Rồi từ hướng hai huynh đệ Vấn Thiên vẫn nhìn, hai bóng người đang từ từ phi thân đến. Rốt cuộc hai tên đó cũng chịu xuất đầu rồi. Chúng đáp xuống một cái cây gần đó, đối diện với hai huynh đệ hắn, bốn đôi mắt cứ lặng lẽ nhìn nhau.
-Chúng ta nên gặp nhau sớm hơn!
Vấn Thiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
-Vốn dĩ chúng ta không nên gặp nhau.
Tên Nam tử trung niên nhìn thẳng vào mắt Vấn Thiên rồi trầm giọng đáp.
Vấn Thiên cười cười, nụ cười của hắn mang theo chút giễu cợt. Rồi hắn vừa cười vừa nói:
-Đúng vậy chúng ta vốn dĩ chẳng có liên quan gì tới nhau, nhưng mà các ngươi lại đuổi cùng giết tận hai huynh đệ chúng ta như vậy thì cũng nên gặp nhau nói chuyện lấy một lần.
-Thiếu niên à! Trên đời này có những thứ chẳng liên quan gì tới nhau nhưng lại bị những sự tình giời ơi đất hỡi liên kết chúng lại và cuộc nói chuyện này của chúng ta diễn ra bởi một sự tình như vậy. Ngay từ đầu đáng lẽ các ngươi không nên cứu tên ma nhân đó.
Nghe tên Nam tử trung niên nói xong nụ cười trên mặt Vấn Thiên càng đậm rồi nó thay bằng một nụ cười khẩy. Vấn Thiên chợt trầm giọng nói:
-Hoá ra cứu người lại là một chuyện giời ơi đất hỡi. Thật buồn cười, các ngươi muốn giết hai huynh đệ chúng ta chỉ vì chúng ta làm những việc mà một con người luôn luôn phải làm. Phải không hai vị tiên nhân cao quý?
Tên nam tử trung niên nghe xong mày chợt nhăn lại, hắn nghe ra sự mỉa mai trong những câu nói của Vấn Thiên. Tên Nam tử trung niên chợt cảm thấy tức giận hắn chẳng nghĩ có một ngày mình lại bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa trào phúng.
-Các ngươi rất giỏi! Có thể dồn chúng ta tới cái kết cục này thì các người xứng đáng nhận được những lời tán dương. Ban đầu ta đã nghĩ sẽ cho các ngươi một cái chết thật êm đẹp nhưng mà hiện tại suy nghĩ của ta lại khác rồi. Chỉ trách các ngươi lại cứu một người không nên cứu. Ta chẳng quản các ngươi là thiên kiêu của tiên môn nào nhưng mà trào phúng bọn ta như vậy thì các ngươi quả thật rất ngu ngốc.
Tên Nam tử trung niên nói ra nhẹ nhàng rồi ngữ điệu dần trở lên trịnh trọng khi hắn nói đến câu cuối thì giọng hắn đã gằn lên rồi. — QUẢNG CÁO —
-Đánh nhau thì nói ít thôi! Hôm nay không phải các ngươi chết thì sẽ là bọn ta vong.
Khánh Điệp im lặng từ nãy tới giờ cao giọng quát.
-Giỏi! Giỏi! Thiếu niên mới lớn ngạo khí cũng thật nhiều a! Chỉ là đừng coi cái chết nhẹ nhàng như vậy, sống là phải biết quý trọng cái mạng của mình, đừng đưa nó ra đánh cuộc với những chuyện mình chưa chắc chắn.
Tên nam tử cao gầy nhìn thẳng vào mắt Khánh Điệp rồi trầm giọng nói.
-Hay cho câu phải biết quý trọng mạng sống. Cái các ngươi quý trọng chỉ là cái mạng của mình mà thôi! Còn mạng sống của người khác thì nó cũng chẳng là cái thá gì nhỉ?
Vẫn Thiên tiếp tục nói bằng cái giọng mỉa mai.
-Haha! Sống trên cõi đời này trước tiên cứ sống cho mình trước đã, thân mình còn chưa lo xong sao để ý tới người khác được. Chúng ta với các người đạo đã bất đồng thì nói tiếp cũng chẳng giải quyết được cái gì. Chẳng ngờ hai kẻ như chúng ta lại có thể kiên nhẫn nói chuyện với hai đứa trẻ. Thôi! Mong ở thế giới bên kia các người có thể tiếp tục “cứu nhân độ thế”.
Vừa nói xong tên nam tử cao gầy chợt lùi lại, một bộ cung tên kim sắc xuất hiện trên tay, hắn kéo dây tên, cùng lúc một mũi tên bạc cũng xuất hiện trên đó. Mũi tên toả ra thứ ánh sáng chói quá cùng với đó là pháp lực dao động một cách mãnh liệt. Tất cả động tác chỉ diễn ra trong tích tắc, rồi mũi tên đó bắn thẳng về phía hai huynh đệ Vấn Thiên.
