“Cái gì ấy nhỉ, người đã đủ cả rồi nên ta sẽ giới thiệu đơn giản một chút.” Sau khi đến Minh Quang điện ta vội vã đóng cửa lại, đợi Yến Mục Vân quay lại liền gọi “các tâm phúc” của ta tập hợp.
“Cái vị trên mặt dính máu này là Lô Uyển Thu.” Ta chỉ vào Lô Uyển Thu còn đang mặc áo nữ quan, “Sau này nàng sẽ phụ trách quản lý hết những việc lớn nhỏ trong điện, có vấn đề gì còn không rõ thì có thể hỏi nàng.”
Lô Uyển Thu cười hành lễ với Yến Mục Vân và Trạch Lan.
“Trạch Lan thì hai người đều đã biết rồi, ta không cần nói nhiều nữa.” Ta nhìn nhìn Trạch Lan, nàng cũng ngay lập tức cười với Lô Uyển Thu và Yến Mục Vân thể hiện thiện ý.
“Cuối cùng là vị này,” Ta do dự một chút, dự định sẽ nói ra thân phận thật sự của Yến Mục Vân, “Hai người phải giữ bí mật cho ta.”
Yến Mục Vân không nói gì, chỉ lấy từ trong túi ra hai viên thuốc màu đỏ rồi xoè tay ra trước mặt Lô Uyển Thu và Trạch Lan.
Lô Uyển Thu không chút do dự nuốt viên thuốc xuống. Trạch Lan chần chừ một chút, ánh mắt mọi người dồn về phía nàng, trong lòng hơi hoảng hốt nhưng vẫn nuốt viên còn lại xuống.
“Hắn là Thế tử điện hạ của Yến Vương phủ, Yến Mục Vân.” Nhìn thấy hai người đều đã uống thuốc độc ta liền yên tâm, “Trước mắt Yến Thế tử và bổn cung đã hợp tác với nhau nên mới giả thành tỳ nữ bên cạnh bổn cung.”
Trạch Lan mấp máy môi, âm thầm nhìn Yến Mục Vân, cúi đầu không nói chuyện. Lô Uyển Thu nhướng mày một cái, vô cùng tự nhiên hành lễ với Yến Mục Vân: “Gặp qua Yến Thế tử, thuốc độc này bao nhiêu ngày thì cần uống thuốc giải?”
“Nửa tháng.” Yến Mục Vân hiển nhiên cũng rất tán thưởng sự kiên định của Lô Uyển Thu, “Nhớ đi tìm ta lấy.”
Ta nhẹ giọng hừ một tiếng cắt ngang hai người đang nói chuyện, hỏi Lô Uyển Thu: “Yến Thế tử muốn nội đan của rắn mắt xanh, ngươi có cách gì không?”
Nếu chỉ có ta và Trạch Lan cùng nhau không làm kinh động đến người khác mà lấy nội đan thì có lẽ khả năng thành công bằng không. Lô Uyển Thu chau mày, rất kinh ngạc nhìn ta: “Theo ta được biết thì trong cung chỉ có một viên nội đan của rắn mắt xanh đang nằm trong tay Thái hậu…”
Nàng ấy còn chưa nói xong thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng của thái giám: “Tiêu Đức phi đến.”
Tiêu Cẩm Hàn đẩy cửa tiến vào, sau lưng còn có A Bảo đi theo. Nàng không mặn không nhạt nhìn Lô Uyển Thu một cái rồi mới nói với ta: “Hiệu Hiệu, ngươi chọc vào phiền phức to rồi.”
Ta không hiểu nhìn về phía Tiêu Cẩm Hàn, Tiêu Cẩm Hàn chỉ lắc lắc đầu: “Cái chết của Thôi Dao Hoa làm ngươi đắc tội Thôi Châu Nguyệt, việc cứu Lô Uyển Thu lại đắc tội Lô thanh Lộ. Bây giờ Thanh Hà Thôi thị và Phạm Dương Lô thị đều đang tố cáo ngươi mê hoặc Hoàng để trên triều kìa.”
Trong hậu cung không thắng được Hạ Hiệu Hiệu ta liền lên triều hùa nhau bắt nạt ta.
Ta cụp mắt xuống, nhanh chóng tìm cách đối phó sau đó mở miệng: “Cảm tạ Đức phi nhắc nhở.”
Đức phi là phong hào của Tiêu Cẩm Hàn chứ không phải tên của nàng, ta vừa gọi ra Tiêu Cẩm Hàn và A Bảo đồng thời chau mày. A Bảo thẳng thắn, không nhịn được liền hỏi: “Hạ Quý phi vừa lên cao đã quên mất tiểu thư nhà ta rồi sao?”
Ta ngao ngán thở dài một hơi. Trên mặt Tiêu Cẩm Hàn xẹt qua một tia không vui, khiển trách A Bảo: “Đây là đâu mà đến lượt ngươi ra mặt?”
