Tương Tư Thành Bệnh, Không Thể Chữa

Chương 40: Lý Do



"Mình nghĩ kĩ rồi..."

"Chia, chia tay là điều tốt nhất."

Tình yêu của Hồ Vân Thư như con đường một chiều thẳng tắp và dài vô cùng, đích đến là Lâm Vân Thiên.

Không thể quay về nơi bắt đầu, chỉ có thể ngừng lại ở một chặng nào đó tiếp thêm động lực để có thể đi tiếp.

Chia….tay?

Chia tay!

Cậu muốn kết thúc...?

Lâm Vân Thiên đứng như trời trồng, khóe miệng vừa mới cong lên không được bao lâu đã trượt xuống.

Anh nhìn vào người yêu không chớp lấy một cái.

Đến khi đôi mắt cay xè nhòe đi mới như bị ác mộng làm bừng tỉnh.

Anh lóng ngóng, bước chân vội vàng: "Vân Thư... Nghe mình nói đã. Chuyện, không phải như cậu nghĩ...".

Nhìn vẻ mặt trịnh trọng và thương cảm, quyết tâm muốn buông bỏ của Hồ Vân Thư, Lâm Vân Thiên chỉ có thể khô khan nói lắp.

Gió lạnh đầu xuân thổi qua, không khí cũng bị giáng xuống vài độ. Dù mùa xuân đang cận kể, nhưng trong lòng của hai người chẳng khác nào mùa đông giá rét là mấy.

Cậu ngước nhìn anh, người vừa là mối tình đầu vừa là tia nắng của mình, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Lần nào cũng vậy, là cậu đuổi theo tia sáng ấy.

Chạy mãi cũng mệt, cậu muốn nghỉ ngơi.

"Mình biết cậu muốn nói gì." Cậu nhìn thẳng vào bạn trai.

"Nhưng mình không dám mạo hiểm." Lâm Vân Thiên mà cậu biết, là người không thích bị ràng buộc bởi giới tính.

Tình cảm anh dành cho cậu chỉ là nhất thời thương xót, rồi đến một lúc nào đó sẽ chán cậu, quen người khác thú vị hơn.

Anh giật mình, cảm giác bất an ngày càng tăng.

Hồ Vân Thư biết, Lâm Vân Thiên hiện tại độc thân, không có bạn gái, cũng không có người yêu.

Nhưng...

Không có Hà Y Bình thì sẽ có Đỗ Y Bình, Cao Y Bình hoặc Alpha nào đó là hình mẫu lý tưởng của anh.

Rồi anh sẽ lại rơi vào lưới tình với người ta mà thôi.



"Làm khó cho cậu khi phải chấp nhận hẹn hò với một người u ám...một Omega, không đáp ứng được mong đợi của cậu." Mặc dù cậu chỉ nghe Trần Vi Vũ kể lại nhưng có thể mường tượng ra cảm giác hạnh phúc lâng lâng lúc được nắm tay anh, ôm hôn anh.

"Người như mình, vừa tệ vừa phiền." Tính cách tệ hại, kỳ phát tình phiền phức.

Khoảng thời gian ngắn ngủi đó cũng đủ chữa lành trái tim cậu.

Cậu không kiềm chế được mà bày tỏ: "Mình yêu cậu đã từ rất lâu."

Chuyện tình cảm không suông sẻ, cũng không thể trách ai được, là cậu vô phúc.

Hồ Vân Thư vừa khóc vừa cười.

"Vân Thiên, cậu còn nhớ nơi này chứ?"

Công viên nhỏ vắng người hôm ấy, nơi cậu bị bỏ lại, một mình bơ vơ chờ đợi anh.

Nhưng không biết phải chờ đến bao giờ. ®

Ngày hôm đó giống như một giọt nước làm tràn ly, cả cậu và anh đều không khống chế được cảm xúc của mình.

Lâm Vân Thiên run rẩy, đưa tay lau nước mắt dính trên hàng mi của cậu.

Muốn lau sạch, gạt đi hết.

Nước mắt nóng hồi, khiến anh xót lòng, bỏng rát bàn tay.

