Vấn Thiên vẫn ngây người nhìn ánh bình minh nhẹ toả, hôm nay hắn cũng chẳng tu luyện linh thức, bởi vì tâm trạng có chút lơ đễnh. Tu luyện linh thức mấu chốt tại tâm, tâm không định vốn chẳng có “linh” theo vào. Ánh mắt xa xăm nhìn trời xanh nắng phủ, tóc khẽ bay bay vì gió mà ngẩn ngơ. Chẳng hiểu sao Vấn Thiên lại chợt thấy bế tắc nhàn nhạt, dù cho cũng không mãnh liệt nhưng cũng đủ để hắn thấy lòng nao nao. Mắt thấy thanh kiếm kia có thể lấy về, vậy mà liền chưa biết cách nào để lấy. Cứ đăm chiêu như lúc này có khi thanh kiếm kia sẽ chẳng quy về Kiếm Thủy Môn được nữa.
Con người đôi khi sẽ có những mâu thuẫn khó hiểu trong đầu, tuy là muốn làm nhưng lại sợ bản thân không đủ sức. Vấn Thiên tính vốn tự tin, chỉ là tâm tình hôm nay bỗng dưng bất định, lại khó hiểu thuyết phục bản thân gác lại chuyện trước mắt. Tính đi tính lại, vẫn do vốn liếng bản thân không đủ dùng, gã lông mày rậm kia là tu hành giả, tu vi cũng phải Thiên cảnh rồi, nếu để mà nói lý xin lại thanh kiếm, đời nào người ta tin. Còn để cướp lại thì một là bản thân không đủ sức, hai là Vấn Thiên cả đời này sẽ không bao giờ “cướp”. Vậy thì để nó cứ trôi dạt ngoài kia sao? Vấn Thiên khó nói, cũng liền chưa biết phải làm gì nên mới ngồi nơi khung cửa sổ mà ngắm nhìn trời mây. Có điều trời mây cũng chẳng trả lời cho hắn được.
Ngẩn ngơ ngồi đấy nhưng linh thức thì vẫn mở, tuy không biết phải làm gì cho vẹn toàn, nhìn gã mày rậm kia một chút coi như là kiếm chút an ổn bé nhỏ, còn nhìn thấy là biết thanh kiếm kia vẫn có thể lấy đi. Ngắm nghía mông lung một lúc, cuối cùng gã mày rậm kia đã rời phòng, nhìn hành trang đeo lên người có lẽ sắp sửa rời đi. Bản thân dù chưa biết phải làm gì, Vấn Thiên vẫn là muốn giữ lại chút hi vọng hơi xa xôi của mình. Hắn thực sự vốn chẳng phải mất công như vậy, có điều hắn cảm thấy mình nên làm gì đó cho Kiếm Thủy Môn nay đã lụi tàn, nó giống như một chút thương hại, cũng có thể là áy náy nơi đáy lòng vì đã cố tình nhìn lấy kiếm quyết của người ta.
Gã kia quả thật rời khỏi khách điếm, Vấn Thiên không nhanh không chậm theo đó mà rời khỏi, cùng Tiểu Hắc bên thân bình tĩnh mà đi về một hướng, phía trước khoảng bốn chục trượng chính là gã nam tử kia. Nói ra quả thật may mắn, cũng có chút hoang đường, tên kia là Thiên cảnh nhưng cũng chẳng phi hành, Vấn Thiên là phàm nhân, lại dám đi sau mà quan sát. Chẳng biết tình cờ hay cố ý, không chỉ mình Vấn Thiên làm vậy, phía sau hắn, một tên thiếu niên gầy gò miệng lúc nào cũng hiện lên nụ cười hơi giả tạo cứ lẳng lặng đi theo.
