Tương Tư Tán

Chương 82: Nhiệm vụ quan trọng



Bữa tối qua đi trong niềm hân hoan phấn khởi của tất cả mọi người, đặc biệt là Mạc đại sư. Trên đường về đến trận doanh, phủ kín thanh âm là bao lời xuýt xoa khôn tả cùng màn vỗ mông ngựa trứ danh của hắn với Kim Đắc đội trưởng. Kim Đắc mới đầu nghe còn thấy mát tai nhưng càng về sau càng thấy như tên cấp dưới của mình đang cà khịa mình vậy. Nào là “thịt ma thú thượng hạng thế này không nhờ ơn trên của vị đội trưởng đáng kính thì sao đám cấp dưới đáng thương này được nếm trải”, rồi lại đến “thịt ăn ngon thật đấy tiếc là mấy tháng trời mới được đội trưởng đãi một lần, chứ đám rỗng túi như mấy tên cấp dưới này sao dám ăn”.

Và tự dưng cái đầu của Mạc đại sư bị một bàn tay nặng nề vỗ mạnh một cái, chẳng còn sự âu yếm như ở trận doanh nữa mà nó mang thêm rất nhiều lực đạo, cũng may Mạc đại sư cũng có chút thân thủ, né nhẹ ra khỏi cú vỗ đó. Duệ Tuân nhẹ cười, thực ra Kim Đắc đội trưởng cũng không phải thực sự đánh Mạc đại sư, cú vỗ kia trông thì có lực đạo nhưng thế của nó chẳng được mấy phần, không né được nó thì thân thủ phải tệ đến cực điểm.

-Ay! Đội trưởng! Tiểu đệ đang cảm ơn huynh mà!

-Mạc đại sư! Tên kẹt sỉ nhà cậu cảm ơn khiến ta thấy nhói lòng luôn đấy. Lần sau thèm thịt thì tự đi mà kiếm, đừng bắt thằng đội trưởng này muối mặt xin cho.

Kim Đắc làm ra cái vẻ mặt hằm hằm cực kì giả trân gằn giọng nói.

-Ấy! Ấy! Tiểu đệ bị thịt lấp mất cái khôn, lỡ lời làm đội trưởng cụt hứng. Tiểu đệ biết Kim Đắc đại ca uy phong tuấn vũ, hào sảng bức người, như mặt trời sáng ngời rọi chiếu khắp non sông, như thiên địa e ấp cõi nhân gian đen tối. Một người vĩ đại như huynh sao lại đi chắp nhặt với thằng đệ bất tài này chứ. Bao năm qua vẫn là đại ca chiếu cố, ngày tháng qua vẫn là đại ca chở che để thằng đệ sống an nhiên trên cõi đời này, xin người đừng vì chút bốc đồng ngu ngốc mà đành lòng bỏ rơi một sinh linh bé nhỏ như Mạc sư đệ đây!

Càng nghe Mạc đại sư nói Duệ Tuân càng cảm thấy cái miệng của mình quả thật vô dụng. Hồ tiên tử đang đi bên cạnh trên mặt lại hiện lên nụ cười thanh thuần. Duệ Tuân khẽ liếc nhìn, bên vai hắn có bàn tay ai đó vỗ lên, nhìn sang mới biết đấy là Hứa Niên.

-Không cần phải bất ngờ đâu! Hai tên đó ngày nào chả chí choé nhau mấy trận. Đệ cũng đừng để ý nhiều về mấy câu nói mỉa của Mạc đại sư, hắn vốn chẳng có nghĩ sâu xa như vậy đâu.

Hứa Niên thấp giọng nói với Duệ Tuân, thấy Duệ Tuân đăm đăm nhìn hai người kia lại nhẹ giọng nói tiếp:

-Mạc đại sư vốn là đại đệ tử của một môn phái nhỏ tên Kha Trì ở Sa quốc, cũng vì vậy mà cuộc sống của cậu ấy vốn chẳng đủ đầy. Tiến vào Vệ Thành này thực ra là để kiếm chút tài nguyên cho mấy đệ muội ở nhà có thể tu luyện dễ dàng hơn. Tên đó nói thì như có vẻ mỉa mai đội trưởng, nhưng thực ra đấy chỉ là chút than vãn của đệ ấy mà thôi! Đội trưởng vốn là đệ tử hạch tâm của một môn phái lớn, không phải lo nghĩ như Mạc đại sư nên thường xuyên đãi chúng ta ăn uống cũng như vài thứ tài nguyên mà huynh ấy không cần đến. Huynh ấy dù xuất phát điểm cao như vậy, cố gắng so với chúng ta vẫn là lớn hơn rất nhiều. Sau này tu luyện có gì trúc trắc cứ thỉnh giáo huynh ấy, huynh ấy sẽ giải đáp tường tận cho đệ trừ mấy vấn đề liên quan cốt lõi với sở học môn phái của y, đệ biết mà đấy là môn quy đại phái.
— QUẢNG CÁO —