Sau đó nàng ngẩng đầu lên hỏi ta: “Ngươi sợ Đàm Đài Liệt hoài nghi ta?”
Tiêu Cẩm Hàn không hổ là tài nữ đệ nhất kinh thành, trước nay đều nhìn rõ sự tình nên ta đành phải nói thật. Nhìn trái nhìn phải, ta đè thấp giọng xuống: “Đàm Đài Liệt nâng ta lên cao là vì đâm cho thế gia một đao. Các thế gia gốc rễ sâu nặng đã thâu tóm hoàng triều nhiều năm, Đàm Đài Liệt sớm đã không chịu nổi rồi!”
A Bảo chớp chớp mắt, không hiểu rõ ta và Tiêu Cẩm Hàn đang nói những gì. Qua một lúc lâu nàng mới tiêu hoá hết những thông tin ta nói cho Tiêu Cẩm Hàn, sau đó kinh ngạc nói: “Hạ Quý phi, ý của người là…”
“Ý của ta là bắt đầu từ hôm nay, ta và tiểu thư nhà ngươi không còn là bạn tốt nữa.”
“Đàm Đài Liệt nâng ta lên là vì để ta phân rõ giữa gia tộc ngươi và Thanh Hà Thôi thị. Nếu hai chúng ta cứ tiếp tục gần gũi thì hắn sẽ nghi ngờ ta cấu kết với thế gia, đến lúc đó thì ta và tiểu thư nhà ngươi chỉ có thể đến âm phủ làm bạn tiếp thôi.”
Giọng ta đã hạ rất thấp nhưng vào tai Tiêu Cẩm Hàn chẳng khác nào sấm chớp giữa trời quang, nàng kinh ngạc đến nỗi nhất thời không nói nên lời. Ta cầm miếng bánh trên bàn lên cắn một miếng, tiếp tục nói: “Cẩm Hàn, chuyện bệ hạ muốn đối phó với thế gia ta mạo hiểm nói cho ngươi hoàn toàn là vì mối quan hệ giữa hai chúng ta.”
“Bắt đầu từ hôm nay, ngoài mặt thì chúng ta im lặng trở mặt thành thù, đến lúc nào không thể tiếp tục chung sống hoà bình nữa thì nhất định phải tạo ra vài mâu thuẫn nhỏ để cả hậu cung này đều biết ta và ngươi chẳng hề quen biết.”
“Được.”
Tiêu Cẩm Hàn rất nhanh nắm được trọng điểm: “Đến lúc đó ta sẽ tự nói với các phi tần khác là Hạ Hiệu Hiệu nàng ta chỉ là một cô nương hái sen, nếu không nhờ gian xảo lắm trò thì có tài có đức gì mà sánh bằng quý nữ như ta!”
“Lúc nàng ta vừa tiến cung ta đã không vừa mắt nàng ta rồi, không ngờ bệ hạ lại bị nàng ta câu dẫn đến mức giao cả vị trí Quý phi cho nàng.”
“Đúng đúng đúng, cứ nói như vậy.” Ta ngay lập tức đồng ý.
“Ta nợ ngươi một ân tình lớn rồi.” Thân là một con dao của Hoàng đế ta lại truyền cho Tiêu Cẩm Hàn tin tức trọng yếu như vậy. Cho dù ngày sau ta và Đàm Đài Liệt có ân ái đến mức nào, khi đã nhìn thấu được ý đồ của hắn, tính toán của hắn thì kết cục tốt nhất cũng chỉ là một ly rượu độc thôi.
Tiêu Cẩm Hàn do dự rất lâu, cuối cùng cắn răng nói ra: “Vậy ta cũng nói cho ngươi một tin tức quan trọng.”
“Hạ Hiệu Hiệu, ngươi…ngươi đã tiến cung vào năm Diên Hựu thứ nhất.”
Sắc mặt của ta đột nhiên biến đổi. Bởi vì trong kí ức của ta, ta nhập cung vào năm Diên Hựu thứ tư.
Tiêu Cẩm Hàn nói xong liền mang theo A Bảo vội vàng rời khỏi điện Minh Quang để lại ta đang hoang mang ngơ ngác. Lô Uyển Thu nhỏ giọng hỏi Trạch Lan: “Ta đến năm Diên Hựu thứ sáu mới vào cung, ngươi vào cung sớm hơn thì có biết được việc gì không?”
“Ta vào năm Diên Hựu thứ tư đã nhập cung là tỳ nữ nhị đẳng của Thôi Thục phi,” Trạch Lan nhớ lại, “Ta và Thôi Thục phi lúc nàng ta đang chủ trì tuyển tú ở Phúc Khang điện thì nương nương đã sớm là phi tần rồi.”
