Kiếm đoàn vẫn lượn, vẫn chém, vẫn đâm. Càng ở không trung bay múa càng bày ra nhuần nhuyễn, sóng ban đầu vốn chỉ như hoạ nhân vẽ loạn, nay đã thành trùng trùng điệp điệp chân chính nhấp nhô.
Kẻ là kiếm sư, nhãn lực cũng chẳng cần cao siêu cái gì, đều có thể nhìn ra vài đường kiếm kia là lần đầu thôi diễn. Nhưng chỉ lần đầu thôi diễn, đã có thể bày ra gần như toàn bộ ý tứ, có chăng chỉ là thiếu đi vài phần tâm huyết, vậy cũng đủ thấy, kẻ đang thao kiếm kia, khủng khiếp tới mức độ nào.
Trên đời này có một loại người xưng là thiên tài. Có người toàn năng tất cả, có kẻ chỉ giỏi một hai, nhưng chỉ cần là thứ mà đám người giỏi giang ấy thông hiểu, khi động tới sẽ là đất trời cũng phải thở than. Giỏi giang là thứ người đời xuýt xoa thèm có, bởi lẽ ấy, trong mắt thế nhân, những thứ như vậy đều sẽ sinh ra hào cảm, từ hào cảm nhìn tới, chính là đẹp đẽ đến chứa chan.
Kẻ đang thao kiếm kia, là một kẻ như vậy.
Và cũng không thể phủ nhận, dù là những thứ tầm thường nhất, nếu đặt trong tay kẻ thiên tài, đều là đẹp đẽ một cách khó mà hiểu ra.
Huỳnh Chấn Vũ đã chẳng giấu nổi yêu thích, miệng mở lớn mà nhìn kiếm lãng cuộn trào giữa thiên không. Rồi hắn bỗng nhớ ra câu hỏi có chút giễu cợt ban nãy, miệng lớn liền khép, hoá thành bĩu môi, đỏng đảnh nói:
- Vậy mà còn nói đẹp làm chi!
Kiếm đoàn cũng chẳng vì đôi lời dè bỉu kia mà mất đi phong thái, vẫn dập dìu xô bờ, vẫn cuộn trào cuốn ngang. Bỗng tiết tấu của kiếm đoàn chợt lạc, hình thái cũng đổi thay, kiếm đoàn vốn bất định nay bỗng sinh hình dáng, một đầu kiếm long cứ thế mà hiện, sinh động đến cực điểm.
Kiếm long vừa hiện, theo kiếm châm uốn éo mà lượn theo, đầu ngẩng cao, chân quẫy đạp, dù chẳng có thanh âm nào từ nơi đó phát ra, lại tưởng như có tiếng long ngâm vang vọng cả đất trời.
Kiếm long từ bàng bạc hoá lam sắc, trời đêm không mưa lại bỗng có thủy tức dạt dào, hoà với kiếm long tạo thành mãnh long đạp nước.
Mãnh long đầu vẫn ngẩng cao, miệng há lớn, hướng tới trăng xa táp một cái. Đương nhiên không phải chân chính ăn trăng, đấy đơn thuần chỉ là một cái ảo ảnh, bởi vì đẹp đẽ mà khiến cho mơ hồ.
Kiếm long ngậm hết trăng tròn, bỗng chốc vỡ tan, thủy tức tiêu biến, long hình tản mát, vô vàn kiếm châm bay múa đầy trời, quay về với kim sắc quang mang.
Vệ nhìn tới thứ mình vừa phô diễn, ánh mắt sinh ra cỗ thưởng thức nhàn nhạt.
Còn Huỳnh Chấn Vũ miệng đã khép nay lại mở lớn, mắt sáng ngời nhìn theo kiếm châm chui vào tay áo của Vệ, hơi thở cũng dồn dập không nguôi.
- Muốn học không?