Vấn Thiên biết tu hành giả vốn nhạy cảm cũng chẳng dám đến gần gã nam tử kia, linh thức mở rộng đến cuối cùng chỉ mơ mơ hồ hồ bắt lấy được hình dáng của người đó, chắc không khiến người ta để ý. Còn cái tên mặt dày đi phía sau thì lại khác, y đường đường chính chính đi theo Vấn Thiên, hắn nhìn lại, y lại cười, hắn nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, y vẫn là cười không thôi. Vấn Thiên không hiểu, hắn đã dứt khoát từ chối, tên kia vẫn còn cố gắng làm cái gì. Cuối cùng vẫn là Vấn Thiên không chịu được, nghi hoặc hỏi:
-Cậu theo ta làm gì?
Tên kia thấy vậy, y vẫn cười, y không trả lời mà hỏi lại:
-Đường này của nhà huynh hả?
-Tất nhiên không phải!
Vấn Thiên lắc nhẹ đầu bình tĩnh nói.
-Vậy thì đúng rồi! Đã không phải đường nhà huynh thì ta đi trên đó ảnh hưởng gì tới huynh à!
-Thế nhưng sao cứ nhất thiết phải đi sau lưng ta?
-Thế tại sao huynh cứ phải đi trước ta?
Tên thiếu niên kia mỉm cười trả lời.
Vấn Thiên nhất thời chẳng biết nói gì. Quả thật tên kia nói chẳng có chỗ nào bắt bẻ cả, thế nhưng mà cứ đi sau hắn như vậy thật sự quá có vấn đề rồi. Vấn Thiên lại nói: — QUẢNG CÁO —
-Ta đi nhanh, cậu cũng đi nhanh. Ta đi chậm, cậu liền đi chậm. Rốt cuộc là cậu muốn gì? Ta đã nói là ta sẽ không bán mấy thứ đó rồi mà!
-Ta cũng giống huynh thôi!
-Ý cậu là gì?
Vấn Thiên nhíu mày hỏi lại.
Tên thiếu niên kia thu lại nụ cười của mình, khuôn mặt vốn gợi đòn ấy giờ đã thay bằng vẻ nghiêm túc khó nhận ra. Y nhẹ giọng nói:
-Không phải huynh cũng rất muốn lấy được thanh kiếm cùi bắp kia nên mới lững thững theo sau gã nam tử đang nghỉ chân đằng trước hay sao?
Ánh mắt Vấn Thiên nay đã tràn đầy vẻ kinh nghi bất định. Hắn từ nãy tới giờ có thời gian đứng lại mà nói chuyện bởi gã nam tử mày rậm đang dừng lại làm cái gì đó. Chỉ là tên thiếu niên này vậy mà cũng biết, quan trọng hơn đấy là, y cũng nhận ra mục đích của Vấn Thiên. Cái mặt đầy sẹo của Vấn Thiên không vì thế mà động dung, ánh mắt cũng liền ngay lập tức về với vẻ bình tĩnh thường ngày. Hắn nhìn tên thiếu niên trước mặt, thờ ơ nói:
-Vậy thì sao chứ?
Tên thiếu niên kia nghe xong liền cười to một tiếng, cái vẻ đạo mạo của y làm Vấn Thiên hơi khó chịu. Tên thiếu niên cười xong rồi lại nhẹ giọng nói:
-Ta thấy huynh rất ngây thơ, hoặc là do ta phán đoán sai, có thể huynh đang ẩn tàng thực lực. Nhưng mà, đi theo dõi một tên Thiên cảnh dù bản thân không thể phi hành, thật sự, ta hơi hoài nghi về đầu óc của huynh đấy!
-Vậy cuối cùng là cậu muốn gì, ta không có thời gian đứng đây để nghe cậu cảm thán mấy điều vô nghĩa đâu.
Nghe Vấn Thiên nói vậy, tên thiếu niên rốt cuộc cũng thu lại cái vẻ ngả ngớn của mình. Y nhìn thẳng vào Vấn Thiên chậm rãi nói:
-Đơn giản thôi! Chúng ta làm một cuộc giao dịch, ta sẽ giúp huynh truy tung gã mày rậm kia. Đổi lại huynh liền bán cho ta thứ mà ta muốn, thành ý của ta như vậy đã đủ lớn chưa nhỉ?
