Tương Tư Tán

Chương 126: Mộng kia lại về.



Mưa đổ ào ào, gió thổi rào rào. Những cơn mưa của cái mùa hạ nóng nực này vẫn luôn điên cuồng như vậy. Bất quá, nó điên cuồng như vậy cũng tốt, thế mới gột rửa đi được những bụi bặm đang vương đầy dưới đại địa kia, tưới mát đám sinh linh bị cái oi bức của ngày hạ dày vò suốt bao ngày. Uớc gì cái thế gian đầy tro tàn cùng khó chịu này, cũng có một trận “mưa rào” lướt qua.

Từng hạt nước văng trên mái nhà, gió lùa mưa xối phủ khắp cả Đế Đô. Tiếng mưa đổ ầm ĩ che lấp đi tất cả thanh âm hiện hữu, cả bầu trời đêm phủ kín một màn mưa trắng xoá. Bỗng trong màn mưa ấy, một bóng đen cồng kềnh chợt hiện, nó nặng nề đạp từng bước trên những mái nhà ngói xám. Chỉ là, cái bóng đen ấy như tách biệt với màn mưa quanh mình vậy. Mưa chạm gần nó, liền sẽ rẽ ngang mà rơi. Nhưng cái kì lạ nhất của thứ ấy chính là, khí tức điên dại mà tang thương đang phủ kín nó.

Huỳnh Chấn Vũ tim đập thình thịch, cả người như bủn rủn bởi cái khí tức kinh khủng trên lưng, chân y run lên từng chập, nhưng lại không thể đứng lại bởi người ca ca trên lưng mình cần về nơi đó. Từ nhà ông chủ Thúc Sinh đến nhà trọ chỉ là một khoảng ngắn, chỉ là với Huỳnh Chấn Vũ lúc này nó thật sự rất dài. Lưng y nặng chĩu, lòng cũng não nề không thôi. Đây mới thực sự là cái đáng sợ của thứ đen tối ấy sao?

Cả không gian xung quanh hai người trở nên đen tối đến lạ, những âm thanh ai oán như ở nơi u linh bỗng từ đâu theo đến. Dù màn mưa xối xả kia che lấp gần như tất cả âm thanh, nhưng cũng không thể che được cái cảm giác kinh khủng ấy được. Từng tiếng chó sủa điên dại văng vẳng nơi mà Huỳnh Chấn Vũ đi qua, người y dần thấy rét lạnh, mắt lo lắng nhìn sang Vấn Thiên đang vật vã trên lưng. Khuôn mặt vốn đã mệt mỏi nay trở nên càng thêm khắc khổ, Huỳnh Chấn Vũ thậm chí còn cảm nhận rõ ràng tiếng tim đập dồn dập, tiếng rên rỉ bé nhỏ của Vấn Thiên. Người ca ca này của y lúc ngủ lại đau đớn đến nhường này.

Chật vật bước trong màn mưa, cuối cùng cũng về được tới khách điếm, cả không gian lúc này trở nên âm u đến đáng sợ. Huỳnh Chấn Vũ thở dốc, da gà đã nổi khắp người, y lại không quan tâm, vội vã mang hai cái cơ thể đang mệt nhọc đi đến bên giường. Nhìn thấy cái trận pháp được Vấn Thiên tỉ mẩn bố trí, lòng Huỳnh Chấn Vũ có chút dịu lại. Có điều, y biết đó chỉ là thứ để ngăn cản khí tức kia không hoà vào không gian xung quanh, còn sự vật vã của Vấn Thiên, nó vốn chẳng giúp được gì.

Huỳnh Chấn Vũ thôi ngơ ngẩn, vội đỡ Vấn Thiên vào giường, nhanh chóng cởi tấm áo ngoài khỏi cơ thể Vấn Thiên. Vấn Thiên vừa vào trong, cái không gian u ám mà đáng sợ quanh cái khách điếm này bỗng dưng tiêu thất, những tiếng chó sủa thất thanh cũng theo đó mà im bặt, màn mưa kia vẫn xối, gió kia vẫn xả, bụi mờ trắng xoá lại giăng kín trời.

Huỳnh Chấn Vũ ngây ngốc đứng bên cạnh giường, dù bị cái khí tức đáng sợ ảnh hưởng, y vẫn đứng đấy. Y thấy Vấn Thiên rên lên từng chập, rồi từ cái cơ thể tàn tạ ấy, qua những vết sẹo xấu xí, những dòng máu nhỏ tí ti rỉ ra, nó từ từ nhuộm đỏ cái thân thể gầy trơ xương của chàng thiếu niên khốn khổ.

