Tương Tư Tán

Chương 165: Hai ông cụ "non" chiêm nghiệm sự đời



Sắc đỏ đọng nơi cuối trời, thiên không nay đã bị màn đen phủ khắp, làm cái dư vị man mác của hoàng hôn chỉ còn là chút xốn xang nhỏ bé. Bất quá, tối tăm chưa chắc là xấu xí, u ám cũng đâu đến nỗi tẻ nhạt, nếu có thứ đủ rực rỡ để hiện hữu trên đó, chính là càng thêm đẹp đẽ.

Trăng nay ngày rằm, to tròn vành vạnh, đủ đầy rực rỡ.

Trời nay điểm sao, mây lại không nhiều, vẹn phần đẹp đẽ.

Thác đổ dưới hoàng hôn, là nham tương cháy bỏng. Thác đổ dưới trăng tỏ, lại là trời rót lưu tinh.

Có điều, dù có như nao, đều là mĩ cảnh.

Mĩ cảnh trước kia không ai thưởng, nay lại có đôi kẻ ngắm từ chiều tàn đến tận tối sang.

Trời đã tối, vậy mà Vấn Thiên cùng Huỳnh Chấn Vũ vẫn cứ ung dung đứng đấy. Đứng dưới thác đổ mà nghe huyên náo, đứng dưới thiên không mà vọng sắc trời, rồi lại kể cho nhau nghe vài cái cố sự bản thân nhung nhớ.

- Đại ca ta trước đây luôn nói, sông sâu tĩnh lặng, lúa chín cúi đầu, làm cái gì đều phải điệu thấp mà đi. Ta thực ra nghe đấy, nhưng mà chưa từng trọn vẹn tiếp thu. Nghĩ rằng sông đã sâu vốn là nên chảy xiết, lúa chín rồi vẫn phải ngẩng đầu mà đón lấy nắng mai, thân có lực tất phải xông xáo một phen, miễn là đủ điều khiêm tốn. Vậy mà đến hiện tại ta mới nhận ra, suy nghĩ kia ngu ngốc thế nào, cũng hiểu được, đại ca ta huynh ấy khôn khéo ra sao!

Vấn Thiên vừa nói, trầm tư trên mặt cũng theo đó mà rõ ràng, lại lắc đầu cười khổ một cái rồi nói tiếp:

- Sông sâu tĩnh lặng, là bởi quy luật to lớn của đất trời o ép, là bất biến áp đặt. Lúa chín cúi đầu, là vì mềm yếu của bản thân mà thấp mình tồn tại, lại là cải biến để sinh. Chúng ta nhỏ bé trước thế gian, đấy là bất biến, chúng ta biết giấu mình mà lớn lên, đấy là cải biến. Bất quá, đó vốn chỉ là bề nổi mà thế nhân nhìn thấy. Bởi vì sông sâu, đâu ai biết đáy sông sẽ cuộn cơn sóng ngầm, thấy lúa cúi đầu, ai lại nghĩ rằng nó làm vậy để mình trĩu càng thêm bông. Điệu thấp mà đi thực ra chỉ là hình thức, để cái to lớn ngoài kia không thấy ta chướng mắt mà vùi dập, rồi có một ngày ta lớn, bất biến sẽ vì cải biến mà thành kinh biến.

- Cái huynh đang nói chính là cái thế gian gọi là ngộ đạo ư?

Huỳnh Chấn Vũ mắt vẫn nhìn bao la sao trời, lại không giấu nổi hứng thú mà hỏi Vấn Thiên.

Vấn Thiên đứng đó, trầm tư càng thêm đậm đà.

Đạo vốn thanh cao nhưng đôi khi cũng thật tầm thường, nói ra sao đơn thuần chỉ là kẻ nhìn nó cảm thấy thế nào. Có những thứ người đời gọi là đại đạo, có những thứ lại chỉ là một cái đường đi. Đạo đối với Vấn Thiên vẫn luôn chẳng có gì khó hiểu, coi như một cái lí lẽ mà người đời muốn đi theo chẳng hạn.

- Ngộ đạo nói ra thì to tát, bất quá, cũng chỉ là vỡ lẽ một điều bản thân bế tắc mà ra. Thứ kia, coi là ngộ đạo cũng được, nhưng ta thấy nó giống một cái chiêm nghiệm mà thôi.

Sáng trăng rọi chiếu, gió nhẹ thở than. Tóc Vấn Thiên bay bay trong gió, lại ánh lên điệu đà của hôn ám. Nhìn có chút tiêu điều, lại pha nhiều phiêu diêu.

— QUẢNG CÁO —

Huỳnh Chấn Vũ lúc này đã quay đầu nhìn tới, nhìn đến si mê kẻ hắn đã luôn thân thuộc. Hắn chẳng hiểu, những lời nói kia sao lại từ một kẻ tuổi cũng chỉ cách hắn hơn năm. Hắn từ khi nhận biết người thiếu niên này, hắn cảm giác như gã mỗi ngày đều sẽ già đi mấy tuổi, nếu không phải còn có mấy cái điều thấy chết không sờn kia, hắn thật sự tin rằng, Vấn Thiên chính là một cái đại năng vô cực nào đó đã tìm ra cách thay mình mà trùng sinh. Hay là bởi, kẻ sắp chết nhìn đời cũng thật xa xăm.