Ánh mắt của Yến Mục Vân mở to kinh ngạc, hắn nhìn sang ta đang thất thần trầm giọng nói: “Yến Vương phủ của ta có một loại dị độc gọi là phản hồn hương. Nó có thể xoá kí ức của một người, tác dụng phụ là khiến người dùng ngủ mê vài năm. Sau đó thì bị mật thám của Đại Lương trộm đi, thì ra…là dùng cho ngươi.”
Yến Mục Vân đưa thuốc giải phản hồn hương cho ta, Trạch Lan bị Lô Uyển Thu kéo lùi xuống. Trong Minh Quang điện trống rỗng chỉ còn lại một mình ta.
Ta nhìn xuống bình thuốc trắng nằm trong tay mình, do dự rất lâu, nội tâm hoang mang cực độ. Nuốt những viên thuốc này ta liền sẽ nhớ đến những chuyện ghê gớm nào đây? Nhưng cuối cùng ta vẫn quyết định nuốt xuống, lúc thuốc bắt đầu có tác dụng thì đầu ta cũng bắt đầu đau đớn kịch liệt.
Trước mắt xẹt qua vô số hình ảnh: Bị xe hơi tông phải, sau khi xuyên không mở mắt ra liền cùng mẫu thân trang trải cuộc sống nhờ hái sen, vì cứu Đàm Đài Liệt mà mất đi gia nghiệp… Kí ức cuối cùng là ta giúp Đàm Đàm Liệt thắng Nguỵ Vương Đàm Đài Minh, đòi hắn ta cho ta vị trí Hoàng hậu.
Hắn nói được, sau đó không chút do dự lừa ta uống canh đường đã có pha sẵn phản hồn hương này. Lúc sắp hôn mê ta biết bản thân đã uống phải thuốc độc, tay níu chặt lấy góc áo của Đàm Đài Liệt, hỏi hắn: “Tại sao chứ?”
Trong đôi mắt đẹp của Đàm Đài Liệt lúc đó tràn ngập bi thương, hắn đáp lời ta: “Hiệu Hiệu, xin lỗi, nhưng các thế gia của Đại Lương sẽ không cho phép Hoàng hậu có xuất thân từ cô nương hái sen. Hơn nữa, trẫm là thiên tử, không thể để người trong thiên hạ biết trẫm phải nhờ đến nữ nhân để thượng vị…”
Được, được lắm. Đàm Đài Liệt, ngươi rất được.
Ta dần dần nhắm mắt lại dưới hiệu lực của thuốc.
Từ đó trong hậu cung của Đại Lương thiếu đi một Hạ Hiệu Hiệu hiến kế cho Hoàng đế, nhiều thêm một Hạ Tiệp dư có xuất thân hái sen.
Khó trách Đàm Đài Liệt sẽ tiếp tục cho ta đi vào thư phòng cùng hắn hội nghị quốc sự. Khó trách Đàm Đài Liệt nhìn ta thỉnh thoảng sẽ lộ ra chút áy náy trong mắt. Khó trách hắn luôn không tin ta, hoá ra là sợ ta sẽ nhớ lại hết mọi chuyện. Khó trách sau khi ta vào lãnh cung lại hận hắn nhanh như vậy.
Hoá ra đều là vì nguyên nhân lúc trước.
Ta sớm đã bị hắn cô phụ qua một lần, hắn lại còn mượn phản hồn hương biến ta thành một đứa ngốc để chơi đùa xoay vòng vòng!
Trong lúc tức giận ta đá một phát vào cái bàn trước mặt, âm thanh cực lớn vang lên. Yến Mục Vân nghe thấy liền xông vào, thấy hai mắt ta đầy tia máu, dáng vẻ oan khuất như ác quỷ cũng bị doạ một chút, vội vàng tiến lên: “Ngươi…ngươi sao rồi?”
Ta nhặt mảnh thuỷ tinh trên đất lên gắt gao nắm chặt trong tay, la hét: “Đừng qua đây! Nếu không ta sẽ giết ngươi!”
Lô Uyển Thu nghe thấy động tĩnh cũng mang theo Trạch Lan cùng chạy đến, nhìn thấy tay ta đầy máu đang la hét như điên với Yến Mục Vân liền nói với hắn: “Yến Thế tử, phiền ngài ngăn Quý phi lại, ta sợ nàng xúc động sẽ tự làm tổn thương chính mình.”
Yến Mục Vân nghe thấy lời này liền ôm lấy ta nhưng lại bị ta cắn một cái rất mạnh lên vai, cắn đến mức bật cả máu ra ngoài. Nhìn thấy rõ ràng ta đã không còn bình thường, phát điên đến nỗi cắn cả hắn thì chẳng còn cách nào khác, hắn một chưởng như đao làm ta hôn mê.
Lúc tỉnh lại thì Yến Mục Vân đang ngồi bên giường, trên người vẫn là bộ cung trang. Hắn thấy ta đã tỉnh, mở miệng trào phúng ta: “Hửm, Quý phi đương triều muốn giết ta tỉnh rồi sao?”
