Tương Tư Tán

Chương 62: Phi Kiếm Thuỷ Quyết



Kiếm quyết của Linh Kiếm Tông nếu nhìn theo một khía cạnh nào đó thì gần như đã thành một trường phái, phi kiếm của Linh Kiếm Tông không chỉ có một mà sẽ là số nhiều, có thể là hai là ba và cũng có thể là hai mươi cái. Ở tu hành giới, kiếm sư sử dụng phi kiếm gần như đã trở thành thường thức. Nhưng thường thức ấy chỉ đơn giản là một kiếm sư khiển một thanh kiếm lượn quanh giết địch. Còn ở Linh Kiếm Tông nếu ngươi chỉ dùng một thanh phi kiếm thì ngươi là người dị biệt.

Quái lạ làm sao, năm huynh đệ nhà hắn cũng chỉ có hai ba người là dùng kiếm. Dùng từ ngữ ước định như vậy bởi vì bản thân Vấn Thiên không phải là một kiếm sư chân chính, hắn học rất nhiều thứ, hắn từng đọc qua pháp trận, phù lục, chú ngữ và còn rất nhiều thứ linh tinh khác nữa. Hắn không có linh căn nên không thể sử dụng chúng, nhưng nếu bảo hắn thôi diễn một vấn đề mang tính lý thuyết của những thứ linh tinh ấy, hắn làm được thậm chí là xuất sắc.

Nếu không tính cha Vấn Thiên thì cũng chỉ có đại ca và Trường Ninh là một kiếm sư đúng nghĩa. Chỉ có điều đại ca hắn ngoài là một kiếm sư còn là một luân sư khủng bố chẳng kém. Trường Ninh năm đó đến đỉnh Thiên Sơn tu đạo cùng Trường An, nhưng Trường Ninh không tu đạo ở ngôi chùa trên đó mà gia nhập một đạo quán ở chân núi. Mỗi lần đệ ấy cùng Trường An về thăm nhà là một lần Vấn Thiên thấy khiếp sợ về trình độ kiếm đạo của đệ ấy. Tuy vậy Trường Ninh lại là một thuần kiếm sư chứ không phải phi kiếm sư. Còn Trường An thì đích thị là một tăng nhân kham khổ, nhưng mà nếu đánh nhau với Vấn Thiên, hắn tin chắc mình cũng chẳng có phần thắng, quyền pháp của Trường An cùng với pháp chú của đệ ấy thật sự quá lợi hại. Trường An đã từng chỉ dùng quyền pháp mà đánh bại luân xa của Khánh Điệp, tất nhiên lúc ấy Khánh Điệp chỉ dùng mộc luân xa, cũng chẳng bung hết sức đánh như trong khu rừng kia.

Nhưng mà một nhà mấy người ai cũng đều là thiên tài thì cũng thật kì quái chứ. Chỉ có mình Vấn Thiên là không thể tu hành, nhưng kĩ năng chiến đấu của hắn cũng không phải vừa đâu. Hai thanh kiếm kia lượn lờ như phiêu như hốt, một bóng người giữa cái phiêu hốt ấy cũng nhẹ nhàng mà vũ động. Vấn Thiên đang chuyển động với một quỹ tích kì lạ, hai thanh kiếm kia theo đó cũng lượn theo. Cách dùng kiếm ấy là thứ mà Vấn Thiên đúc kết được khi sáng tạo ra cái phi kiếm “trò mèo” này.

Một kiếm sư sử dụng phi kiếm bình thường, muốn thanh kiếm chuyển động theo ý mình phải có pháp quyết dẫn động cùng với tinh thần lực bao trùm, vì vậy họ phải đứng yên tập trung hết mức để thanh phi kiếm chuyển động chính xác nhất có thể. Vấn Thiên thì khác, hắn khiển kiếm theo một cách cực kì thô lậu, nếu hắn đứng yên, thanh kiếm vẫn có thể chuyển động nhưng về tốc độ và sự chuẩn xác thì phải nói là cực kì tệ hại. Để giải quyết vấn đề ấy hắn phải liên tục di chuyển cũng như thay đổi góc độ của ngón tay để tạo ra những đường kiếm ưng ý nhất. Mặc dù cách này thực sự có thể bù đắp đi khuyết điểm kia thật đấy, nhưng nó gặp phải một vấn đề cũng gần như nan giải giống như độ trễ, đó là làm cách nào để những sợi dây cước không vướng vào nhau khi chuyển động.
— QUẢNG CÁO —

