Tương Tư Tán

Chương 66: Tạm biệt



Nhìn cái cảnh tượng mẹ con tạm biệt ấy, Vấn Thiên lại thấy bùi ngùi, năm đó cha mẹ hắn rời đi còn chẳng kịp tạm biệt huynh đệ hắn. Vấn Thiên tuy cảm thấy tiếc nuối nhưng hắn cũng chưa từng trách cứ họ, có đôi khi chỉ là những giận hờn vu vơ mà thôi. Vốn dĩ cha mẹ nào mà chả thương con nhưng có những chuyện bất khả kháng khiến tình yêu ấy phải tiếp tục một cách thầm lặng. Nhiều lúc Vấn Thiên nhớ cha mẹ của hắn lắm, tiếc là hắn chẳng biết bao giờ có thể nhìn thấy họ một lần nữa.

Vấn Thiên biết cha mẹ cùng đại ca giấu mấy huynh đệ hắn rất nhiều điều, hắn vốn hiểu chuyện từ bé nên cũng chẳng gặng hỏi đại ca làm gì, nếu huynh ấy muốn cho hắn biết thì cũng đã kể từ lâu rồi. Có thể do mấy huynh đệ bọn hắn còn quá nhỏ bé trong mắt họ, cũng có thể là vì họ không muốn cho huynh đệ chúng chịu đựng những áp lực chẳng thể nào gánh vác được. Vì vậy Vấn Thiên biết bản thân phải trở nên thật mạnh mẽ, không chỉ bởi gánh vác những áp lực ấy mà còn vì cái hoài bão xa xôi của mình.

Con thuyền của Từ Hiếu Sinh đã khuất khỏi tầm mắt, Vấn Thiên chào mọi người rồi quay người rời đi. Hắn phải trở về để kiểm tra lần cuối cùng tình trạng của Hồ Thiên Thương, gần tháng qua đi cũng đủ cho Vấn Thiên lên kế hoạch tỉ mỉ để rút bỏ hoàn toàn thứ kia ra khỏi người huynh ấy.

Vấn Thiên gọi to Tiểu Hắc, chẳng mấy chốc nó đã chạy đến chỗ Vấn Thiên. Hắn cũng chẳng nói gì nữa cứ thế lững thững đi về, vừa đi hắn vừa phóng tầm mắt về khu rừng bạch đàn xa xa, đêm qua tại nơi ấy hắn lại cảm nhận được sự dò xét kia một lần nữa. Hắn cũng phán đoán được chút ít về vấn đề ấy nhưng thật sự mọi thứ vẫn quá mông lung. Kẻ kia theo dõi hắn nhưng lại không giấu đi nhãn ý, hắn đang thách thức sự bình tĩnh nơi Vấn Thiên sao, hay hắn đang trêu đùa một tên phàm nhân yếu ớt. Có thể mọi thứ sẽ không như Vấn Thiên nghĩ nhưng hắn tin chắc rằng kẻ đó chỉ đang nhắm vào hắn chứ không phải gia đình dì Dương. Vậy cũng tốt, nếu đêm nay hắn có thể thuận lợi lấy thứ kia ra khỏi người Hồ Thiên Thương thì hắn sẽ ngay lập tức rời khỏi nơi này.

Trời U Châu vẫn cứ nắng mãi chẳng dứt, dăm bữa nửa tháng mới kẹt sỉ phủ xuống một trận mưa, mà nó cũng chẳng thấm thoát vào đâu so với sự nóng bức này. Tán cây bên đường ve kêu không ngớt, nó lại càng khiến cho sự khó chịu ở cái bến thuyền càng thêm não lòng. Tuy vậy dưới cái nắng này không hẳn mọi thứ đều khó khăn, cũng có đôi ba chút lợi ích, nắng nóng nhiều thì nhiều muối, nhiều muối thì nhiều việc. Mấy người cửu vạn cũng nhờ đó mà có thêm chút tiền, chỉ là tính ra chút tiền ấy chẳng bù lại được công sức họ phải hao mòn dưới cái nắng chói chang này, họ vẫn cứ vui, có sức lực thì khoẻ thật đấy, nhưng không có tiền thì lại không sống được. Chung quy lại người vui nhất vẫn là chủ của mấy vựa muối kia mà thôi.