Tính cách ta không chịu thua kém, thấy hắn trào phúng mình như vậy lập tức cũng muốn trả đũa, trực tiếp nói: “Ngươi đẹp như vậy sao bổn cung nỡ giết ngươi chứ?”
Ánh mắt không có ý tốt lướt đi lướt lại trên người hắn, ta tiếp tục cười nói: “Còn phải giữ ngươi lại làm nam sủng cho ta mà.”
Yến Mục Vân từ nhỏ đã vào quân đội nghiêm ngặt của Yến Vương phủ ở Nam Cương đâu có cái kiểu cợt nhã này. Ngay lập tức mặt liền đỏ một mảng, không nghĩ ra được từ gì mắng người chỉ có thể nhả ra một câu: “Vô sỉ!”
Mới trêu hắn một câu hắn đã vội chạy trối chết, sự nặng nề trong lòng ta cũng theo bóng lưng đó mà tiêu tan.
Cho dù như thế nào thì Hạ Hiệu Hiệu ta đã có sẵn kinh nghiệm trong chuyện triều chính, ta có thể giúp Đàm Đài Liệt diệt Đàm Đài Minh để lên ngôi thì cũng có thể tàn nhẫn kéo hắn xuống. Đến lúc đó lại cho hàng ngàn hàng vạn con trùng hút máu giúp ta thay máu tên cẩu Hoàng đế, yêu hay không yêu có quan trọng gì?
Tất cả chỉ là diễn kịch thôi.
Ngồi trên chính điện đã được quét dọn sạch sẽ, ta gọi tất cả mọi người lại rồi chầm chậm nói ra ý tưởng của mình.
“Hai ngày nữa Đàm Đài Liệt sẽ mở tiệc chiêu đãi quan viên trong Thái Thanh điện, Yến Thế tử hãy an bài những tử sĩ của Yến Vương phủ đến giết hắn, đến lúc đó ta sẽ giả vờ hộ giá và bị chém một đao. Uyển Thu thì dẫn dụ những người trong cung Thái hậu đi, Yến Thế tử sẽ vào trong cung Thái hậu trộm viên nội đan của rắn mắt xanh.”
Đây là chuyện tốt một mũi tên trúng hai đích. Nếu ta hộ giá thì vừa có thể biểu diễn một vở trung quân ái quốc trước mắt bách quan, rửa đi tai tiếng yêu phi chặn miệng Thôi gia và Lô gia lại, vừa có thể thừa dịp hỗn loạn đó giúp Yến Mục Vân trộm được nội đan mà hắn muốn.
14.
Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi.
Trong hàng hàng lớp lớp bá quan văn võ đột nhiên có thích khách trà trộn vào. Lúc ta lấy thân mình chắn cho Đàm Đài Liệt môt đao, sự kinh ngạc và cảm động trong mắt hắn không thể nào làm giả được.
Những quan văn đứng gần đó đương nhiên cũng không thể nói gì ta được nữa: Một nữ nhân có thể vì Hoàng đế mà bằng lòng từ bỏ có sinh mệnh của mình sao có thể là hồng nhan hoạ thuỷ, yêu phi hại nước chứ?
Điều tuyệt diệu nhất là lần cung yến này do Thôi Châu Nguyệt làm, bây giờ nàng ta đang bị Đàm Đài Liệt cấm túc trong tẩm cung của mình không được ra ngoài. Cung vụ nàng ta đang đảm nhận cũng được chuyển sang cho Lô Thanh Lộ.
“Bệ hạ, đến bước đường sinh tử này ta mới hiểu ra. Hoá ra ta khó chịu với người bao nhiêu năm như vậy chỉ là vì sự lạnh nhạt của người, ta…ta cũng chỉ muốn cầu bệ hạ thương xót cho kẻ đáng thương này thôi!”
Tiêu Cẩm Hàn học theo bộ dạng ta một thân đầy máu nằm trong lòng Đàm Đài Liệt nói “di chúc”, trên gương mặt mập mạp lộ ra sự chê bai và ghê tởm: “Hạ Hiệu Hiệu ơi Hạ Hiệu Hiệu, lời buồn nôn như vậy mà ngươi cũng nói ra cho được.”
Nhưng mà Đàm Đài Liệt lại rất thích kiểu như vậy. Ai lại đi cự tuyệt một tình yêu ngày càng nồng nhiệt chứ?
Nhờ có công cứu giá mà nội tâm Đàm Đài Liệt càng cảm động, hắn trực tiếp thăng thêm cho ta một cấp. Vậy nên người đang nằm dài trên giường dưỡng thương là ta đã từ Hạ Quý phi biến thành Hạ Hoàng Quý phi. Cách ngôi vị Hoàng hậu chỉ thiếu một bước thôi.