Tên nam tử trung niên cũng chẳng đứng yên, một thanh kiếm vàng rực đột nhiên xuất hiện bên thân hắn. Tay hắn kết quyết, thanh kiếm rung lên rồi lượn quanh người hắn, nó toả ra quang mang kịch liệt. Khi kết thúc thi quyết, thanh kiếm vang lên những âm thanh ong ong rồi mang theo quang mang chói mắt cùng với mũi tên bạc lao thẳng về một phía.
Mắt vẫn Thiên mở lớn, linh thức được mở ra, Khánh Điệp cũng vậy, sự cộng hưởng ngay lập tức được hình thành. Luân xa trên tay Khánh Điệp xoay tít rồi cùng một lúc hai chiếc luân xa lao thẳng về hướng mũi tên cùng phi kiếm. “Keng” “Keng” cùng với âm thanh đó là hoa lửa rọi sáng góc rừng, bụi nước bay tứ tung tạo ra một khung cảnh cực kỳ diễm lệ.
Hai tên nam tử cũng không bất ngờ về khung cảnh trước mặt này cho lắm, nhưng sự áp lực thì vẫn đè nặng trong tâm trí của hai người. Mũi tên bạc sau khi pha va chạm ngay lập tức quang mang vụt tắt, bật ra rơi xuống mặt đất, còn thanh phi kiếm thì quang mang cũng tán đi ít nhiều rồi bị bật lại, quay về phía bên nam tử trung niên.
-Tìm cách cận chiến, ưu thế của luân xa quá lớn, ta và ngươi cứ như vậy thì cực kỳ bị động. Thật không ngờ lại có thể được chứng kiến song luân trong truyền thuyết. — QUẢNG CÁO —
Tên nam tử trung niên truyền âm rồi gắt gao nhìn về phía Khánh Điệp vừa di chuyển thu lại song luân.
-Nên vậy! Chẳng thể tin được tuổi còn nhỏ như vậy mà đã luyện được kỹ năng mà có khi cả đời một luân sư chẳng thế nào với tới. Có lẽ ta và ngươi nên tìm cách tấn công tên mặt sẹo kia trước, thật sự ta vẫn tin hắn không phải tu hành giả.
-Tốt! Hợp lý nhất thì nên tách chúng ra, ta và ngươi cũng dễ dàng kiểm soát cuộc chiến này.
Vẫn Thiên đứng yên nhìn khung cảnh vừa diễn ra, hai tên kia vẫn đang thăm dò sâu cạn thực lực của hai huynh đệ bọn hắn, hắn biết bọn chúng rất kiêng kỵ Khánh Điệp, nhưng có lẽ bọn chúng đã quên mất sự tồn tại của hắn rồi.
Khánh Điệp liếc nhìn ca ca của mình, hắn nhìn vào đôi mắt xa xăm kia, hắn chẳng hiểu sao ca ca hắn lại có sự tự tin lớn đến vậy. Khi giết xong mấy tên Huyền cảnh kia thì huynh đệ chúng đã có đủ thời gian để chạy thoát rồi, nhưng ca ca vẫn ở lại chờ đợi hai tên kia tới.
Vấn Thiên cảm nhận được ánh mắt cùng suy nghĩ của Khánh Điệp, hắn cười nhẹ rồi nói với Khánh Điệp thông qua linh thức cộng hưởng:
-Những chuyện như thế này có lẽ ta sẽ sớm phải đối mặt một mình. Ta biết đệ lo lắng cho ta vì ta chỉ là một kẻ phàm nhân yếu ớt. Nhưng mà khi ta quyết định bước đi trên con đường này thì ta không còn yếu ớt nữa rồi. Những năm qua ta đã luyện tập rất nhiều, suy nghĩ cũng rất nhiều, ta chỉ muốn chứng minh rằng ta có thể tự mình bước đi trên con đường ấy. Đừng mãi coi ta là một mầm cây yếu ớt cần phải được chở che nữa.
Những hạt mưa lăn dài trên mặt Vấn Thiên nhưng dường như chúng chẳng thể nào gạt đi sự tự tin vẫn ẩn sâu trên khuôn mặt toàn sẹo ấy. Khánh Điệp ngắm nghía khuôn mặt ấy một lúc lâu rồi khẽ gật đầu cười. Hắn cười với Vấn Thiên cũng như đang cười chính bản thân mình, thì ra bản thân hắn ngay từ đầu đã không tin tưởng ca ca của mình rồi. Hắn đã quá xem nhẹ quyết tâm của một kẻ mang trong mình ước mơ thay đổi cả thế giới, và hắn cũng đã quá xem thường những cố gắng của ca ca trong suốt những năm tháng qua.