Huỳnh Chấn Vũ bị cái thanh âm cuốn hút vang lên làm cho bừng tỉnh, xuýt xoa trong mắt thu lại, miệng cũng khép, lại nhìn đến bóng trắng đẹp đẽ nơi đó, rụt rè nói:
- Ta không dùng phi kiếm, mà cũng nào có thiên phú kiếm đạo!
Vệ cúi đầu, nhìn thằng nhóc có chút nhố nhăng đang chăm chú nhìn mình, nhẹ giọng nói:
- Ta không dạy phi kiếm, nó vốn không hợp với ngươi! Còn thiên phú kiếm đạo của ngươi, nếu không biến thái, cái thanh kiếm hiếu sát kia ngu gì từ bỏ huyết đàm chạy theo.
Huỳnh Chấn Vũ vừa nghe hết, mặt bỗng biến, vô thức lùi lại, muốn tránh xa một chút cái con người đẹp đẽ đến kì dị này.
— QUẢNG CÁO —
- Ta truyền ngươi Kiếm Thủy Quyết!
Huỳnh Chấn Vũ càng nghe càng giật mình, mờ mịt nhìn tới, lại quay đầu liếc sang u ám gần đấy. Hắn đương nhiên không phải không muốn học, thấy Vấn Thiên múa kiếm ngày đó, hắn quả thật khát khao. Chỉ là, chấp niệm của Vấn Thiên với cái quy củ củ chuối của Kiếm Thủy Môn quá lớn, hắn chẳng muốn làm khó.
- Thằng bé kia kham không được cái chân mệnh đần độn của nơi này. Mà ngươi, nếu không sớm chuẩn bị, tên ca ca ngu dốt ở nhà rồi sẽ có một ngày chống đỡ không nổi, đến lúc ấy, ngươi liền chết, hắn cũng khóc ba ngày ba đêm. Trở thành môn đồ Kiếm Thủy Môn, những điều ta nói, ngươi chung quy có thứ để mà dựa vào.
Thanh âm của Vệ vẫn dễ nghe như thế, nhưng nó vào tai Huỳnh Chấn Vũ, chính là dữ dội đến thấu cả tâm can.
Huỳnh Chấn Vũ lúc này lòng đã phủ đầy giông tố. Hắn khó khăn ngẩng đầu nhìn tới khuôn mặt đẹp đẽ vẫn thong dong chẳng biến, sinh ra sợ hãi. Hắn cảm giác như kẻ trước mặt này, biết tất cả bí mật trên người hắn.
Trăng đêm vẫn sáng, gió đêm vẫn lùa, có kẻ buốt lạnh, có người thong dong.
Mồ hôi thấm đầy trên mặt thiếu niên. Những điều kẻ kia vừa nói, hắn không nhìn ra sâu cạn, dù cho tất cả trong đó, hắn chính là kẻ được lợi. Nhưng mà, cái bất ngờ này, đến cũng quá nhanh rồi.
- Được!
Huỳnh Chấn Vũ sau một hồi yên lặng, dõng dạc đáp lời.
Bỗng ánh trăng hiu hắt, thì ra bóng trắng thanh cao rời khỏi mái nhà, lăng không bay xuống.
Vệ hạ xuống trước người Huỳnh Chấn Vũ, mặt vẫn thinh lặng, chẳng nói chẳng rằng, bàn tay trắng trẻo khẽ đưa tới.
Hành động kì dị ấy của Vệ làm Huỳnh Chấn Vũ càng thêm khó hiểu, nhíu nhíu đôi mày, vừa định hỏi đã có tiếng cắt ngang:
- Đưa ta Tuyệt!
Nghe Vệ nói thế, Huỳnh Chấn Vũ mới chợt hiểu, đúng vậy, trên đời này nào ai cho không ai cái gì, hoá ra chỉ là một cuộc trao đổi. Nhưng bởi vì như thế, phòng bị trong lòng cũng giãn ra. Đã nói tới buôn bán, hắn đương nhiên sành sỏi, càng là ngang bằng, càng là không điều bất thường.