Quả thật, Vấn Thiên thấy bản thân mình may mắn, ngày trước khiển hai thanh kiếm đối với Vấn Thiên là dễ dàng, hắn có thể khiến chúng chuyển động mà dây cước không vướng vào nhau. Nhưng khi dùng thêm một hai thanh phi kiếm nữa thì thật sự đó là một mối tơ vò đúng nghĩa. Vấn Thiên cảm thấy hắn may mắn bởi vì hắn có linh thức, khả năng tính toán quỹ tích chuyển động được gia tăng một cách đáng kể, nếu ở trạng thái luyện tập khiển bốn thanh phi kiếm một cách hài hoà là một điều miễn cưỡng làm được. Tuy vậy lần chiến đấu với Duệ Tuân thực ra là lần đầu tiên Vấn Thiên thực chiến, hắn cũng chỉ dám dùng hai thanh kiếm cùng lúc, nếu dùng ba thanh hay bốn thanh hắn tin chắc hắn sẽ giống như một thằng hề vậy, thực chiến có quá nhiều biến số, linh thức của hắn chưa đủ mạnh mẽ để tính toán chuẩn xác được những điều ấy.

Kiểm soát được phi kiếm là một chuyện, còn đánh ra được kiếm pháp hay không là một chuyện khác. Kiếm pháp mà Vấn Thiên trước kia học chỉ là một môn tiểu kiếm pháp của Linh Kiếm Tông mà thôi, nó tên là Loạn Quyết. Đúng vậy tinh túy nhất của môn kiếm pháp ấy cũng chỉ nằm trong một chữ Loạn, không như Kiếm Thủy Quyết coi trọng sự uyển chuyển linh hoạt, Loạn Quyết chỉ đơn giản là tạo ra sự hỗn loạn trong tiết tấu, nhưng ẩn chứa trong cái loạn ấy lại là huyền cơ. Loạn Quyết thực ra là biến tiết tấu của đối phương loạn theo tiết tấu của chính mình, từ đó tìm ra sơ hở mà tấn công, tất nhiên chính ngươi không thể mắc sơ hở.

Ngày còn bé Vấn Thiên chọn nó bởi vì Loạn Quyết có kiếm quyết cho cả thuần kiếm và phi kiếm. Vốn dĩ hắn đã không có linh căn, nên chọn một kiếm pháp thuần kiếm là tốt nhất, xảo diệu làm sao hắn lại tạo ra được thanh phi kiếm lạc loài, cũng xảo diệu làm sao Loạn Quyết mà hắn chọn lại cũng có cả kiếm quyết của phi kiếm. Thế là nó phát triển cùng Vấn Thiên cho đến tận bây giờ. Tất nhiên Vấn Thiên không thể khiển phi kiếm thông qua kiếm quyết được, thứ hắn học được chỉ là hình của kiếm.

Vấn Thiên càng múa máy càng hăng say, hai thanh phi kiếm cũng theo đó mà ngày càng phiêu đãng. Vấn Thiên dần thấy mình giống như Duệ Tuân dưới thác nước ở trong mơ vậy. Cơ thể hắn giờ đây đang chuyển động theo bộ pháp của Kiếm Thủy Quyết. Vấn Thiên cảm thấy cực kì hưng phấn, Kiếm Thủy Quyết vốn không có kiếm quyết của phi kiếm nhưng trong lúc luyện tập Vấn Thiên lại vô tình có thể kết hợp nó với thanh phi kiếm của mình. Hai thanh kiếm kia lúc lại mềm mại uyển chuyển, lúc lại mạnh mẽ lăng lệ chỉ có điều Vấn Thiên biết, đây chỉ là chút da lông bên ngoài, cái “thuỷ” thực sự của Kiếm Thủy Quyết Vấn Thiên vẫn không thể chạm vào.
— QUẢNG CÁO —

Bãi đất nơi Vấn Thiên luyện tập đình chỉ những tiếng xé gió, Vấn Thiên đứng yên thở dốc. Miệng hắn cười một cái thật lớn. Loạn Quyết so với Kiếm Thủy Quyết thực sự cách xa một trời một vực, những gì tinh túy nhất của Loạn Quyết nằm ở sự sáng tạo của nó, tạo ra một kiếm pháp có cả thuần kiếm và phi kiếm không phải là một điều dễ dàng, nhưng đó cũng là yếu điểm chí mạng, nó quá khiên cưỡng. Việc cố tạo một bộ kiếm pháp hội tụ hai con đường vốn đã tách rời nhau là một điều quá khó. Thêm nữa Vấn Thiên tin chắc rằng khả năng dùng thuần kiếm của người tạo ra Loạn Quyết tệ đến cực điểm, thuần kiếm vốn là việc kết hợp giữa bộ pháp và kiếm pháp, chưa nói đến kiếm pháp ra sao, quả thật bộ pháp của Loạn Quyết chỉ có thể hình dung đúng bằng chữ loạn. Nếu mà cầm kiếm mà di chuyển thì có thể miễn cưỡng đánh ra kiếm pháp, còn làm như Vấn Thiên thì không khác gì diễn xiếc. Nhưng Vấn Thiên cũng từ đó mơ mơ hồ hồ nhận ra một điều, nếu hắn vũ động thân thể theo bộ pháp thuần kiếm của Loạn Quyết, hắn có thể đánh ra gần như chính xác kiếm pháp phi kiếm của Loạn Quyết, nhưng do bộ pháp của kiếm pháp ấy quá tệ, nó khiến sự chính xác ấy chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.