Sau khi Tiêu Cẩm Hàn rời đi ta bắt đầu đối phó với các phi tần cấp thấp đến cửa, lúc đang nằm trên giường tán gẫu cùng các nàng thì Trạch Lan từ cửa thông báo lên: “Lô Hiền phi giá đáo…”
Lô Uyển Thu vốn đang đứng trước giường đút ta uống thuốc mặt không đổi sắc, chỉ làm khẩu hình miệng với ta thành bốn chữ: “Đến tìm ta đó.”
Trước đây chỉ mới thấy Lô Thanh Lộ lướt qua, trong ấn tượng của ta thì nàng bệnh rất nhiều. Hôm nay nàng được tỳ nữ dìu đến, lúc đứng trước mặt ta ta mới phát hiện đây là một mỹ nhân rất khó gặp.
Gương mặt Lô Thanh Lộ và Lô Uyển Thu có bốn, năm phần tương tự nhau. Nàng mặc một bộ váy màu xanh, kiểu màu sáng này mặc trên người kẻ khác trông rất khó coi nhưng nàng mặc lại trở thành một kiểu trong sáng hơn cả vạn vật.
Sau khi hành lễ xong Lô Thanh Lộ dời tầm mắt khỏi ta, giọng nói mang theo ba phần lãnh ý: “Muội muội, cùng ta về đi.”
Lời này hiển nhiên là nói với Lô Uyển Thu, giả vờ cũng không thèm giả chỉ trực tiếp mở miệng đòi người.
Tuy nhiên Lô Uyển Thu lại giả vờ như không nghe thấy câu đó, chỉ nhẹ nhàng đáp trả: “Thời gian vui vẻ xin đừng quấy rầy.” Vẻ mặt kiểu ta không nghe theo thì ngươi sẽ làm gì được ta.
Lô Thanh Lộ cũng không trả lời thứ muội của mình, chỉ ngay ngắn quỳ thẳng người xuống, tình sâu nghĩa trọng: “Hoàng Quý phi minh giám, Uyển Thu và thần thiếp là tỷ muội ruột. Hôm nay nàng lưu lạc đến chỗ của người, phụ thân không nhẫn tâm nhìn nàng phải đi hầu hạ người khác nên mới phân phó thần thiếp mang muội muội về bên cạnh để tuỳ thời chiếu cố.”
“Vậy nên thần thiếp thành khẩn cầu người một ân tình để có thể làm trọn đạo hiếu của bản thân.”
Lời này nhắc đến gia chủ của Lô gia làm Lô Uyển Thu càng buồn nôn thêm, lại vừa mượn cớ dạy ta đạo đức. Nếu ta không thả nàng ấy ra thì nồi này sẽ do ta đội, Hạ Hiệu Hiệu ta sẽ trở thành kẻ máu lạnh vô tình không cảm thông cho tình cảm máu mủ của người khác.
Hơn nữa cho dù Lô Uyển Thu có ra sao thì cũng là nữ nhi của thế gia. Lời này của Lô Thanh Lộ là đang bất động thanh sắc làm cho các phi tần xuất thân từ dòng hai dòng ba thế gia rằng Hạ Hiệu Hiệu ta xuất thân thấp hèn lại dám hô hoán với cả nữ nhi của thế gia.
Nhưng nếu ta đưa người lại cho nàng thì Lô Uyển Thu sẽ chết chắc. Mà một phi tần đến cả hạ nhân bên cạnh còn không bảo vệ được thì sợ rằng có được vị trí Hoàng Quý phi thì cũng chẳng còn bao nhiêu người khuất phục.
Trên mặt ta vẫn đang cười nhưng trong lòng đã mang tổ tông Phạm Dương Lô thị ra hỏi thăm vài trăm lần.
“Hiền phi đứng lên đi.” Ta cho Lô Uyển Thu một ánh mắt, kêu nàng tự kéo tỷ tỷ của mình lên. Còn nhiều phi tần cấp thấp đang xem như vậy, Lô Thanh Lộ quỳ như vậy chẳng khác nào đang đẩy ta ra đầu sóng ngọn gió.
Lô Uyển Thu đưa tay ra muốn đỡ Lô Thanh Lộ dậy nhưng nàng ta lại né sang, đột nhiên nói: “Nếu Hoàng Quý phi không đồng ý thì thần thiếp sẽ không đứng dậy.”
Cho mặt mũi mà không cần phải không?
Đáy mắt ta xẹt qua tia sát ý, nụ cười với Lô Thanh Lộ dần nhạt mất: “Chuyện Uyển Thu là muội muội của ngươi bổn cung hôm nay mới biết, nếu biết trước đã không để ngươi và nàng cốt nhục phân ly rồi.”