-Ta không...
Còn chưa nói hết câu, Vấn Thiên chợt nhíu sâu đôi mày của mình lại, thế giới nơi linh thức hiện tại đã chẳng còn thấy bóng dáng gã nam tử kia, chỉ mới đây thôi, tên đó vừa lăng không phi hành phóng về một hướng. Tên thiếu niên biết chuyện gì vừa xảy ra, hứng thú nhìn biểu cảm lúc này của Vấn Thiên, cười cười nói: — QUẢNG CÁO —
-Ây da! Tên kia...bay mất rồi!
Vấn Thiên biết mình nay đã không còn đầu mối, một khi tên kia đã phi hành liền không thể nào tìm ra lộ trình. Ngay từ lúc đầu theo đuôi, hắn đã nghĩ đến, có điều vẫn là muốn kiếm chút may mắn nhỏ nhoi, chỉ tiếc hiện tại may mắn của hắn đã dùng gần hết rồi. Nhưng mà ông trời lại dắt tên thiếu niên gầy gò này tới trước mặt hắn, đây là may mắn cuối cùng sao? Sau một hồi đăm chiêu, Vấn Thiên trầm giọng nói:
-Ngựa ta chắc chắn không bán, còn thuốc chỉ có thể đưa ra một viên, nhiều nhất là hai, không mặc cả.
-Huynh chắc chứ?
Tên thiếu niên kia hỏi lại.
-Ta không biết sao cậu lại biết ta muốn lấy thanh kiếm kia. Chỉ là cậu đừng đánh giá quá cao mức độ quan trọng của nó, chấp niệm của ta không sâu đến vậy đâu.
Tên thiếu niên nghe vậy liền cười lớn, y vội chạy đến chỗ Vấn Thiên, y đưa tay định bắt lấy tay Vấn Thiên. Vấn Thiên thấy vậy liền rụt tay lùi lại một bước, Tiểu Hắc đứng cạnh thấy vậy, liền khó chịu phì phì mấy cái. Tên thiếu niên thấy mình thất thố liền xua tay, cười hoà ái nói:
-Đừng hiểu nhầm! Đừng hiểu nhầm! Thành giao! Thành giao! Ta chỉ muốn bắt tay huynh cho phải phép thôi mà. Để cho những cuộc làm ăn sau của chúng ta được suôn sẻ, ta cũng sẽ chỉ lấy một viên đan dược của huynh. Vậy đã đủ thành ý chưa? Ca ca mặt sẹo!
-Vậy thì thành giao!
Vấn Thiên đưa tay ra tỏ ý. Tên thiếu niên kia liền nhanh nhảu bắt lấy. Vấn Thiên không hiểu sao bản thân mình lại không có đề phòng quá lớn với tên thiếu niên này, bắt tay hắn cũng chẳng giữ kẽ. Mà tên thiếu niên kia thì cũng vậy, lại còn chủ động đến bắt tay hắn. Ngay từ lúc đầu nhìn thấy tên thiếu niên ấy, hắn đã biết y là tu hành giả, tuy tu vi không cao, bản thân lại có đôi chút sảo quyệt bởi mang dáng dấp của một con buôn, nhưng tóm lại, vẫn là hai kẻ gan lớn chẳng đề phòng nhau.
-Đã thành giao vậy thì huynh đưa ta đan dược đi chứ nhỉ?
Tên thiếu niên mỉm cười nói.
-Chưa được! Miệng cậu nói vậy nhưng đâu chắc cậu thực sự có thể làm vậy. Giờ tên kia đi rồi, cậu giúp ta theo dấu của hắn...năm ngày đi. Nếu đúng như cậu nói, hai ngày đầu ta liền đưa cậu một viên đan dược, còn nếu đủ năm ngày, ta đưa luôn cho cậu viên thứ hai, coi như là chúng ta giao dịch lần nữa! Được chứ?