Đi một lúc đã gần tới nhà, Vấn Thiên chợt cảm thấy lòng mình xôn xao, quãng thời gian sống ở nơi đây cũng đủ để hắn cảm thấy vương vấn. Hắn biết mình sẽ phải rời đi, tâm lí ấy ngay từ ngày đầu đến đây đã có rồi, chỉ là những tình cảm hắn có được khi dừng chân ở đây thật sự khiến hắn trân trọng. Lần đầu tiên hắn thật sự đi làm kiếm tiền, cái công việc ở tiệm rèn thực ra có được là nhờ quan hệ người nhà mà thôi, được làm việc cùng những con người chân chất ngoài kia khiến hắn thấy vui trong lòng. Quan trọng hơn là hắn gặp được người khiến bản thân hắn cảm thấy đồng cảm, Từ Hiếu Sinh thì đã đi rồi, mẹ con dì Dương hắn cũng sắp phải tạm biệt họ.

Sau cái ngày mà dì Dương gay gắt về việc làm của hắn, Vấn Thiên biết dì giận hắn. Dì giận vì hắn cứng đầu không nghe lời, dì giận khi thấy hắn mệt mà vẫn để bản thân phải chịu đựng. Bản thân Vấn Thiên thì lại cho rằng chuyện ấy là đương nhiên, hắn vẫn chịu được nên hắn sẽ không dừng lại. Hắn dần thấm thía cái câu nói của tiền bối Địa Uy: “Hi sinh cũng là một loại hạnh phúc”. Vấn Thiên thấy vui vì mình có thể làm một điều gì đó tốt đẹp, nhưng nó lại vô tình khiến dì Dương càng thêm áy náy với hắn hơn. Hắn không muốn để dì Dương cảm thấy biết ơn mình, có điều hắn lại chẳng biết phải nói ra sao, mấy ngày qua hắn cùng dì Dương rất ngượng nghịu khi đối diện với nhau. Ai cũng có cái lý của mình nên đành ra xa cách.

Vấn Thiên thấy khó chịu lắm, hắn đã nghĩ rất nhiều, hắn không coi sự hi sinh của mình là một thứ gì đó to tát, nhưng dì Dương thì không nghĩ vậy được. Hắn không biết nói thế nào để giải quyết cái vấn đề éo le này, vậy không nghĩ nữa, nếu tối nay làm được thì nó sẽ tự động được giải quyết.
— QUẢNG CÁO —

Cổng nhà đã hiện ra trước mắt, hắn nhìn vào đó, hắn cảm nhận được thứ kia đã bắt đầu rục rịch. Sau chuỗi ngày tiếp xúc với nó, hắn nhạy cảm hơn nhiều lắm, chẳng cần nhìn hắn cũng biết tình trạng hiện tại. Khoảng một tuần trước, hắn đã rút ra gần như cực hạn những luồng khí đen tối đó ra khỏi cơ thể của Hồ Thiên Thương, hắn cũng nhận ra một điều, thứ đó dường như có thể góp nhặt những luồng khí đen tối vào trong bản thể của nó để tiếp tục tồn tại dù cho là không nhiều. Một tuần qua hắn cũng đã cân nhắc qua nhiều trường hợp, thứ kia thật sự rất sốt ruột rồi, mỗi lần hắn rút khí đen là một lần thứ kia cuồng loạn muốn theo vào, nó đã rất yếu nhưng Vấn Thiên vẫn phải cẩn thận. Sai một li Hồ Thiên Thương sẽ chết.

Vấn Thiên bước vào nhà, dì Dương vẫn là ngồi đan khăn cạnh giường, thỉnh thoảng lại phe phẩy cho con trai chút gió dịu êm.

-Hiếu Sinh rời đi rồi sao Tiểu Thiên?