Trước cứ giả vờ bản thân không biết gì cả, sau đó ta bắt đầu thở dài với Lô Thanh Lộ: “Nhưng tỷ tỷ cũng biết đấy, ta xuất thân thấp kém, trước khi tiến cung chỉ là cô nương hái sen. Trong cung quy củ nhiều, sự vụ lại phức tạp nên mới cần một người bên cạnh nhắc nhở.”
“Vừa hay lệnh muội đã phạm phải một lỗi sai, ta không nhẫn tâm trừng phạt nàng nên mới để nàng đến cung của ta dạy ta chút quy củ.”
Hai ba câu nhẹ nhàng ta đã thể hiện rõ ta không cố ý ép buộc nàng mà là có lòng tốt cứu người, đối xử với nàng cũng không tệ.
Hơn nữa còn để cho các phi tần kia thấy rằng Lô Uyển Thu đến cung của ta không phải để bưng trà rót nước mà lại dạy ta cung quy, không phải nô tỳ như trong miệng Lô Thanh Lộ nên Hạ Hiệu Hiệu ta hiển nhiên không có sai bảo nữ nhi của thế gia.
“Như vậy đi, theo cung quy thì bên cạnh Hoàng Quý phi cần một nữ quan chính nhị phẩm. Bắt đầu từ hôm nay lệnh muội sẽ là nữ quan của ta. Nếu Hiền phi nhớ nhung muội muội, Minh Quang điện của ta sẽ không bao giờ đóng cửa với ngươi.” Ta nói như vậy vừa hay lại giúp Lô Uyển Thu có được vị trí nữ quan nhị phẩm.
Ai ai cũng biết nữ quan nhị phẩm bên cạnh sủng phi so với phi tần cấp thấp trong cung còn có mặt mũi hơn ba phần, Lô Thanh Lộ còn không tạ ơn thì sẽ càng thêm không biết điều rồi.
Sau khi ta dùng ánh mắt ra hiệu “cứng rắn lên” thì Lô Uyển Thu gần như là dùng hết sức lực lôi tỷ tỷ của mình đứng lên, Lô Thanh Lộ vốn có ý đồ gây náo loạn nhưng vẫn không mạnh bằng muội muội ruột của mình.
Nàng ta lạnh mặt đẩy Lô Uyển Thu ra, phủi phủi cái váy gần như đã bị muội muội kéo ra nếp nhăn rồi lại hành lễ với ta một cái: “Vậy đa ta nương nương đã xem trọng muội muội rồi.”
Sau đó Lô Thanh Lộ mặt không có biểu cảm gì nhưng lại mang theo một thân lãnh khí rời khỏi Minh Quang điện. Thấy nàng ta đi rồi thì các phi tần cấp thấp khác cũng ngại ở lại, lần lượt nói cáo từ với ta.
Ta dựa vào đầu giường nhìn người cuối cùng rời khỏi, nằm xuống rồi mới nói với Lô Uyển Thu: “Ta rất muốn ngược chết người tỷ tỷ kia của ngươi.”
“Vậy không phải trùng hợp sao?” Lô Uyển Thu vỗ vỗ tay, cười nhìn ta: “Nô tỳ cũng muốn như vậy đấy.”
Ta không nói chuyện nữa, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Yến Mục Vân đã trộm được nội đan của rắn mắt xanh, ngay trong đêm đã trở về Nam Cương rồi. Trước khi đi hắn còn nói sẽ phái một tỳ nữ giỏi độc dược vào cung giúp ta, còn người thì không biết bao giờ mới đến.
15.
Lô Thanh Lộ quay về cũng không đi tố cáo nhưng chuyện ta và nàng giao đấu rất nhanh truyền khắp cả hậu cung. Trong lúc giao đấu ta không làm lộ ra sơ hở nào làm người khác không có gì phải nói, mãi cho đến khi Tiêu Cẩm Hàn công khai chỉ trích ta trước mặt đám phi tần: “Đức không xứng vị ắt có tai hoạ.”
Lời này có công hiệu cực lớn, ít nhất là tất cả mọi người đều cho rằng ta thăng vị quá nhanh lấn át cả Tiêu Cẩm Hàn nên giao tình giữa ta và nàng cũng vỡ tan. Ta nghe thấy cũng không đáp trả lại, vì vậy mà Đàm Đài Liệt càng thêm áy náy gửi qua không ít đồ.
Ngoại trừ an ủi ta thì Đàm Đài Liệt còn có ý tứ khác, hắn muốn hộ vệ thăm dò phản ứng của ta. Biết rõ như vậy, ta liền để cho hộ vệ thấy rằng ta và Tiêu Cẩm Hàn vì chuyện thăng vị này mà mâu thuẫn không nhỏ.
Sau đó gọi cả Trạch Lan và Lô Uyển Thu: “Qua đây, phát trang sức.”