- Huynh giống như chưa từng là một đứa trẻ vậy!

Thanh âm có chút cảm thán, lại như có điều thương hại, theo gió thổi mà tản mát giữa không gian.



Ánh mắt ưu tư cũng chẳng còn nhìn về thiên không rực rỡ, lại thấy sự thương hại bé nhỏ ẩn giấu trong cái ánh nhìn thân thương. Vấn Thiên khẽ lắc đầu, khẽ mỉm cười, khẽ nói:

- Con người trưởng thành vốn không vì tuổi tác, mà đơn giản bởi, những gì phải trải qua ép con người ta trở nên chín chắn. Trên đời này, ai cũng từng là một đứa trẻ, chỉ là, thời gian là một đứa trẻ ít hay nhiều mà thôi.

Sau câu nói ấy, có tiếng thở nhẹ, cũng không nhìn ra não nề, đa phần là cảm khái.

- Ta là phàm nhân, nhưng thực ra thế giới mà ta luôn sống, lại là tu hành giới chứa đầy viễn siêu. Kế bên đều là những người nhìn thế gian bằng một con mắt cao vời vợi, trông đời cũng đâu chỉ là mấy điều nhân sinh thường thức. Lại thêm vào vài giấc chiêm bao nhuốm đầy đau đớn, suy nghĩ sâu xa là điều tất yếu.

Vấn Thiên nói đến đây, mắt lại rời đến thiên không, bình tĩnh nói tiếp:

- Kẻ chóng già lại không chỉ có mình ta, chính bản thân đệ, có lẽ đã sớm nhận ra rồi!

Huỳnh Chấn Vũ nghe thấy câu ấy, chợt thấy lòng nao nao, mày thanh khẽ nhíu, mặt cũng đã chẳng thể giấu điều miên man.

- Ca ca trước đây luôn bắt đệ trở thành một tên ngốc. Nói năng ngu ngốc, làm điều ngu ngốc, tu luyện cũng phải là ngu ngốc. Cũng có lẽ vì thế, người tâm tư cạnh bên lại không toàn tâm kín kẽ, để đệ thấy được nhiều điều thối tha mà một đứa bé không nên tiếp nhận. Rồi vì đó mà biết được, sao ca ca bắt mình ngu ngốc, sao ca ca không bao giờ cho mình tu luyện, sao ca ca lại đi vào huyết đàm tìm đến thanh quỷ kiếm hiếu sát kia. Và cũng chẳng biết từ bao giờ, bản thân mình đã không còn là một đứa trẻ vô lo vô nghĩ.

Thiếu niên thanh tú mắt cũng đã nhìn đến thiên không, nói đến cuối cùng tưởng như có tiếng thở dài văng vẳng nơi cuối trời.

Vấn Thiên cạnh bên lúc này, vậy mà có điều bất ngờ. Hắn biết thiếu niên lanh lợi này tâm tư chín chắn là thật, nhưng lại không nghĩ rằng, cái chín chắn ấy lại chứa điều tâm sự nhiều nhặn đến thế.

Nụ cười sớm tắt của Vấn Thiên lại nở, cái đầu ngẩng cao mà đón gió, nhẹ nhàng nói:

- Vậy ra có người từ bé đã biết cong mình mà sống!

— QUẢNG CÁO —

Lời kia vừa hết, chợt có tiếng cười vang, nghe chẳng ra vui vẻ, chẳng phải cười trừ cho qua. Cười lên chính là...cay đắng.

- Làm người ngu si quả thật không dễ, mặt phải dày đến mình cũng chẳng nhận ra. Từng có kẻ là hạ nhân, trước mặt cung cung kính kính, vừa quay đầu đã thầm than thế thời bất công, để kẻ thanh cao phải đi hầu hạ một thằng ngu ngốc. Lại có kẻ đến bên xưng danh gọi bạn, vừa biết không thể lợi dụng liền chẳng tiếc lời dè bỉu chua cay. Đến chính mẹ cha, cũng chẳng thèm quan tâm nhìn tới. Tất cả đều trông thấy, lại phải giả ngu mà cười, cười nhiều đến mức khóc lên vẫn ra miệng cười.

Huỳnh Chấn Vũ nói đến đây, nụ cười trên môi vẫn nằm đấy, chỉ là, khoé mắt chẳng níu nổi lệ rưng. Lệ rưng cũng không phải sướt mướt, lăn đến nửa gò đã chẳng còn sầu bi. Rồi thanh âm kia lại lần nữa vang lên:

- Nhưng mà vậy cũng tốt, biết thế gian này đối với mình toàn là lừa lọc, toàn là âm mưu quỷ kế, vậy sẽ biết quý trọng cái gọi là chân tình. Dù cho cong mình mà sống thì có sao đâu!