Dì Dương nhẹ giọng hỏi.

-Vâng ạ! Huynh ấy vừa rời đi là cháu chạy về đây.

-Thằng bé ấy thực sự dũng cảm, nhà giàu thực ra có những định kiến cực kì cứng nhắc. Hiếu Sinh dám vượt qua để thực hiện hoài bão, vậy cũng nên coi nó là một nam tử hán rồi!

Vấn Thiên gật đầu nói “Dạ”. Không khí trong phòng dần trở nên ảm đạm. Dương Sa biết sự ngượng nghịu ấy nhưng thị cũng chẳng biết làm sao để thay đổi nó. Thằng bé kia quá cứng đầu, nó hiểu chuyện nên mới cứng đầu như vậy. Thị biết nó sắp phải rời khỏi đây, thị muốn nó được vui vẻ bên trong cái căn nhà này, việc giúp Tiểu Thương bớt thống khổ khiến nó vui, nhưng nó khiến thị cảm thấy áy náy với nó. Thế là thị cũng chẳng nói với nó về vấn đề ấy một lần nào nữa, đành ra tạo nên sự gượng gạo này.
— QUẢNG CÁO —

Hai người im lặng, họ đang đợi, đợi thứ kia một lần nữa thức dậy. Rồi nó cũng đến, khung cảnh mọi khi lại lặp lại, chỉ là nó đã dịu đi rất nhiều, tiếng hét kia không còn chói tai như trước nữa, sự vật vã cũng không còn dữ dội, nhưng Vấn Thiên thì vẫn mệt mỏi như bao lần. Dương Sa thấy bàn tay run rẩy của Vấn Thiên mà xót xa lắm, con trai thị quả thật bớt thống khổ nhưng đứa bé kia đã chịu đựng thay rồi. Thị mau chóng lấy nước lau mặt cho con trai và cho cả Vấn Thiên, thị chưa từng nghĩ sẽ có một người chẳng ngại muộn phiền quấn thân, hào sảng giúp đỡ người khác mà chẳng cần hồi đáp. Nhưng giờ thị lại gặp được, một đứa trẻ tốt bụng.

Vấn Thiên xin phép dì Dương vào trong phòng nghỉ ngơi, quả thật hắn cần phải làm vậy. Hắn sắp không chịu được cơn buồn ngủ của mình, hắn đang cố chịu đựng bởi đấy là điều mấu chốt nhất trong kế hoạch của hắn. Đêm nay là thời khắc quyết định, hắn đã chọn được một cách trong rất nhiều phương án mà hắn đã đưa ra. Tất nhiên hắn không thể chắc chắn rằng nó sẽ thành công nhưng hắn đã không còn lựa chọn nữa rồi.

Hôm nay Vấn Thiên đã xin ông Hoa cho hắn nghỉ, cũng hỏi qua xem có thể nhờ thuyền nào đưa hắn qua sông không. Cũng may là có và cũng may nó lại không mất tiền, còn bất ngờ hơn nữa là Vấn Thiên có thể cho Tiểu Hắc đi cùng. Lúc đầu Vấn Thiên đã rất đau đầu về vấn đề của Tiểu Hắc, muốn đưa nó theo cùng lên thuyền quả thật hơi có chút đắt, nhưng may làm sao hắn đánh liều hỏi ông Hoa thì lại nhận được bất ngờ như vậy. Tính ra tiền lương gần tháng nay làm cũng được kha khá, tiền của Tiểu Hắc kéo xe cũng phải gần bằng của hắn. Việc chi tiêu cho quãng đường đến Quốc Tử Giám không phải là ít, tuy vậy hắn vẫn muốn để lại tiền giúp đỡ gia đình dì Hoa, một người một ngựa sống thế nào mà chả được, hết tiền thì hắn lại kiếm việc làm thêm thôi.