Đàm Đài Liệt mang qua đây không ít trang sức quý báu, Trạch Lan kinh ngạc mở to hai mắt: “Nương nương, đây là vật ngự ban…”
Ta lắc lắc đầu tỏ vẻ không quan tâm đến, để cho nàng và Lô Uyển Thu tuỳ tiện chọn. Hàn Phi nói rồi, muốn làm minh chủ phải nắm đủ hai chuôi. Mà hai chuôi ở đây là hai chữ hình và đức. Sát phạt là hình, phát thưởng là đức. Nói tục hơn là một tay cầm gậy một tay cho củ cải.
Lời này nói về đạo làm chủ nhưng có thể dùng ở bất cứ đâu. Ta muốn người khác nghe lời thì trước tiên phải cho tất cả mọi người biết ta thủ đoạn độc ác, nhưng cứ mãi giơ gậy trúc như vậy cũng chẳng được gì bởi vì mọi người chỉ sợ ta thôi.
Nhưng chỉ sợ thôi là không đủ. Ta muốn để cho Trạch Lan và Lô Uyển Thu nghe theo ta lâu dài, ta phải để cho họ thấy được lợi ích, thưởng phạt phân minh.
Chọn ra một cái vòng cổ làm bằng vàng và hạt châu đeo lên cổ Trạch Lan, chọn thêm cho Lô Uyển Thu một cây trâm khắc hình san hô rồi thêm vài tấc vải lụa không có hoạ tiết để họ may thêm quần áo mới: “Đi ra ngoài đừng làm mất mặt Minh Quang điện.”
Lúc ta đang vui vẻ đeo trâm lên cho hai thủ hạ đắc lực thì trên trần nhà truyền đến một giọng nói non nớt: “Yến Vương phủ Việt Hàm Chi tham kiến chủ nhân.”
Ta ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy một bóng dáng màu tím từ trần nhà nhảy xuống, nhẹ nhàng như không đáp xuống Minh Quang điện. Là trợ thủ mà Yến Mục Vân đã nói sẽ cho ta.
Việt Hàm Chi tuổi không lớn, chỉ khoảng tầm mười lăm mười sáu. Mặt tròn mắt hạnh, da dẻ có hơi đen. Nàng mặc một bộ đồ mà nữ tử Nam Cương thường hay mặc để lộ ra hai chân vừa cười vừa nhìn ta, xem ra là một tiểu cô nương đáng yêu.
Ta thấy trên người nàng đeo rất nhiều trang sức màu bạc nhưng khi nàng nhảy từ trần nhà xuống lại chẳng phát ra âm thanh nào, rõ ràng là công phu không thấp. Đợi đã, trần nhà… Bây giờ ta mới ý thức được, vừa ngẩng đầu lên liền thấy trần Minh Quang điện hỏng một lỗ lớn đúng như dự đoán.
Ta giật giật khoé môi, lộ ra nụ cười không thể nào giả hơn được nẵ: “Ngươi có biết trần nhà của ta quý bao nhiêu không?”
Việt Hàm Chi võ công cao cường nhưng tuổi còn rất nhỏ, nghe vậy lắc lắc đầu, có chút ngây ngốc nhìn ta. Ta lấy tay xoa xoa đầu nàng, sự tàn ác trong nội tâm dâng lên: “Đứa nhỏ à, nửa đời sau của ngươi phải ở lại bên cạnh ta làm tỳ nữ để đền tiền rồi.”
Việt Hàm Chi đáng thương vẫn còn chưa kịp phản ứng lại tin tức này đã bị Trạch Lan mang đi thay y phục.
“Nghĩ cách cho nàng một thân phận cung nữ đi, sau đó để nàng đến chỗ ta làm tỳ nữ quét dọn.” Ta phân phó cho Lô Uyển Thu.
Lô Uyển Thu tỉ mỉ dọn dẹp những vật thưởng kia rồi mới hành lễ với ta, từ từ lui xuống.
Những ngày sau đó ta tiếp tục điều dưỡng thân thể, cũng tiếp tục được đi qua lại trong thư phòng như khi còn là Tiệp dư. Đàm Đài Liệt có lúc đọc sách mệt sẽ ôm lấy eo ta: “Hiệu Hiệu, chúng ta sinh một đứa đi. Đợi ta diệt trừ thế gia thì cũng chẳng còn gì để lo lắng cả, đến lúc đó nàng lại sinh cho ta một đứa bé.”
Ta nhè nhẹ vỗ vào lưng hắn, không nói chuyện mà chỉ lành lạnh câu khoé môi. Hạ Hiệu Hiệu ta sẽ mang thai lần nữa nhưng ngươi đã uống thuốc tuyệt tử thì còn liên quan gì đến ngươi chứ?
Ngày tháng như dòng chảy dần dần trôi, bất tri bất giác đã đến cuối năm.
Buổi tối hôm đó Trạch Lan đang tết tóc cho Việt Hàm Chi, Lô Uyển Thu đang nghiêm nghiêm túc túc xem sổ sách, trong phòng đốt bán nguyệt hương ấm áp, bên ngoài cửa sổ có hồng mai đã nở được một nửa. Ta vui vẻ hái một bó, dự định sẽ mang về cắm vào bình trong điện.