Huỳnh Chấn Vũ bỗng cười tươi một cái, tự dưng có người gánh thay hắn cục nợ, đương nhiên phải vui vẻ.
Tay Huỳnh Chấn Vũ cũng giơ lên, một thanh tiểu kiếm đỏ rực chợt hiện, khí tức lạnh lẽo cùng huyết tinh cũng theo đó mà chứa chan. Tử kiếm đón gió mà sinh, dần hoá lớn, cho đến khi trở thành một thanh trường kiếm.
Cái khí tức sát phạt kia dường như chẳng ảnh hưởng gì tới Vệ, thong dong trên mặt vẫn như thường hiện hữu. Tay đưa tới cầm lấy tử kiếm.
Bàn tay Vệ vừa đến, Tử Kiếm chợt run. Vệ thấy, chẳng thèm quan tâm, bình tĩnh cầm lấy.
Bỗng nhiên, Vệ nhíu mày. Vì...Huỳnh Chấn Vũ vậy mà không buông.
- Ta trông huynh với nó chính là một dạng. Huynh cầm lấy nó có phải sẽ thành một cái ma đầu. — QUẢNG CÁO —
Nghe Huỳnh Chấn Vũ nói vậy, mày Vệ liền giãn, không nặng không nhẹ đáp lời:
- Ta không dùng, nó cũng không dám để cho ta dùng.
Lời nói của Vệ nghe đến là hiển nhiên.
Còn Huỳnh Chấn Vũ nghe đến, chính là mỉa mai.
Huỳnh Chấn Vũ lòng sinh bất đắc dĩ, ban nãy thấy kiếm kia run rẩy, hắn lại tưởng nó vui sướng, thì ra...nó đang sợ hãi. Hắn giữ kiếm bao hôm, lúc nào cầm đến đều bị khí tức đáng sợ làm cho run rẩy, nay nhìn được thứ ấy còn biết sợ, có chút hả hê, liền dứt khoát buông kiếm.
Tay Huỳnh Chấn Vũ vừa buông, tử kiếm run rẩy càng thêm kịch liệt. Vệ cầm đến trong tay, đưa lên trước mặt, mặt điềm nhiên nhìn tới, tử kiếm liền đình chỉ run rẩy, nhu thuận tựa như một con chó nhỏ.
Kiếm kia dưới trăng sáng, cũng chẳng chiếu được đến rõ ràng, âm u tựa có hắc vân quấn lấy. Vệ nhìn qua đôi chút, ánh mắt có điều hoài niệm, cũng chẳng nhìn lâu, tử kiếm liền thu lại rồi biến đâu chẳng thấy.
- Ngồi xuống! Nhắm mắt lại! Ta truyền kiếm!
Huỳnh Chấn Vũ nghe Vệ nói thế, dù khó hiểu nhưng vẫn làm theo, khoanh chân ngay ngắn mà ngồi, mắt cũng liền nhắm.
Mắt vừa nhắm của Huỳnh Chấn Vũ lại mở, ngẩng đầu nhìn tới Vệ, hoài nghi hỏi:
- Sao huynh lại để Vấn Thiên ca ca xông loạn như vậy?
- Thân nó nó lo!
Vệ không điều xao động trả lời.
- Huynh ấy không sợ chết ư?
- Nó biết nó chết không được!
- Vì sao?
- Vì ta là ca ca của nó!
Có tiếng cười khanh khách vang lên giữa đêm dài. Sau tiếng cười ấy, không gian có thêm một vệt sáng kì ảo, có thanh kiếm gỗ tù trong nhà gỗ bay đến trên người thiếu niên.
...
— QUẢNG CÁO —
Đêm dài vẫn chưa tan, bình minh vẫn chưa rạng, vậy mà khí đen nơi sân đã tán.