Vấn Thiên quay đầu nhìn đến, thấy nụ cười kia nay đã tàn vậy mà vẫn còn in hằn đắng cay. Lòng bỗng sinh ra cảm thông to lớn, Vấn Thiên hắn xem ra vẫn còn đủ đầy yêu thương lắm. Và đến hiện tại mới vỡ lẽ ra, nụ cười tươi tắn trên môi kia cũng không phải tự thân nở rộ đến chứa chan, mà vì lặp lại quá nhiều lần mà trở thành như thế. Bất quá, nụ cười mà Vấn Thiên hắn luôn nhìn thấy, có lẽ thật sự là vẹn phần hoan hỉ.

-Thật chẳng hiểu vì sao, cái thế giới viễn siêu mà phàm nhân ngày đêm nhung nhớ, lại vẫn chỉ là nơi để kẻ tham lam thả mình cùng vui thú, để đám thanh cao trải bước cho cái lớn lao mang tên đại đạo. Kẻ chướng mắt, cũng chỉ có thể cúi mình mà đi, cong mình mà sống, không thể làm cây ngay, vì luôn sợ chết đứng.

Huỳnh Chấn Vũ nghe thấy thế liền cười.

Vấn Thiên nhìn thấy thế liền cười.



Cười không phải cay đắng, cười là giễu cợt.

Cười chẳng còn giễu cợt, đã thành vui vẻ mà vang xa.

- Sông sâu đúng là nên tĩnh lặng a!

-Lúa chín vẫn phải cúi đầu a!

- Chúng ta, già thật rồi a!

- Vở kịch bi thương của thế gian này, sắp có kinh biến rồi a!

Thác nước nơi ngọn Giả Bạch, xưa nay bóng người hiu hắt, cũng chỉ có đám tử tu trầm luân khổ luyện lui tới, tâm lại luôn hướng về tăm tối tuyệt mệnh, tuổi tính ra nhiều nhất chỉ là trung niên ngũ tuần, chẳng ai thật sự sống được đến bạc đầu rồi đứng đây vọng nguyệt nghiệm điều thế gian canh cánh. Vậy mà hôm nay, có hai ông cụ từ chốn đẹp đẽ này, chiêm nghiệm thông cái lí lẽ tồn tại của nhân thế. Bất quá, hai ông cụ này...vẫn còn “non” lắm!

Tiếng cười vừa tắt, bỗng từ thác nước nơi kia có thanh âm nhỏ bé bộc phát, như là thứ gì phóng mạnh mà ra. Dưới bóng trăng dịu dàng rọi chiếu, vật kia hiện hữu, óng ánh lên kim quang đẹp đẽ. — QUẢNG CÁO —

Kim quang lao như thiểm điện, bắn thẳng về phía hai người Vấn Thiên.

Huỳnh Chấn Vũ giật mình, vội vận khởi pháp lực, lại thấy cánh tay Vấn Thiên vũ động, nhanh chóng hiểu ra cái kia là do ai phóng tới, liền ổn định tâm thần, cẩn thận nhìn đến.

Vấn Thiên giờ đã xoay người về phía thác nước. cánh tay theo đó giật mạnh, tay còn lại cũng chẳng rảnh rang, đưa tới bên hông mà tùy thời bộc phát.

Thứ óng ánh kia chỉ trong sát na nhỏ bé, đã đâm thẳng tới người Vấn Thiên. Chàng thiếu niên mặt vẫn bình tĩnh, cái tay đang ngả ra sau nhẹ nhàng đưa tới, chẳng chút khó nhọc bắt lấy ánh kim quang. Tay đang đặt bên hông cũng chẳng còn thủ thế, nhanh như cắt vung mạnh về trước mặt, chợt có bóng kim quang thanh mảnh bắn mạnh tới thiên không.

Thứ kia đến bên tay liền hiện ra hình dáng, vậy ra là cái rìu xoay Vấn Thiên vẫn cất trong hộp gỗ.

Vấn Thiên mắt chăm chú, tay cầm rìu xoay khẽ động, hai lưỡi rìu cứ thế mà tách ra.

Huỳnh Chấn Vũ vừa thấy thứ trên tay Vấn Thiên, hiếu kì liền phủ khắp, còn chưa kịp nhìn đến rõ ràng, đã thấy Vấn Thiên nhảy mạnh một cái, bay thẳng về phía thác nước.

Hiếu kì trên mặt Huỳnh Chấn Vũ đã trở thành nghi hoặc, liền mau chóng nhìn theo bóng người Vấn Thiên đang phiêu hốt giữa đêm trăng.

Vấn Thiên người vừa rời đất, tay cầm rìu xoay đưa đến trước mặt. Theo hướng Vấn Thiên lao tới, ánh kim quang thanh mảnh kia cũng đã quay về.

Bỗng có hoa lửa nhuộm đỏ ánh trắng. Hai ánh kim quang vậy mà va chạm, tiếng kim loại ken két ghê người theo đó vang lên.

Hoa lửa vừa tắt, bóng dáng Vấn Thiên cũng chẳng còn ở thiên không, lại có nước văng đột nhiên hiện hữu.

Dưới dòng nước xiết, Vấn Thiên vững vàng đứng đấy, trên tay vẫn là cái rìu ấy, nhưng nó...xoay rồi.