Duệ Tuân nhìn chăm chú gương mặt trông cực kì gợi đòn của Mạc đại sư, chẳng ngờ huynh ấy đến đây là để trải bước cho đệ muội nơi sơn môn quê nhà. Kiếm Thủy Môn của Duệ Tuân thực tế cũng không coi là nghèo khó, chỗ huân công trong lệnh bài của hắn tính ra đổi được một đống tài nguyên, chỉ là môn phái của hắn tu luyện bài xích ngoại lực phụ trợ nên đống huân công đó cũng chẳng để làm gì. Nhưng một tiểu phái thì khó mà làm như vậy được, chưa nói đến tiềm lực về con người, chỉ kể đến công pháp thôi cũng thấy nó nhỏ bé, không có đủ cơ sở việc phát triển công pháp trở nên tinh diệu hơn quả thật là viển vông. Công pháp của Kiếm Thủy Môn rất tinh diệu, việc phụ thuộc vào ngoại lực không có cũng chẳng sao nhưng với một bộ công pháp thô lậu, không có tài nguyên phụ trợ tỉ như đan dược hay dược liệu, muốn tiến xa trên con đường tu hành quả thực rất khó. Mạc đại sư bán mạng ở nơi nguy hiểm này cũng đủ biết hắn tâm huyết với sơn môn như thế nào.

Còn về Kim Đắc đội trưởng hắn cũng sớm đoán ra xuất thân đại phái của huynh ấy. Từ phong thái đã có thể dễ dàng nhận ra, trông thì tùy hứng nhưng lại rất trầm ổn, còn về tu vi mới là cái dễ thấy nhất, tuổi chưa tới ba mươi mà bước đến được Thiên cảnh, dù cho có được tài nguyên phụ trợ cũng đủ thấy thiên phú tu luyện cùng công pháp tu hành mạnh mẽ ra sao. Nhưng hai người từ hai nơi đối lập tầng cấp như vậy vẫn có thể thoải mái vui đùa, quả thật khó thấy.

Duệ Tuân nhoẻn miệng cười, hắn nhẹ giọng nói với Hứa Niên:

-Huynh yên tâm, đệ không suy diễn lung tung đâu. À mà! Huynh đến từ môn phái nào vậy?

-Ta cũng giống đệ thôi, là một tán tu.

Duệ Tuân khá bất ngờ khi nghe thấy câu trả lời của Hứa Niên. Là một tán tu tu luyện quả thật rất khó, sư phụ từng kể cho hắn rất nhiều chuyện, bằng hữu của người cũng rất nhiều là tán tu. Họ là những kẻ không môn không phái, đa phần vì tư chất quá kém để gia nhập một môn phái, cũng có kẻ vì vi phạm môn quy bị đuổi khỏi sơn môn mà còn may mắn sống sót giữ lại chút căn cơ tu luyện tiếp. Nhưng tất cả họ đều gặp phải một vấn đề cốt lõi nhất của một tu hành giả viễn siêu, đó là công pháp. Tán tu phần lớn chỉ được tiếp cận với những công pháp căn bản cùng thô lậu nhất, thêm nữa việc không có ai chỉ điểm cũng không có tài nguyên phụ trợ, tiến được một bước trên tu hành lộ liền khó như lên trời. Cũng bởi vì thế, ý chí cùng lịch duyệt của họ so với những tu hành giả bình thường cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Duệ Tuân nói mình là tán tu, hắn tin chắc chẳng ai tin là thật, nhưng hắn cũng tin chắc chẳng ai biết hắn đến từ đâu. Hắn nói vậy vốn chỉ để che mắt, người ta nếu không muốn nhìn cũng không thèm vén nó lên làm gì. Chỉ là được gặp một tán tu thực sự cũng khiến hắn mở mang tầm mắt, gã Hứa Niên bên cạnh hắn quả thật cực kì bình tĩnh, ăn nói mang theo sự chín chắn hơn xa so với tuổi. Duệ Tuân khách sáo mấy câu với Hứa Niên rồi cùng đoàn người huyên náo trở lại trận doanh.

