Tương Tư Thành Bệnh, Không Thể Chữa

Chương 5: Nổi Giận



Trên phố đông người qua lại, Hồ Vân Thư an phận thủ thường mà đi trên vỉa hè, đi thật chậm, chú ý xung quanh.

Omega đi trên đường không có mấy ai, họ hoặc là có bạn cặp hoặc là đeo vòng cổ vội vàng lướt qua như một cơn gió. Con phố cậu từng đi cùng Lâm Vân Thiên hằng ngày, không hiểu sao lại hiu quanh đến lạ.

Trần Vi Vũ có nói, trên phố có không ít A xấu tính thích đánh dấu, chơi đùa và chiếm hữu O đi một mình, cậu đừng nhìn vào hẻm, cũng đừng nhìn vào mặt ai.

Những lúc đi cùng Lâm Vân Thiên, anh sẽ tự giác đi ở phía ngoài, bảo vệ cậu bằng tin tức tố của mình. Dùng thân hình cao lớn của mình che đi ánh mắt tục tĩu của người khác, anh sẽ dùng nụ cười thật tươi tặng cho cậu

Cậu đã không biết, sự tồn tại của anh lại quý giá đến vậy.

Có ánh nhìn lạ thường từ đâu bắn lại đây, mùi tin tức tố hỗn loạn của từng người đi đường tỏa ra, lạ lẫm làm Hồ Vân Thư hoa mắt chóng mặt.

Chẳng lẽ A xấu mà Trần Vi Vũ nói đang nhắm vào mình?

Cậu sợ đến co rúm người lại, gấp gáp bước về phía trước.

Đường về nhà mình sao lại xa như vậy?

Đôi mắt lướt qua một hình bóng quen thuộc, Hồ Vân Thư hô hấp cứng đờ.

Cậu đứng hình, đôi chân như mọc rễ, ghim sâu xuống đất.

Là anh ấy.

Lâm Vân Thiên cùng một cô gái cao không kém anh, hai người đang đi vào khu trò chơi, nói cười trông rất vui vẻ.

Hồ Vân Thư lâu rồi chưa thấy anh cười, nụ cười đó không dành cho cậu.

Chói mắt quá.

Hóa ra anh vẫn thích ra ngoài chơi game hơn là ở trong phòng đọc truyện cùng cậu.

Ở bên cậu, hẳn là anh phải chịu đựng rất nhiều.

Lý do anh không xem cậu là đối tượng yêu đương là vì cậu lầm lì và tẻ ngắt, phải không?

Cậu cũng không xinh đẹp và thời thượng như cô gái đó.

Bộp!

"Này, bé gì ơi? Cưng có sao không?"

Bàn tay xa lạ đột ngột vỗ trên vai, kèm theo đó là một giọng đàn ông lạ hoắc.

Hồ Vân Thư hoảng sợ, ngay lập tức bỏ chạy.

"Này!"

Đáng sợ quá, đừng đuổi theo mà!

Cậu không muốn về nhà một mình nữa đâu, cậu nhớ Lâm Vân Thiên.

Hồ Vân Thư không biết mình đã về nhà lúc nào, chỉ biết người mình thích đang đi cùng người anh yêu rất vui vẻ.

Cậu là dư thừa.

______

"Vân Thư, tặng cậu."

Tối hôm đó, Lâm Vân Thiên mà Hồ Vân Thư mong ngóng đã lâu, đang có mặt tại nhà cậu, ngay trong không gian riêng tư chỉ thuộc về một mình cậu.

Anh cầm con bạch tuộc bông trên tay, vui vẻ đặt vào tay cậu: "Quà cho cậu, làm bài thi vất vả rồi." Đã hơn hai tuần, anh vẫn chưa có thời gian ở cùng cậu. Đến cả cuộc hẹn cũng...

Cậu thích bạch tuộc bông bởi vì gương mặt nó có nhiều cảm xúc được thể hiện ra, không như cậu. Đến cả một con thú bông cũng có thể giận dữ, vậy tại sao cậu không thể giận dỗi với anh?

Số lần cậu khóc trong vô vọng, không thể đếm bằng ngón tay được nữa rồi.

"...Hông cần." Giọng Hồ Vân Thư khàn khàn, nghe ra có chút ủy khuất.

Lâm Vân Thiên buồn cười, xoa đầu cậu an ủi: "Xin lỗi, thi xong mình không đến tìm cậu ngay. Cậu cũng biết đó...Mình còn phải đi chơi cùng người yêu."

Cậu biết mà, còn tận mắt nhìn thấy.

Vui như vậy, là vì được đi chơi cùng bạn gái nhỉ.

Đã hứa thi xong sẽ đi chơi cùng nhau, anh ấy vậy mà lại quên mất.

Trước đây anh chưa từng như vậy.

Cậu sẽ không dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi đâu.

Lâm Vân Thiên lần nữa giơ lên con thú bông trong tay, lắc lư: "Nhưng nhìn nè, mình có mang quà về cho cậu, con này khó gắp lắm đó."

Còn xem trọng cậu tại sao không thích cậu mãi đi?

"Vân Thư, nhận nha?"

Xem cậu là trẻ con rồi dỗ dành như vậy mãi không thấy chán à?

"Cậu không thích con này, mình sẽ đổi một con khác to hơn cho cậu nhé?"

Hay là vì được bố mẹ cậu nhờ cậy anh chăm sóc cho cậu, nên anh chỉ làm theo trách nhiệm?

"Vân Thư..."

Dừng lại đi.

Đừng gọi cậu như vậy nữa.

Hồ Vân Thư dùng chút sức lực nhỏ bé đẩy Lâm Vân Thiên ra ngoài, nhịn không được tan vỡ, lần đầu tiên lớn tiếng với anh: "Mình đã nói là mình không cần nó! Cậu về đi!"

Cậu thở hổn hển, thút tha thút thít: "Ra khỏi đây đi!"

Giọng nói run rẩy, bàn tay nhỏ sức khỏe ít tới đáng thương, Lâm Vân Thiên trong lúc hoảng hốt tự động lùi lại, anh không dám dùng chút lực nào phản kháng, sợ làm đau tay cậu.

Rầm!

Cửa phòng ngay lập tức đóng lại, khóa trái.

Không thấy cậu trong tầm mắt nữa, anh cảm thấy sợ hãi, gấp gáp gõ cửa phòng: "Vân Thư, mình xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa. Mau mở cửa ra cho mình đi." Vân Thư khước từ anh, chuyện này trước đây chưa từng xảy ra.

"Vân Thư!"

Hồ Vân Thư tựa lưng vào ván cửa, nghe tiếng đập dồn dập bên ngoài, bụm mặt khóc không thành tiếng: "Làm ơn, để mình yên..."

Lâm Vân Thiên gõ cửa đến đỏ cả tay mới ngừng lại: "Vân Thư..."

Nếu anh lại làm ồn, bố mẹ nuôi bên dưới sẽ nghe thấy, anh không muốn chuyện mình cãi vả với cậu bị nhìn thấy.

Cậu sẽ bị mắng.

Lâm Vân Thiên cố cười vui, tự xoa dịu chính mình: "...Mình để con thú bông cạnh cửa, nhớ phải lấy đó."

"Ngày kia...Chúng ta đến trường cùng nhau đi, mình hứa sẽ mang một con lớn hơn."

Trong đầu anh bây giờ cũng rỗng tuếch giống như ai kia, khi cậu nổi giận.

Có chút nhói.