Anh dịch tay xuống, chạm đến làn da lạnh lẽo, không biết cậu đã ngồi ở đây bao lâu rồi, hoảng hồn khom lưng uốn gối xuống ôm chặt lấy cậu, muốn ủ cho ấm: "Vân Thư...Chúng ta, vào nhà rồi nói tiếp nhé?"

Nhưng không biết phải chờ đến bao giờ.

Ngày hôm đó giống như một giọt nước làm tràn ly, cả cậu và anh đều không khống chế được cảm xúc của mình.

Lâm Vân Thiên run rẩy, đưa tay lau nước mắt dính trên hàng mi của cậu.

Muốn lau sạch, gạt đi hết.

Nước mắt nóng hổi, khiến anh xót lòng, bỏng rát bàn tay.

Anh dịch tay xuống, chạm đến làn da lạnh lẽo, không biết cậu đã ngồi ở đây bao lâu rồi, hoảng hồn khom lưng uốn gối xuống ôm chặt lấy cậu, muốn ủ cho ấm: "Vân Thư...Chúng ta, vào nhà rồi nói tiếp nhé?"

Hồ Vân Thư lắc đầu, nhẹ nhàng chạm vào đầu vai anh.

Uất ức tích tụ hơn vài năm trở lại đây, gần như khiến cậu mắc chứng suy nghĩ nhiều, lo được lo mất, trở nên đa sầu đa cảm.

Cậu nói tiếp: "Mình đã đợi cậu... đợi rất lâu, lâu đến nổi ngủ luôn một giấc, nhưng cậu vẫn không đến."

Anh không đến, nhưng trong mơ của cậu, anh xuất hiện, âu yếm cậu thật lâu.



Trời đêm hôm ấy cũng lạnh lẽo, nhưng không ấm áp hơn hôm nay được bao nhiêu....

"Sau đó mình nghĩ, nếu cậu mà xuất hiện, đưa mình về nhà, mình sẽ nhận sai tất cả mọi chuyện."

Hồ Vân Thư nhẹ giọng, gần như là thủ thỉ bên tai Lâm Vân Thiên.

Nói cậu ngu ngốc cũng được.

Bởi vì...

Cậu yêu anh.

"...Mình xin lỗi, Vân Thiên." Nếu biết sau này không còn được anh mua trà sữa cho uống nữa, cậu đã không vì ghen tuông mà hất đồ nó. Nếu biết anh sẽ không chở cậu đi chơi, đi học nữa thì cậu đã ngoan ngoãn không dùng dằng khó ở với anh.

Gây sự với anh, anh buồn bã tức giận nhưng người ân hận nhất chính là cậu.

Hồ Vân Thư nhắm mắt, lồng ngực anh ấy ấm áp, cậu chỉ muốn mãi như thế này, ngồi một chỗ để anh ôm ấp đến hết đời.

Cậu lưu luyến rời xa vòng tay Lâm Vân Thiên, nhưng chuyện cần nói cậu đã nói hết, ở lại lâu chỉ làm hai người đau khổ.

Cậu không muốn anh bị lạnh chút nào, dù cơ thể Alpha có cường tráng cỡ nào thì vấn là con người.

Tư duy của Hồ Vân Thư luôn yếu thế nhu nhược trước Lâm Vân Thiên.

Cậu khẽ giãy dụa muốn thoát khỏi cái ôm, lay lay anh.

Những điều muốn nói cậu đã nói, cái bọn họ cần lúc này là thời gian suy nghĩ và vắng bóng nhau mới là sáng suốt.

Lâm Vân Thiên càng siết chặt vòng tay, thể không để cậu đi.

"Không! Vân Thư, người nên xin lỗi phải là mình!"

"Mình mới có lỗi, cậu không làm gì sai cả!"

Hô Vân Thư có tha thứ cho anh đi chăng nữa, anh cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình.

"Đừng nói chia tay..."

Anh biết cậu yêu anh nhiều đến nhường nào.

Biết cậu không nỡ nhưng vẫn nói ra, tất cả đều là vì muốn anh hạnh phúc.

Khó khăn lắm Lâm Vân Thiên mới có cảm giác yêu thương một người nhiều đến thế.

"...Từ đầu đến cuối, người mình không muốn rời xa là cậu, cậu lúc nào cũng hiện hữu trong tâm trí của mình."

"Chỉ duy nhất cậu thôi, Vân Thư."