Vừa nhìn thấy tấm cửa sắt, đám người chợt khựng lại bởi vì Kim Đắc đi trước đột nhiên đứng yên, y mau chóng lấy từ trong ngực ra tấm lệnh bài của mình, nó đang phát sáng một cách mãnh liệt. Kim Đắc vội nhắm mắt nắm chặt lấy lệnh bài, sau một lúc y mới mở mắt, đôi mắt ấy giờ đây đã phủ đầy sự nghiêm trọng. Y quay người dứt khoát nói:

-Có nhiệm vụ quan trọng. Mọi người nhanh chóng chuẩn bị tư trang, một khắc sau liền khởi hành.

-Rõ!
— QUẢNG CÁO —


Ba người Hứa niên hô lên một cách dõng dạc, Duệ Tuân không bắt kịp sự ăn ý ấy, mãi một lúc lâu sau mới hô lớn:

-Rõ!

-Đệ hơi lượt thượt đấy!

Mạc Đại Sư vỗ vỗ vai Duệ Tuân lắc đầu nói.

Kim Đắc cũng không để ý, mặt hắn đang lộ rõ sự nghiêm trọng, mọi người biết giờ không phải lúc đùa nên liền mau chóng vào nhà chuẩn bị.

Bầu trời sáng rực của Vệ Thành đột nhiên xuất hiện một vật thể bay khá lớn, nó lao nhanh về phía cổng thành với tốc độ kinh thiên. Sau nó, là bốn vật khác với kích thước nhỏ hơn lượn lờ theo. Tất cả vật thể ấy dễ dàng băng qua cổng thành đang được phòng bị xâm nghiêm, khi vừa ra khỏi thành những vật thể bay ấy liền tách ra thành năm hướng giữ nguyên tốc lực đâm thẳng vào màn đêm vô tận.

Mắt Duệ Tuân đăm chiêu nhìn những chiếc phi xa đang vút bay giữa mênh mông là tăm tối, hắn cũng đang đứng trên một chiếc phi xa giống vậy. Trên chiếc phi xa giống như một chiếc thuyền này, năm người của tổ đội Năm thân mang giáp liên tục đưa ra phán đoán về nhiệm vụ đột xuất đêm nay.

-Nhiệm vụ lần này là tra xét, theo như chân lệnh ban nãy ta nhận được thì dường như những cứ điểm ngoại vi của Vệ Thành đặt sát với màn sương đen đã bị tập kích. Liên lạc với cứ điểm hiện tại đã mất hoàn toàn, rất có thể đồng đội của chúng ta ở nơi đó tất cả đều đã hi sinh.

Khuôn mặt của Kim Đắc dẫu đã bị bao phủ hoàn toàn bởi giáp mũ nhưng qua lời nói cũng đủ biết sự ngưng trọng cùng tiếc thương ẩn chứa trên đó. Không khí trên phi xa cũng vì thế mà trở nên ngưng trọng theo.
— QUẢNG CÁO —

-Bình thường ma thú vốn chỉ tập kích vào những cứ điểm đặt trong màn sương, hành động lần này chứng tỏ màn sương kia đã bắt đầu rục rịch.

Hứa Niên trầm giọng nói.

-Thời điểm tới ma triều cũng không còn xa nữa! Màn sương kia rục rịch là chuyện thường tình mà.

Mạc đại sư vừa ngáp dài, hai tay vẫn đang liên tục khu động, vừa nói.

Kim Đắc lắc đầu thở nhẹ một cái, tiến đến bên mạn thuyền, đôi mắt sau giáp mũ nhìn chằm chằm về phía trước, y nặng nề nói:

-Tất cả cứ điểm bên trong màn sương đã bị hủy diệt toàn bộ, lần rục rịch này có vấn đề, thậm chí là rất lớn. Ta chỉ sợ đợt ma triều tới đây sẽ có dị biến.

Duệ Tuân lòng hơi động, ma triều hiện thế cũng là lúc màn sương ấy mở ra, đồng nghĩa với việc sư phụ hắn sẽ tiến sâu vào trong đó. Hắn chưa biết nó đáng sợ ra sao nhưng chỉ nghĩ đến cảnh thanh kiếm gỗ kia quay về, thì hắn đã sợ run người rồi. Duệ Tuân hít sâu một hơi, mãi một lúc sau tâm tình hắn mới an ổn trở lại.