Sao lại đáng sợ tới mức như vậy? Huỳnh Chấn Vũ hô hấp lệch nhịp, không tự chủ được mà nắm chặt hai tay. Cảnh tượng trước mặt này đã vượt xa những giới hạn thuần túy về sự chịu đựng của một con người, dù cho có là đại tiên đại thánh, cũng không thể nào. Bên tai Huỳnh Chấn Vũ văng vẳng những thanh âm rít gào âm ỉ từ bên trong không gian đen tối truyền ra, lòng chợt sinh ra sợ hãi, vô thức lùi lại, chân chạm vào góc bàn, bỗng giật mình, định thần lại, tay run run kéo cái ghế ra mà khó khăn ngồi xuống.

Huỳnh Chấn Vũ lấy trong ngực ra bình sứ, dốc ra vài viên được hoàn, không chần chừ mà ném hết vào trong miệng mà nhai. Cơ thể đang rét run dần ấm lại, đôi tay run rẩy cũng dần về với bình thường, chỉ là, sự lo lắng phủ kín tiềm thức vẫn đang ngày một lớn lên. Huỳnh Chấn Vũ lặng yên ngồi đó, mắt không dời nửa bước người thiếu niên vật vã trên giường, y biết bản thân lúc này không thể làm gì để giúp đỡ, nhưng cũng không thể đi, ngồi yên mà nhìn thế này, lòng cũng bớt đi cảm giác khó chịu vì không thể giúp đỡ người thân thuộc cạnh bên.

Kẻ nhìn về Vấn Thiên cũng không chỉ có mình Huỳnh Chấn Vũ.

Trên một khoảng không cách xa đại địa, vẫn là một màn mưa trắng xoá, nhưng kì lạ thay, lại có một bóng trắng tách biệt hẳn với không gian xung quanh mình, lăng không mà đứng. Mưa kia xối xả, lại không chạm vào được, gió kia rít gào, cũng không động đến được một góc áo của kẻ thanh cao. — QUẢNG CÁO —

Bóng trắng ấy là một người thanh niên xinh đẹp, dẫu là nam nhân nhưng cái nét đẹp diệu kì trên khuôn mặt ấy lại khiến bao nữ tử trên đời này phải ước ao. Đôi mắt hờ hững nhìn về phía khách điếm, mặt không đọng lấy dù chỉ là một giọt cảm xúc, y như xa cách hoàn toàn với mọi thứ xung quanh mình.

Nhìn một lúc, y khẽ đảo mắt về một khoảng không u tối, y khẽ nhếch mép, tay nhẹ vung, một phi kiếm kim sắc chợt hiện, nó chợt sáng lên thứ bạch quang đẹp đẽ, rồi phóng thẳng về một hướng. Giữa màn mưa xối xả, như có một tia sét điên cuồng mà đẹp đẽ cắt qua, màn mưa bị xuyên thấu một đường thẳng tắp.

Trên bầu trời tối đen, có một đôi mắt cũng đang chăm chú nhìn về khách điếm nơi Vấn Thiên, sự ham muốn trần trụi phủ kín trong ánh mắt ấy. Bỗng nó động rung, chỉ là nó còn chưa kịp hiểu gì, một ánh bạch quang sáng rực chẳng biết từ đâu xuyên thẳng đến. Mưa như dừng lại, gió như thôi rít gào, ánh mắt kia như chưa từng tồn tại. Rồi mưa lại rơi, gió lại thổi.

Nam tử bạch bào vẫn lặng yên lăng không đứng đó, khuôn mặt vẫn là cái sự xa cách lãnh đạm. Tay nhẹ đưa, bạch quang nhẹ đi tới, rồi biến mất trong bàn tay thanh tú. Mắt y nhìn về phía chân trời xa xa, lẩm bẩm mà nói:

-Ngươi rất thèm muốn đứa bé này phải không? Chỉ là, đâu thể, bởi nó...là đệ đệ của ta!

Rồi ánh mắt ấy lại nhìn về gian khách điếm có chút u ám kia, sự lãnh đạm trên khuôn mặt đẹp đẽ khẽ đổi, bỗng nở một nụ cười khổ, lắc nhẹ cái đầu thì thào:

-Không muốn chết, cũng không muốn người khác chết, vậy sao được. Đúng là ngu ngốc mà!

...

Kẻ được nhìn ngắm lại không cảm nhận được sự quan tâm cùng cái ham muốn trần trụi đang hướng về phía mình. Bởi hắn lúc này vốn chẳng còn ở đấy.

Trong cái không gian huyễn hoặc quen thuộc, Vấn Thiên quay cuồng, mơ hồ từng khắc nổi trôi. Vòng xoáy kia một lần nữa xuất hiện, kéo kẻ ngu ngơ vào cái đau thương đang chực chờ bộc phát.