Vấn Thiên nói xong thì tên thiếu niên kia chợt bịu môi, đưa ngón cái lên tỏ vẻ khen ngợi, rồi hắn khoác vai Vấn Thiên hồ hởi nói: — QUẢNG CÁO —
-Sẹo ca ca à! Huynh đi buôn bán cùng ta cũng được đấy! Kì kèo như vậy đúng là có năng khiếu mà! Huynh đã nói như vậy rồi thì được thôi. Bây giờ ta sẽ cho huynh mở mang tầm mắt.
Nghe tên thiếu niên kia gọi mình là “sẹo ca ca”, Vấn Thiên bất chợt nhớ đến đám trẻ nơi quê nhà, cách xưng hô kiểu vậy khiến bản thân hắn cảm thấy thân thuộc với tên thiếu niên này hơn chút ít. Hắn cũng chẳng gạt tay tên thiếu niên ra khỏi người mình, rồi hắn hiếu kì nhìn con vật bé nhỏ chui ra từ trong tay áo của y.
Tên thiếu niên vừa cười vừa đưa tay lên cho Vấn Thiên nhìn kĩ con vật trên tay mình. Vấn Thiên nghi hoặc hỏi:
-Cậu cho ta xem con sóc bay này làm gì?
Thiếu niên nghe vậy liền bĩu môi lắc đầu nói:
-Huynh vẫn còn “non” lắm! Huynh biết đây là con gì không? Bảo Bảo Phi Tùng Thử, nổi tiếng là có cái mũi cực kì nhạy bén, nó đặc biệt mẫn cảm với mật của mấy con Dực Phong, dù có cách xa cả trăm dặm vẫn có thể ngửi ra.
Vấn Thiên tò mò nhìn con sóc nhỏ trắng toát đang dụi dụi cái đầu của mình vào tay tên thiếu niên. Hắn nhận ra đây giống như một loài linh thú cấp thấp. Trên đời này vốn tồn tại những loài sinh vật rất đặc biệt, vẻ ngoài trông rất giống những động vật tầm thường nhưng thực chất chúng có những đặc điểm về thân thể cùng trí óc vượt xa đám động vật ấy, bởi vì chúng có thể tu hành. Linh thú giải thích đơn giản thì cũng giống như một tu hành giả vậy, nó là một động vật tầm thường sở hữu linh căn. Nhưng mà nó cũng có điểm khác, bởi chúng có thể tự chuyển hoá nguyên khí nhờ tự thân linh căn, do không nghiên cứu sâu về phương diện này, Vấn Thiên thực ra không biết thứ sau khi được chuyển hoá được gọi là gì, về bản chất chắc cũng sẽ giống như pháp lực của tu hành giả.
Mảnh đại lục này vốn dĩ tồn tại rất ít linh thú, do vậy những loài như vậy sớm đã bị bắt vào các tông môn đại phái nếu chúng thực sự có thần thông to lớn, cũng vì thế người ta cũng gần như hệ thống được toàn bộ chủng loại linh thú nơi đây. Nhưng mà con sóc bay này rất lạ, cả cái tên Dực Phong kia cũng chưa từng nghe thấy, tên thiếu niên này từ đâu có thứ này, lại từ đâu chui ra vậy. Mông lung một lúc cũng chẳng nói rõ được cái gì, Vấn Thiên đành vứt nó sang một bên nghi hồ hỏi:
-Đừng nói với ta là cậu đã cho chút mật Dực Phong lên người gã nam tử kia nhớ!
-Không sai! Với tư duy nhạy bén cùng ánh mắt đầy tinh tế của một nhà buôn vĩ đại, tiểu đệ đã sớm nhận ra điều mà huynh luôn tìm kiếm. Chỉ chốc lát nữa thôi, huynh sẽ lại được chạm đến ước mong của mình.
Vấn Thiên vội chui khỏi tay của tên thanh niên, cái bộ dáng tự đắc ấy quả thật quá khoa trương rồi. Vấn Thiên sốt sắng hỏi: