải buổi sáng, không phải buổi trưa, mà là lúc hoàng hôn.
Trong lòng ta kêu lên một tiếng "mẹ ơi", lật người định ngồi dậy. Đau!
Thắt lưng... chân...
Bùi Cảnh Thành, ngươi là yêu tinh hút tinh khí của người ta!
Ôm lấy eo đau nhức, ta ngồi dậy nhìn thấy cuối giường có đặt một bộ y phục.
Còn có một phong thư bên cạnh gối.
Chữ trên phong thư, nhìn mà ta nghiến răng.
Lần trước cũng là phong thư như vậy, nét chữ như vậy, mở ra là một tiếng sét giữa trời quang.
Lần này... chắc không đâu.
Do dự mà cầm lên, do dự mà mở ra, do dự mà nhìn một cái. Lần này không phải bảy chữ, nhiều hơn mấy chữ chữ, mười chữ.
"Muốn cưới công chúa, vương tử phải đích thân đến."
40
Muốn cầu hôn Tam công chúa, cần thái tử Mạc Bắc đích thân đến đón.
Là ý này chứ gì?
Nhưng có thể thay đổi được gì?
Thái tử đến, công chúa vẫn phải gả.
"Vậy thì gả đi." Nhạc Đình Viên không chút lo lắng.
Khi sứ giả Mạc Bắc đến, Nhạc Đình Viên công khai đồng ý, nàng có thể gả.
Nhưng là công chúa Đại Ấn, không thể gả một cách mơ hồ, cần thái tử Mạc Bắc đích thân đến cầu hôn, nàng mới đồng ý hòa thân.
Sứ giả cũng không chần chừ, nói chỉ cần công chúa đồng ý hòa thân, thái tử sẽ ngay lập tức lên đường đến Đại Ấn.
Hai bên bàn bạc kỹ lưỡng, nói chuyện dễ dàng không thể tả.
Ta ngẩn người nhìn.
"Người thực sự tin vào mười chữ đó?" Ta nắm lấy Nhạc Đình Viên hỏi.
"Người đưa ra kế hoạch này chắc chắn biết cách phá giải, thay vì loay hoay tìm cách giải vây, chi bằng nghe lời khuyên. Đặc biệt là, ngươi đã hy sinh lớn như vậy, đổi lấy được diệu kế tuyệt diệu!"
Nhạc Đình Viên chỉ vào cổ mình, "Các ngươi đúng là... có sở thích đặc biệt nhỉ..."
Ta lập tức che lại, giả vờ không hiểu.
Chuyện riêng có thể giả vờ, nhưng chuyện khác ta hiểu rất rõ.
Nhạc Đình Viên và Bùi Cảnh Thành đã nói chuyện với nhau.
Nói gì thì không rõ.
Nhìn tình hình hiện tại, Nhạc Trì Yến vẫn chưa quay lưng đầu hàng, bọn họ càng giống như đang... hợp tác.
Nhạc Đình Viên vẫn giữ vững được, còn bên Nhạc Trì Yến lại ồn ào náo nhiệt.
Hắn một mặt thúc ép Bùi Cảnh Thành cưới Tần Linh, mặt khác lại nóng lòng thúc giục thái tử Mạc Bắc cưới Nhạc Đình Viên.
Hắn quả là tay mối lái tài tình.
Nhưng Bùi Cảnh Thành lại không đồng ý, thái tử Mạc Bắc cũng không thể mỗi ngày đi ngàn dặm.
Có một số việc, dù kế hoạch kỹ lưỡng đến đâu, cũng không bằng sự thay đổi đột ngột.