Hồi sáng Vấn Thiên ra chợ, hắn mua thịt, đúng vậy hắn mua thứ đồ đắt đỏ nhất. Hắn sắp rời đi nên muốn đãi dì Dương một bữa. Dì Dương thấy hắn mua thịt liền trách hắn mấy câu, đại ý là bảo hắn tiêu hoang, hắn cũng chỉ biết cười trừ. Hắn biết dì Dương tiếc tiền cho hắn, chỉ là hắn muốn cảm ơn tấm lòng của dì trong gần tháng qua. Hắn tin chắc tiền mà hắn đưa cho dì, có khi dì còn chẳng lấy chứ nói gì đến mua đồ ăn ngon. Hắn định giấu số tiền ấy vào một góc cho dì kèm theo vài lời động viên, có lẽ đấy là cách ổn áp nhất.

Tối nay dì Dương nấu cháo thịt, mùi thịt phảng phất từ cái nồi ấy quả thật thơm đến nao lòng. Những con người nghèo khổ này số lần ăn ngon của họ chỉ đếm không quá mười đầu ngón tay, cũng vì vậy định nghĩa về ăn ngon của họ cũng dễ dãi đến đáng thương. Nồi cháo thịt là một bữa ăn ngon như vậy. Đợi sau khi dì Dương cho con trai ăn xong Vấn Thiên liền nhanh nhảu múc cho dì một bát cháo to. Dì Dương ngồi xuống bàn, đôi mắt dịu dàng chẳng biết đã đỏ hoe từ lúc nào, Vấn Thiên biết điều ấy, hắn vẫn đang cố tỏ ra vui vẻ.

-Tiểu Thiên! Sau này cháu có thể về đây thăm mẹ con dì được không?

Vấn Thiên đã nói việc mình sẽ rời đi với dì Dương từ mấy hôm trước rồi. Nhìn đôi mắt dịu dàng kia Vấn Thiên lại thấy buồn buồn, căn nhà này khiến cho hắn có cảm giác ấm cúng như ngôi nhà ở Xuân Hoa giáp vậy, hắn vẫn lưu luyến nơi này. Chỉ là hắn phải đi, hoài bão của hắn sẽ phải thực hiện, tiếc là thời gian cho hắn còn ít quá.

-Cháu chắc chắn sẽ về dì cứ yên tâm.
— QUẢNG CÁO —


-Dì sao yên tâm về cháu được. Cháu quá tốt, chỉ có điều như vậy lại khiến cháu thật khó để tồn tại. Dì nói thế có hơi tiêu cực nhưng mà cháu đừng tốt như vậy nữa, làm vậy rất là thiệt thân.

Vấn Thiên nghe xong liền cười, dì Dương sợ hắn chịu thiệt. Hắn cười cho qua chuyện vì hắn chẳng biết nói thế nào cho dì hiểu cả. Con người đôi khi có những sự ích kỉ chẳng thể nào trách cứ, Vấn Thiên biết điều đó, Vấn Thiên cũng thấu hiểu điều đó. Bữa tối cuối cùng với dì Dương cứ ảm đạm kết thúc, Vấn Thiên thu dọn rồi đi vào trong phòng. Lúc đi ra thì lưng đã treo hộp gỗ, tay cầm hành lí, hắn thấy dì Dương ngồi đó thẫn thờ, dì ấy sắp khóc, hắn cũng đã rưng rưng.

-Tiểu Thiên lại đây dì chải tóc cho.

Vấn Thiên bảo “Dạ” rồi nhẹ nhàng tới bên. Cái cảm giác âu yếm dịu dàng lại ngập tràn trong tâm trí Vấn Thiên, hắn thật sự rất yêu thích cảm giác này. Gần tháng qua hắn như được trở về thuở ấu thơ được mẹ chăm sóc, chỉ tiếc nó phải kết thúc rồi.

Những lời nặng lòng chẳng thể cất lên, hai người từ biệt trong cái ôm thắm thiết. Sự ngượng nghịu mấy ngày qua cũng theo đó mà biến mất. Vấn Thiên cùng Tiểu Hắc chầm chậm bước đi dưới màn tối hiu hắt, sau lưng là ánh mắt ngập tràn tiếc nuối của buổi phân li.