Vấn Thiên thấy không gian quanh mình bình ổn trở lại, những cảm nhận nơi tiềm thức dần rõ ràng. Hắn từ từ mở mắt, ánh mắt có chút chờ mong, lại có chút chần chừ, cái cảm giác ngột ngạt lại ùa về. Trước mặt, không gian u ám bao trùm, khí tức ai oán quen thuộc ngập tràn quanh thân. Vấn Thiên biết mình đang ở đâu, hắn lại tới màn sương đen rồi. — QUẢNG CÁO —

Đảo mắt ra xung quanh, khung cảnh lại không phải như Vấn Thiên tưởng tượng. Vẫn là màn sương đen phủ kín, lại không có ma thú điên cuồng hiện hữu. Nơi đây chỉ có hoa quỷ và...rất nhiều bia đá.

Chỗ trước mặt nơi khoảng đất mà Vấn Thiên đang đứng, là một cái bia đá như vậy. Hắn nảy ra ý tò mò, nhẹ nhàng đi tới, muốn nhìn kĩ thứ lạ lẫm ấy, muốn biết nó tại sao lại tồn tại ở cái màn sương đen tối này.

Vấn Thiên chăm chú, trên tấm bia đá đó được khắc lên những nét nguệch ngoạc, ngay cả tấm bia đá cũng là được người ta cắt xén nguệch ngoạc. Vấn Thiên nhìn một lúc lâu, vậy mà không thể nhìn ra toàn bộ những ý tứ trên đó, bởi vì rất nhiều nét chữ đã không còn nguyên vẹn.

Vấn Thiên cũng không bất ngờ, nhìn cái sự cũ nát của tấm bia đá, hắn liền biết niên đại của nó đã có từ rất lâu. Qua bao năm bị chôn vùi dưới màn sương đen tối, còn được như thế này kể ra cũng là kì tích.

Mắt Vấn Thiên để ý chỗ trên cùng của tấm bia, cũng là nơi nhìn qua còn có vẻ nguyên vẹn nhất.

“Tỉnh Bách Nhiên Mộ phần”

“Chiến sư Long Đoàn,...”

“...”

“...”

Nghiền ngẫm một lúc lâu Vấn Thiên mới đọc ra được vài nét chữ còn có chút nguyên vẹn tại bia đá. Mắt Vấn Thiên hơi đổi, lòng bỗng nao nao, vậy ra...đây là mộ phần của một chiến sư vẫn lạc. Vấn Thiên ngẩng đầu, nhìn lấy một vòng xung quanh, phóng hết tầm mắt, tất cả đều là bia đá như vậy. Vậy ra kẻ chết nơi đen tối này, sẽ thành những tấm bia đá như thế kia sao? — QUẢNG CÁO —

Không có mồ, chỉ có bia đá, cũng chẳng nguy nga, cao chưa được một thước, hoa quỷ mọc um tùm che lấp đến nửa thân. Không ngờ một đời tu hành giả viễn siêu, khi vẫn lạc chết đi lại chỉ còn thế này, mà cũng chẳng biết, có phải là ai chết đi cũng sẽ có được một cái bia mộ cho mình.

Vấn Thiên bỗng có chút ý vị khác thường, nhìn những mảnh trắng nối tiếp nhau kéo dài hết tầm mắt, cái hào hùng chẳng biết từ đâu chợt dâng lên nơi cõi lòng. Nơi đây là chốn nghỉ chân của những con người chết đi vì bảo tồn hi vọng trường tồn của nhân tộc, là minh chứng vĩ đại cho một giống loài gan lì vẫn cố bám trụ lấy thiên địa đã nhuốm đầy khổ đau. Vấn Thiên khom người, rồi cúi đầu khắp phía bằng cái biết ơn chân thành nơi đáy lòng, đó chẳng phải là sự bày vẽ, nó đơn giản chỉ là sự biết ơn của một nhân loại vẫn còn sống trên đại địa này, dẫu cho đây chỉ là một giấc mơ thuần túy.

Vấn Thiên đứng thẳng người, mắt hướng về cái nơi bắt mắt nhất trong một rừng bia đá. Ở phía xa, một đoá bạch liên khổng lồ đang nở rộ, nó rất lớn, cũng rất sơ sài, bởi nó chỉ là một khối đá được người ta đục đẽo một cách thô sơ, đặt ngay ngắn ở một chỗ, cũng là trung tâm của cái “nghĩa trang” này.

Vấn Thiên bị một cỗ ý thức mơ hồ kéo đi, cả người hắn lướt nhanh qua từng khối bia đá tàn tạ. Mắt Vấn Thiên hiếu kì nhìn phương hướng mà mình đang đi, hắn đang bay tới đoá bạch liên kia. Rồi một thân ảnh hắn quen thuộc dần hiện, một thanh niên mặc hắc giáp, chỉ là mũ đã bỏ, lộ ra một gương mặt kiên nghị hơn xa tuổi đời. Kẻ đó...là Duệ Tuân.