Vừa xoay ngươi liền nhìn thấy thiếu niên đang đứng trong viện.
Đây là lần đầu tiên Yến Mục Vân mặc nam trang trước mặt ta. Gương mặt hắn trắng đến mức ở gần cũng không tìm thấy tì vết, áo bào màu đen và trắng như tranh thuỷ mặc có sơn thuỷ không hề đơn điệu mà còn làm cho dáng người hắn càng thêm mảnh khảnh.
Ta nhìn thấy chỉ nhớ đến một câu “Giang lưu thiên địa ngoại, sơn sắc hữu vô trung”.
“Hạ Hiệu Hiệu, ta đã về rồi.” Hắn nghiêng đầu, nở nụ cười đẹp đến kinh tâm động phách nhưng khoé môi vẫn có ba phần hoang dã của nam tử Nam Cương.
Ta nhìn Yến Mục Vân, trong lòng không hiểu sao lại có vài phần uỷ khuất. Những ngày này ta phải ở chốn thâm cung đấu đá, hắn lại mang theo nội đan của rắn mắt xanh về cho vị hôn thê Trích Tinh công chúa trị bệnh.
“Trích Tinh công chúa sao rồi?” Ta cụp mắt xuống, chơi đùa hồng mai trong tay, vờ như không để ý hỏi.
Yến Mục Vân vốn đã trắng nay còn trắng thêm ba phần, hắn nhẹ thở dài một hơi, cả người mỏng manh như tuyết dưới ánh mặt trời: “Chúng ta chậm một bước rồi, độc của Trích Tinh đã phát tác.”
Sắc mặt ta chợt biến. Vừa định tiếp tục hỏi thì Yến Mục Vân bỗng phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống trước mặt ta. Hoa trong lòng rơi xuống, ta hoảng hốt đỡ hắn dậy, chỉ cảm thấy tay nhẹ bẫng, chàng thiếu niên trước mắt ta yếu ớt như một trang giấy.
Việt Hàm Chi biết y thuật, bắt mạch cho Yến Mục Vân xong liền oán giận: “Cho dù nàng công chúa đầy bệnh kia chết thì Lão Vương gia cũng không cần phải đánh Thế tử điện hạ đến mức này chứ?”
Nàng cùng với Trạch Lan đi Thái y viện bóc thuốc, ta dần đoán được chân tướng nhờ vào lời của Việt Hàm Chi.
Yến gia chịu ơn của triều Trần, sau khi Trích Tinh công chúa đến Nam Cương thì Lão Vương gia Yến Túc sủng ái nàng hết mực, còn nhi tử của mình lại lạnh nhạt. Hơn nữa mẫu phi của Yến Mục Vân mất sớm, Yến Túc cho rằng nam tử nên chịu khổ từ nhỏ nên khi Yến Mục Vân khoảng năm, sáu tuổi đã bị bỏ vào quân đội nuôi thả.
Những năm này cho dù Yến Mục Vân có làm tốt đến đâu thì hắn cũng chưa từng được Yến Túc khen ngợi.
“Vậy còn hôn ước của hắn và Trích Tinh công chúa thì sao?” Trong lòng ta nảy ra một ý nghĩ, vậy nên hỏi Việt Hàm Chi.
“Giữa Thế tử điện hạ và vị công chúa kia chẳng có tình cảm nam nữ gì cả.” Việt Hàm Chi nở nụ cười lạnh, “Ai sẽ thích một người cướp mất phụ thân của mình chứ? Đã nhiều năm như vậy rồi, Thế tử nhiều nhất chỉ có tình cảm với huynh muội với nàng ta thôi.”
“Chỉ có tình huynh muội mà hắn lại có thể vì Trích Tinh công chúa đi trộm nội đan?” Ta kinh ngạc hỏi tiếp.
Việt Hàm Chi trợn mắt: “Rõ ràng là chuyện này tử sĩ có thể làm dễ dàng hơn nhưng Lão Vương gia cứ một mực bắt Thế tử phải trà trộn vào cung để trộm nội đan rắn mắt xanh.”
Ta trầm mặc, phẩy phẩy tay cho Việt Hàm Chi lui xuống rồi ngồi xuống bên cạnh giường Yến Mục Vân, lần đầu tiên cảm thấy đau lòng vì hắn.
Thế kỉ 21 có một câu nói rất hay, đàn ông yêu một người phụ nữ vì cảm thấy hiếu kì về người đó, phụ nữ yêu đàn ông lại vì đau lòng hắn ta.
Ta lúc đó vẫn không nghĩ đến sẽ có một ngày mình sẽ yêu Yến Mục Vân đến mức trao cả toàn bộ trái tim cho hắn.