Vấn Thiên thò tay vào trong hộp gỗ lấy thứ gì đó, rồi hắn đan hai tay vào nhau bóp mạnh, tiếng khớp tay từ từ vang lên. Hắn cho hai tay ra sau thắt lưng rồi lấy ra hai thanh đoản kiếm, hắn cầm chặt lấy chúng rồi lạnh lùng nhìn hai kẻ đang đứng đối diện kia. Đột nhiên hắn nhảy khỏi cành cây lao thẳng về phía hai tên nam tử. Đồng thời trong đầu Khánh Điệp vang lên một âm thanh đầy sự kích động:
-Chiến thôi! Ta sẽ xử lý tên nam tử trung niên, tên kia đệ tự giải quyết đi.
Khánh Điệp ngây người nhìn hành động của ca ca mình, nhưng khi hắn nghe được thanh âm kia hắn chợt cười cười rồi cũng lao thẳng theo Vấn Thiên.
Tên nam tử trung niên thấy Vấn Thiên lao về phía mình trong mắt hắn hiện lên vẻ khó hiểu nhàn nhạt, nhưng rồi nó cũng mau chóng biến mất thay vào đó là sự lạnh nhạt thường ngày của hắn. — QUẢNG CÁO —
Thanh trường kiếm vàng óng vẫn luôn quay quanh người hắn chợt phát ra quang mang, rồi nó lao thẳng về phía Vấn Thiên đang bay người giữa không trung.
Trường kiếm lao vút giữa màn đêm, xuyên qua những hạt mưa sắp sửa vãi vương trên mặt đất, xuyên qua những tán lá vẫn còn nhung nhớ hạt nắng hôm qua, xuyên qua không gian vẫn còn âm vang mùi máu, rồi nó lao thẳng tới chàng thiếu niên vẫn luôn miên man trong một giấc mơ hão huyền.
Vấn Thiên nhìn thẳng vào trường kiếm đang lao thẳng tới mình kia, những năm tháng qua hắn đã sống trong những ảo tưởng của bản thân về một tương lai tốt đẹp. Và giờ đây hắn sẽ chứng minh những ảo tưởng đó không phải chỉ là một giấc mơ hão huyền.
Vẫn Thiên cười gằn, tay hắn cầm thanh đoản kiếm chém thẳng vào thanh trường kiếm đang lao vút kia, tay hắn rung lên một cách kịch liệt, hắn cắn răng gạt mạnh thanh trường kiếm xuống mượn lực xoay người lao thẳng về phía tên nam tử trung niên. Tên nam tử trung niên chợt cảm nhận được sự đè ép mãnh liệt từ thanh trường kiếm của mình, hắn vội kết quyết, khiển thanh trường kiếm của mình một lần nữa lao thẳng tới người Vấn Thiên đang đâm tới mình. Nhưng mà không kịp rồi, khi thanh trường kiếm còn chưa kịp đâm tới Vấn Thiên thì bóng đen kia đã bổ thắng tới tên nam từ trung niên, tên nam tử trung niên giật mình. Quá nhanh! Hắn vội nhảy thoát khỏi cành cây đang đứng, Vấn Thiên chém hụt vào cành cây.
Cành cây bị chém bởi một đường sắc lẹm rơi thẳng xuống đất. Vấn Thiên không có điểm đặt chân cũng rơi thẳng xuống, mặt Vấn Thiên không đổi sắc, tay trái hắn phi thẳng thanh đoản kiếm vào một cành cây, tay còn lại phi thanh đoản kiếm vào tên nam tử trung niên sắp sửa đáp xuống một cành cây gần đó.
Tên nam tử trung niên kinh nghi nhìn hành động kỳ lạ của Vấn Thiên. Sao tên kia lại vứt bỏ kiếm của minh? Hắn vội lách mình tránh né, hắn gần như đã tránh thoát nhưng thanh đoản kiếm kia cực hiểm, nó vẫn cắt một vệt máu dài trên đùi hắn rồi nó chém thẳng vào cành cây mà hắn sắp sửa đáp xuống. Không còn điểm đáp nhưng tên nam tử trung niên vẫn kịp điểm chân vào cành cây đó rồi xoay người hạ xuống mặt đất. Vừa hạ xuống hắn vừa nhìn theo thanh đoản kiếm vừa chém mình, rồi hắn thấy thanh đoản kiếm chợt giật lại lao thẳng về một hướng.
Hướng đó có một chàng thiếu niên đang từ trên không hạ xuống mặt đất, khi hắn đang hạ xuống mặt đất, hai tay chợt giật mạnh ra sau, hai thanh đoản kiếm vừa rời tay chợt lao về phía hắn. Lúc hắn tiếp đất cũng là lúc hai thanh đoản kiếm một lần nữa nằm gọn trong tay.