Ô đen đang xoay đều cũng đình chỉ, khép lại bay về hộp gỗ.
Cái ghế trúc dần dần hiện ra, vẫn là nguyên vẹn như thế. Thiếu niên trên ghế trúc mắt vẫn nhắm, có lẽ bởi vì đau đớn mà môi khẽ run run.
Vệ đang nhắm mắt dưỡng thần đã biết, mở mắt nhẹ nhàng ngồi dậy, bình tĩnh từ trên mái gỗ chầm chậm bay xuống. Vệ nhìn tới những vệt máu vẫn từ từ rỉ ra, thần tình vậy mà lo lắng.
Chợt có tấm kim phù bay tới, dán tới trên trán Vấn Thiên. Lập tức đôi môi tiêu điều ngừng run rẩy, cơ thể đang căng cứng theo đó mà thư thái. Rồi có tiếng hô hấp nhẹ nhàng, Vấn Thiên vậy mà đang ngủ. Một giấc ngủ thật sự.
Sen trắng lại hiện quanh người Vệ, lại kéo đoàn lao về giếng cổ, lại mang nước đi tới người Vấn Thiên. Khí tức sinh sôi theo màn nước dịu dàng mơn trớn, máu rỉ theo đó liền ngưng, cũng tẩy đi máu khô vương lại trên người, cuối cùng theo những vết sẹo đã in hằn kia đi vào cơ thể Vấn Thiên.
...
Trời dần sáng, nắng vàng dần chứa chan, Tuyết Dương trở thành tuyết dương đúng nghĩa.
Ghế trúc bị nắng chiếu vào, mặt Vấn Thiên có chút hồng, những vết sẹo theo đó mà bớt đi mấy phần xấu xí.
Vấn Thiên mắt giật giật, từ từ mở mắt, lại vì nắng chói chang, phải nheo nheo mà mở.
Vấn Thiên ngáp dài một cái, vươn vai một cái, khoan khoái mà duỗi người.
Động tác kia bỗng nhiên đình chỉ, bởi Vấn Thiên nhận ra, cảm giác hiện tại bản thân nhận thấy, không phải là đớn đau. Hắn chợt cười, cười vì bản thân vậy mà đã quên đi cái cảm giác lạ lẫm này.
Hôm qua đại ca canh hắn ngủ, đương nhiên sẽ chẳng thấy đớn đau.
Vấn Thiên vội ngoái đầu nhìn quanh, nụ cười vừa tắt lại hiện hữu. Hắn thấy cái bóng trắng quen thuộc đang đón nắng trên cành Tuyết Dương. Nhưng rồi Vấn Thiên lại cảm giác có điều gì không phải, khẽ quay đầu nhìn về nhà gỗ nơi kia.
Mắt Vấn Thiên mở lớn, hô hấp có điều chệch nhịp, khoé mắt đỏ tới rưng rưng.
Dưới hiên nhà, Huỳnh Chấn Vũ đang khoanh chân ngồi đó, mắt nhắm nghiền, mặt lại điềm nhiên không một điều vương vấn. Trên đầu gã, một thanh kiếm gỗ đang khẽ khàng bay bay, từng đoàn từng đoàn lam quang từ nơi ấy nhu hoà mà nhập vào người thiếu niên. Còn ở nơi bàn tay đang kết chỉ, có thanh tiểu kiếm, lam sắc đậm đà, khẽ khàng mà đậu lại nơi tay.
Vấn Thiên hắn trong mơ kia, đã từng nhìn thấy tình cảnh mang mấy phần tương tự, cũng là căn nhà này, cũng là thanh kiếm gỗ này. Dẫu không phải hoàn toàn giống với Duệ Tuân năm ấy, nhưng Vấn Thiên vừa nhìn liền hiểu, Huỳnh Chấn Vũ ngồi kia, chính là đang thừa kiếm.