Trong quá trình hoàn thiện phi kiếm, Vấn Thiên dựa vào chút lý luận của mình về thuần kiếm có thể miễn cưỡng cải thiện đôi chút bộ pháp của Loạn Quyết, tuy vậy sự khiên cưỡng vẫn là quá nhiều. Chính vì vậy mà mấy thanh phi kiếm của Vấn Thiên không hoàn toàn là Loạn Quyết, nó còn là sự chắp vá sau bao lần rút ra kinh nghiệm. Điều ấy khiến Vấn Thiên không thể khiển kiếm một cách mượt mà được. Năm đó Vấn Thiên từng định đổi một bộ kiếm pháp về thuần kiếm khác, nhưng sự sáng tạo ra phi kiếm của hắn khiến hắn lại phải tiếp tục sử dụng Loạn Quyết. Bởi vì tuy là có sự khiên cưỡng về kiếm quyết giữa thuần kiếm và phi kiếm nhưng vì được tạo ra bởi một người, sự liền mạch trong đó là không phải bàn cãi.

Còn hiện tại thì đã khác, Vấn Thiên biết được gần như toàn bộ tinh túy của Kiếm Thủy Quyết, trong lúc vô tình đã thực sự tạo ra một hướng đi khác cho Kiếm Thủy Quyết, đó là phi kiếm. Tuy hiện tại mới là những lý luận đơn sơ cùng vài đường kiếm thô lậu nhưng Vấn Thiên biết nếu cứ theo hướng đi này hắn hoàn toàn có thể tạo ra một bộ kiếm quyết cho phi kiếm dựa trên Kiếm Thủy Quyết.

Sự hưng phấn trong lòng Vấn Thiên tăng lên rất nhiều, nhưng nó cũng nhanh chóng dịu lại. Vấn Thiên biết việc tạo ra một kiếm quyết mới không đơn giản chỉ là dùng kiếm vẽ nguệch ngoạc vài đường giữa không trung là xong. Nó còn phải ẩn chứa trong đó những gì cốt lõi cùng tinh túy nhất của Kiếm Thủy Quyết. Tự dưng Vấn Thiên lại cảm thấy áp lực, sự sáng tạo dựa trên một nền tảng quá vĩ đại rất dễ khiến người ta lạc hướng. Đương nhiên Vấn Thiên không muốn thứ mình sắp sửa tạo ra lại mất đi cái hồn của Kiếm Thủy Quyết.

Vấn Thiên nghỉ một lúc lại tiếp tục luyện kiếm, muốn thực sự tạo ra được kiếm pháp, thì phải dựa trên việc luyện tập, không ngừng trau dồi những kinh nghiệm thực tiễn. Vấn Thiên biết chắc chắn hắn sẽ đi theo con đường này, đó là vì bản thân hắn, hắn muốn tạo ra thứ kiếm pháp thuộc về mình, bởi nó sẽ tồn tại cái hồn của hắn trong đó. Điều ấy còn là vì Kiếm Thủy Môn, Vấn Thiên không muốn một môn phái vĩ đại như vậy cứ thế mà tàn lụi trong vũ đài lịch sử, điều ấy là quá bất công với những tín niệm cao cả của nó, Vấn Thiên muốn nó trường tồn dù bằng cách này hay cách khác, có thể Kiếm Thủy Môn giờ đây đã đứt đoạn truyền thừa, nhưng những tinh túy cùng tín niệm cao cả của nó sẽ được tiếp nối. Vấn Thiên nghĩ mình phải có trách nhiệm ấy.
— QUẢNG CÁO —


Vầng trăng vẫn cất cao giữa thiên không hôn ám, chàng thiếu niên vẫn cật lực từ từ hoàn thiện thứ kiếm pháp ảo diệu của mình. Vấn Thiên biết hắn không thể ngay lập tức tạo ra nó, nhưng hắn muốn hoàn thiện thứ đó một cách nhanh nhất. Vậy trước tiên đặt cho nó cái tên trước nhỉ? Gọi nó là Phi Kiếm Thủy Quyết đi. Tuy có hơi ngang một chút.